Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 76 - Chương 73

/76


Vĩnh viễn không nói tạm biệt, cho nên thân ái, chúng ta không bao giờ... phải tách ra nữa. “Chàng đến rồi.” Rơi vào trong lòng Hạ Hầu Du, lần đầu tiên ta biết thì ra ta khát vọng chúng ta có thể ở chung một chỗ như vậy, khát vọng không xa rời nhau như vậy. “Ta đến đây.” Hạ Hầu Du ôm ta thật chặt: “Để nàng chờ lâu.” “Nhưng mà, hiện tại chàng đến...” Không có việc gì sao? “Đừng lo lắng, Lâm Nhi đã trở lại, vương thúc và Đổng tướng quân đã thuận lợi tước bỏ binh quyền của Thu Văn Hách, đại ca nàng cũng thu thập được không ít chứng cứ phạm tội. Hiện tại, Đổng Lăng Văn dẫn quân đi bắt người, Lĩnh Nam vương ổn định thế cục kinh thành, trở về Hoàng cung. Lâm Nhi, Lỗ Á cũng không có việc gì, Hoàng huynh cũng rất tốt, nàng không cần lo lắng.” Nói như vậy, Thu Văn Hách đã sụp đổ? Chúng ta toàn thắng? Sao ta cảm thấy ta hoàn toàn không có chút công dụng nhỉ, hắc tuyến...

“Lạc Huyền, sao sắc mặt của nàng có vẻ không tốt lắm?” Tiểu nhi tử nhìn ta, mới vừa rồi còn cảm động như vậy, sao bỗng nhiên thay đổi thành mặt xanh đen, còn tưởng rằng ta trúng độc, “Nàng ta đả thương nàng?” Nói xong, hắn vội vàng trợn mắt nhìn Thu Nhược Thủy đã bị hắn đạp một cước trên mặt.

“Không, không có, nàng không có thương tổn đến ta, chàng đến rất đúng lúc.” Chỉ là lòng tự ái của ta bị thương, ô ô ô, rõ ràng ta là người xuyên qua, vì sao chuyện lớn như vậy thì ta không có công dụng? Hạ Hầu Du và đại ca đi làm gián điệp, Hạ Hầu Duật ngăn cơn sóng dữ, Hạ Hầu Dận rất bình tĩnh chỉ huy ổn định, lão cha oai phong lẫm liệt, ngay cả Lỗ Á và Hạ Hầu Lâm cũng làm người dẫn đường, mà ta, ngay cả thời gian cũng không có kéo dài.

Nhưng quên đi, dù sao đại quân đến, thắng dưới tình huống bất động thanh sắc này, cũng coi là giành được chiến thắng rất lợi hại đi.

“Vậy thì tốt.” Hạ Hầu Du thở phào nhẹ nhỏm, bảo người mang Thu Nhược Thủy xuống, cho tới bây giờ, nàng ta vẫn còn dùng ánh mắt oán độc như cũ nhìn ta. “Ai...” Nhìn dáng vẻ của Thu Nhược Thủy, ta nghĩ, có lẽ ta có thể hiểu được suy nghĩ của Hạ Hầu Dận, hắn, không muốn lại tiếp tục bi kịch như vậy, nhưng, làm như vậy, hài tử của hắn, có phải sẽ hận hắn hay không đây? “Đang suy nghĩ gì?” Hạ Hầu Du ôm ta vào lòng, giống như trân bảo mất mà có lại được: “Những ngày qua, ta rất nhớ nàng.”

“Ta cũng vậy, thật rất nhớ chàng, Du.” Nhẹ nhàng cười một tiếng, không cố kỵ

/76