Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 54 - Chương 28.2

/191


Editor: linglink

Hoàng cung Tuyết Lâm

Bên trong Ngự Thư Phòng, ánh mắt của Sở Mộ Khoảnh vô hồn, đáy mắt không có ánh sáng, nhìn chằm chằm người áo đen ở trước mặt, một cánh tay cụt gắn móc sắt, lưỡi móc sắt sắc nhọn tản ra khí lạnh âm trầm.

Quốc sư, Bắc Thương từ chối kết thân, bước tiếp theo trẫm nên làm như thế nào? Con ngươi trống rỗng của Sở Mộ Khoảnh đột nhiên có một chút lo lắng.

Kiều Phi rất hài lòng khi thấy như vậy, điều hắn muốn chính là khống chế tâm trí của Sở Mộ Khoảnh, nhