Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 46 - Chương 24.2

/191


Editor: linglink

Phá như thế nào? Phó Thiển Hà ép hỏi, trong lòng mơ hồ cảm thấy không thể nào là vô tình, trong lòng dâng lên cảnh giác đối với Thủy Khanh Y.

Thủy Khanh Y lại không hiểu, liếc nhìn Lãnh Vụ, thấy môi nàng ấy khẽ mấp máy, nói theo khẩu hình của Lãnh Vụ: Tử môn.

Trong lòng Lãnh Vụ rối rít, nàng nói là Sinh môn!

Mặt Phó Thiển Hà biến sắc, quả nhiên nàng ta biết, vội vàng thu lại sự luống cuống của mình, mỉm cười hỏi: Xin hỏi cô nương kế tục nơi nào? Trong lòng suy đoán thân phận của Thủy Khanh Y, nàng luôn tiếp khách ở tiền sảnh, làm như vậy là để nhìn thư mời, xem ai là ai để nhận ra được, nhưng nàng chưa hề nhìn thấy Thủy Khanh Y, nàng ta xuất hiện ở đây, sợ rằng. . . Quên mất bức tường cách đó không xa, vẻ mặt nàng lạnh xuống.

Trong lòng Thủy Khanh Y bật cười, thấy dáng vẻ của Lãnh Vụ thì biết rõ là mình đã hiểu nhầm, cũng không ngờ là bị nàng đoán trúng. Đại sư Lừa Dối núi Da Trâu.

Đại sư Hộ Ưu núi Lục Bình?*

* Đại sư Lừa Dối núi Da Trâu (niúpí shān hūyou dàshī) và Đại sư Hộ Ưu núi Lục Bình (liùpíng shān hùyōu dàshī) có âm đọc tương tự.

Trong lòng Phó Thiển Hà thầm kinh hãi, Đại sư Hộ Ưu là người mà sư phụ kính trọng nhất, tập hợp ngàn vạn kiến thức, không chỗ nào là không tinh thông, không gì không biết, sư phụ đã từng có ý chỉ dẫn nàng đi theo Đại sư Hộ Ưu, nhưng bị cự tuyệt, lại không ngờ tiện nhân này là đệ tử của lão, trong lòng vừa đố kị, vừa oán giận.

Đại sư Hộ Ưu, lão nhân gia ngài ấy có khỏe không? Mặt Phó Thiển Hà tươi cười, trong lòng lại tràn đầy địch ý với Thủy Khanh Y, sư phụ mà nàng mơ ước, nam nhân mà nàng muốn gả cho, đều bị nàng ta chiếm hết.

Thủy Khanh Y kinh ngạc, trên đời thật sự có nhân vật số một như vậy sao?

Tốt lắm. Thủy Khanh Y cười ha hả, vội vàng đổi chủ đề, nhìn hồ nước đầy hoa sen, nói: Thật ly kỳ, có cả hoa sen màu tím.

Sắc mặt của Phó Thiển Hà trắng nhợt, có giận có hận, u oán nhìn chằm chằm Thủy Khanh Y, nói: Tỷ tỷ chớ giễu cợt, Đại sư Hộ Ưu ở chân núi Lục Bình còn có hoa sen bảy màu, hoa sen tím nhiều vô kể, tính gì là hiếm lạ.

Thủy Khanh Y có chút ngượng ngùng, vốn định trêu chọc làm nàng ta không vui, nhưng không ngờ rằng trong lúc vô tình lại chế nhạo nàng ta.

Tự ta đi dạo một lát, Phó tiểu thư làm việc đi. Nói xong, nàng vung tay, đi thẳng về hướng đình nghỉ mát.

Phó Thiển Hà nhìn bóng lưng của Thủy Khanh Y, hung hăng phun: Cái quái gì vậy!

Dường như Thủy Khanh Y có mắt sau gáy, ngay lúc quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của Phó Thiển Hà, thấy nàng ta sững sờ đứng ở đó, nàng gật đầu cười nhạt, đi vào đình nghỉ mát, cũng không quay đầu lại.

Những người kia đều là nhi nữ của thần tử, phần lớn đều đã gặp Thủy Khanh Y ở trong yến tiệc, dĩ nhiên là biết nàng, nghĩ đến lời đồn đại về nàng, họ rối rít ngậm miệng, ngồi nghiêm chỉnh nhìn Thủy Khanh Y.

Thủy Khanh Y bĩu môi, nàng vừa đến liền im lặng, nhưng cũng không để ý, tự ý ngồi dựa vào lan can, cầm thức ăn cho cá ở một bên cho cá chép trong hồ sen ăn.

Một lúc sau, một loạt tiếng cười nói, tiếng bước chân và chuông bạc truyền đến, Thủy Khanh Y mở mắt ra, trông thấy Phó Thiển Hà được vây quanh đang đi đến. Thấy đình sen yên tĩnh, đáy mắt chứa đầy ý cười, nàng cũng đã nghe nói, từ lúc kẻ tiện nhân kia vào đình sen, những nhi nữ của thần tử kia liền không nói chuyện phiếm nữa, tưởng rằng là không quen biết nàng, đáy lòng xem thường.

Các vị tỷ muội đang ngồi làm gì vậy, liệu Vương Đô có chuyện thú vị gì không? Phó Thiển Hà thân thiện chào hỏi.

Mọi người cùng nhau liếc mắt nhìn Thủy Khanh Y đang tựa vào lan can ngủ, yên lặng trong chốc lát, mới mở miệng nói: Ở Vương Đô không có tin tức gì thú vị, nhưng nghe gia phụ nói lễ tế thần, có một trận săn thú.

Phó Thiển Hà thu hết phản ứng của mọi người vào mắt, xem ra đúng là tiện nhân kia lén lút trà trộn vào.

Ồ? Xem ra ta trở về đúng lúc, đến lúc đó các vị tỷ muội phải chăm sóc Thiển Hà nhiều hơn mới được. Phó Thiển Hà đi tới bên cạnh Thủy Khanh Y, thân thiết gọi: Tỷ tỷ, đến lúc đó chúng ta kết bạn, cùng nhau đi được không?

Không, ta đi cùng phụ. . . đi cùng phụ thân. Thủy Khanh Y lắc đầu, khi đó nhất định phải tế thần cùng phụ hoàng trước, còn đám tiểu thư nhà quan bọn họ ngồi xe ngựa, sẽ đến sớm một bước.

Xem trí nhớ của ta này, còn chưa hỏi tỷ tỷ ở phủ nào? Phó Thiển Hà oán hận Thủy Khanh Y, chuyên tâm muốn bêu xấu nàng ta, nhưng quên nhìn vẻ mặt của mọi người, mắt hạnh mỉm cười chăm chú nhìn Thủy Khanh Y, nơi sâu nhất ẩn chứa sương mù.

Mọi người hít ngụm khí lạnh, còn tưởng rằng Phó tiểu thư muốn bấu víu công chúa, lại không ngờ rằng nàng ta không biết công chúa?

Khóe miệng Thủy Khanh Y cong lên một nụ cười hoa mỹ, đang định mở miệng, thì nghe thấy tiếng gọi giòn giã: Hoàng tỷ, sao ngài lại ở đây? Bản Tiểu vương đã đợi ở ngoài cửa một hồi lâu.

Thủy Khanh Y theo tiếng gọi nhìn lại, trông thấy Thủy Mặc hưng phấn đứng ở bên ngoài đình, đứng phía sau là Kim Xảo Nhi và Ngô Loan Loan.

Đều là nữ hài tử, Mặc Nhi tới đây làm chi? Dư quang khóe mắt của Thủy Khanh Y đảo qua Phó Thiển Hà đang khiếp sợ, vượt qua con đường quanh co đi tới bên cạnh Thủy Mặc, nói với Ngô Loan Loan: Ngô tiểu thư.

Ngô Loan Loan cười thầm, gật đầu nói cám ơn: Đa tạ đã công chúa giúp một tay.

Một cái nhấc tay. Nói rồi nàng thân mật vuốt đầu Thủy Mặc, nói: Thế nào, dẫn vị hôn thê tới?

Kim Xảo Nhi thẹn thùng cúi đầu, Thủy Mặc trợn mắt nói: Hoàng tỷ không được bắt nạt Xảo Nhi, ta dẫn nàng ấy tới để kết bạn với tỷ.

Nhìn không ra Mặc Nhi của chúng ta còn có thể yêu thương thê tử như vậy. Dứt lời, lác đác vài tiếng cười vang lên ở trong đình.

Gương mặt của Thủy Mặc ửng đỏ, nhét tay Kim Xảo Nhi cho Thủy Khanh Y, nói: Hoàng tỷ chỉ toàn bắt nạt người, giúp đệ chăm sóc… nàng dâu của đệ Nói xong, mắt to long lanh liếc nhìn Kim Xảo Nhi rồi quay đầu chạy.

Thủy Khanh Y bật cười, bản thân chỉ là một nhóc con, đã sắp phải lấy vợ.

Công chúa bình an. Kim Xảo Nhi là nữ tử, vẻ mặt ngượng ngùng, rời khỏi tay của Thủy Khanh Y thỉnh an.

Gọi Hoàng tỷ giống Mặc Nhi. Thủy Khanh Y trêu ghẹo, Kim Xảo Nhi đẹp thì có đẹp, nhưng là kiểu hẹp hòi, Thủy Khanh Y không thể thích nổi, trái lại nàng thích sự tự nhiên phóng khoáng của Ngô Loan Loan.

Kim Xảo Nhi giậm chân, che mặt đi vào đình.

Thủy Khanh Y cũng không để trong lòng, xoay người liền nghe thấy Phó Thiển Hà nói: Thiển Hà có mắt không biết báu vật, thật sự không đoán được là công chúa điện hạ, may mà Thiển Hà trông trước ngó sau chờ công chúa điện hạ ở ngoài cửa, không thấy bóng người nên mất mác một hồi lâu, lại không biết tính tình của công chúa điện hạ hoạt bát, đã tới hậu viện từ lâu, nếu có thất lễ, xin công chúa điện hạ không trách tội.

Đáy mắt Thủy Khanh Y có thâm ý, lời nói này của nàng ta rất trôi chảy, ta trông sao trông trăng sáng chờ ngươi, nhưng chuyện lạ là, tính tình của ngươi không tốt, leo tường vào, có lẽ ngươi nên bỏ qua cho việc mạo phạm này.

Bổn cung đi từ cửa sau vào, chỉ sợ các ngươi huy động nhân lực, một bữa tiệc tốt đẹp, đều chuyển sự chú ý tới ta, chẳng phải là làm mất không khí sao. Thủy Khanh Y giải thích, không phải là ta không tốt, mà ta sợ các ngươi quá nhiều lễ nghi, vây quanh ta giống như nhìn khỉ.

Phó Thiển Hà tức giận đến mức đau bụng, nơi này người nào mà không biết ngươi? Người nào vây quanh ngươi? Nhưng tuyệt đối không thể nói ra lời nói này .

Là Thiển Hà nghĩ không chu toàn. Phó Thiển Hà hít sâu một hơi, đè cơn nóng kia xuống đáy lòng.

Không sao, lần đầu tiên Phó tiểu thư tổ chức yến tiệc, trước lạ sau quen, lần sau chớ bày trận chiến lớn như vậy, Bổn cung đứng xa xa nhìn lại, bị dọa cho giật mình. Thủy Khanh Y nói lời đầy ẩn ý sâu xa.

Trên mặt Phó Thiển Hà không thể nén giận, chỉ có một mình nàng nghênh đón nàng ta ở bên ngoài, nào có trận chiến gì, rõ ràng nàng ta đang đánh vào thể diện của nàng, ra oai phủ đầu với Phó gia.

Những người ở đây đều là người trong đại trạch, người nào mà không thành tinh chứ? Nhìn sóng ngầm mãnh liệt ở bên này, có ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa, còn lại là ghen tị, hâm mộ.

Ngô Loan Loan kết bạn với Kim Xảo Nhi, đã sớm đến Phó phủ, đương nhiên biết rõ ở ngoài cửa có tình huống gì, thầm than một tiếng: Phó gia muốn ra oai phủ đầu với công chúa, lại không ngờ tới công chúa đã sớm đạp đổ, phản lại một chiêu.

Đa tạ công chúa chỉ điểm. Trên mặt Phó Thiển Hà nở nụ cười thực lòng đối với sự thật, nhưng trong lòng lại hận không thể xé nát miệng của Thủy Khanh Y, bàn tay khép ở trong tay áo bấm thật chặt vào lòng bàn tay, chảy ra từng giọt máu đào, nhưng vẫn không cảm thấy gì.

Thủy Khanh Y không khỏi cảm thán khi thấy tình trạng này, đây chính là sự khác biệt của có quyền và không có quyền, rõ ràng đối phương nói ra lời nói châm chọc, trong lòng hận không thể bóp chết đối phương, nhưng vẫn phải tươi cười nói cám ơn.

Ngô Loan Loan thấy không khí đông lạnh, đứng dậy giảng hòa: Nghe nói Phó tiểu thư chẳng những tinh thông Kỳ môn Độn Giáp, còn là một tay đàn rất giỏi, không biết chúng ta có phúc được nghe. Dứt lời, mặt không biến sắc kéo cánh tay của Thủy Khanh Y, trở về vị trí lúc nãy.

Thủy Khanh Y liếc nhìn bàn tay ở trong khuỷu tay mình, muốn kéo ra, nhưng thấy vẻ mặt của mọi người, coi như không có gì, ngồi xuống gần sát Ngô Loan Loan.

Trong lòng mọi người ghen tỵ, hối hận vì sợ công chúa làm gì đó, nên bỏ qua cơ hội kết thân tốt như vậy.

Am hiểu một hai. Trên mặt Phó Thiển Hà lộ ra nụ cười tự tin, tuy lời nói khiêm tốn, nhưng vung tay sai nha hoàn đặt đàn xuống, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh chiếc đàn, điều chỉnh thử mấy âm, rồi đánh lên.

Thủy Khanh Y lắc đầu, tuy tài đánh đàn giỏi, nhưng không có tình cảm linh hồn, chỉ có thể tiêu khiển, không thể làm rung động lòng người, so sánh với Thanh Y, không chỉ là kém nửa điểm.

Phó Thiển Hà hòa một trận với Thủy Khanh Y từ tiếng đàn nàng tâm đắc nhất, thấy bộ dáng tập trung suy nghĩ của nàng ta, âm thầm đắc ý.

Loan Loan, ngươi đã từng nghe Thanh Y đánh đàn chưa? So sánh với nhau thì thế nào? Thủy Khanh Y khép hờ mắt, nghiêng đầu hỏi Ngô Loan Loan đang thưởng thức trà, hiển nhiên nàng ấy cũng không còn là chính mình.

Mỗi người có đặc sắc riêng. Khóe miệng Ngô Loan Loan chua xót, không biết là công chúa cố ý hay là vô tình, cho dù kỹ năng đánh đàn của Phó Thiển Hà kém đến nỗi nát bét, cũng tuyệt đối không thể nói ra vào lúc này.

Đương nhiên Thanh Y là nhạc công đệ nhất thiên hạ, danh bất hư truyền. Giọng điệu của Thủy Khanh Y nhàn nhạt, nhưng nghe ra được sự tán thưởng trong lời nói của nàng.

Phó Thiển Hà vẫn đang nghe bên này nói chuyện, mặt trầm xuống, đại danh của Thanh Y làm sao nàng chưa từng nghe? So sánh nàng với tiểu quan thanh lâu, hận không thể cắn nát hàm răng bạc, trong lòng hỗn loạn, đầu ngón tay gảy dây đàn cũng loạn lên, phát ra từng tiếng chói tai.

Phó Thiển Hà giống như chưa tỉnh ngộ, gảy dây đàn không ngừng, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, mà sắc mặt của mọi người trắng bệch, cánh môi mềm mại của vài nữ tử tràn ra máu tươi.

Trong lòng Thủy Khanh Y trầm xuống, e rằng khúc nhạc Phó Thiển Hà gảy ra hoàn toàn không phải là khúc nhạc bình thường, bởi vì lời của nàng..., mà tâm trí bị rối loạn, gặp tâm ma, mới không khống chế được bản thân, khóe miệng Thủy Khanh Y lộ ra nụ cười lạnh, vốn không định quan tâm đến, nhưng trông thấy rất nhiều người là nhi nữ của trọng thần, chết rồi thì Nam Chiếu sẽ loạn, nàng hất tay phá hủy chiếc đàn.

Đàn bị hủy, Phó Thiển Hà phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, cúi người ở trên giá để đàn, thần trí dần dần tập trung, nhìn sắc mặt trắng bệch quanh mình, thậm chí có người ngã xuống đất, hoảng hồn, quay đầu nhìn Thủy Khanh Y lẽ ra phải bị khống chế đang khí thế lẫm liệt đứng ở trước mặt nàng, sợ đến nỗi hai mắt biến thành màu đen, ôm ngực, ho ra vài ngụm máu.

Tài đánh đàn của Phó tiểu thư quả thật cao siêu. Khóe miệng Thủy Khanh Y đậm vẻ giễu cợt, nâng mắt dặn dò Lãnh Vụ: Gọi thị vệ của mỗi nhà đang đợi ở cửa đưa chủ tử về phủ, Bổn cung sẽ sai thái y tới phủ của mỗi người.

Công chúa. . . Phó Thiển Hà luống cuống, vội vàng gọi, nhưng lời nói phía sau lại không thể nói ra miệng.

Phó tiểu thư được nuôi dưỡng tốt, làm hư thân thể, có thể lệnh tôn lại thiếu mất một Đại tướng. Dứt lời, nàng rời khỏi, cũng không quay đầu lại, nhưng trong lòng không hề thoải mái, nếu Phó Thiển Hà đã biết ma âm, nếu bọn họ tạo phản, một mình nàng ta có thể chống lại đại quân mấy vạn người.

Trở lại hoàng cung, Thủy Khanh Y mật đàm với Thủy Triệt chuyện hôm nay, ra khỏi cung điện, trông thấy Bách Lý Ngọc đang ở đứng dưới tàng cây phía xa xa, quanh thân giống như bao phủ một tầng hào quang màu vàng nhạt,




/191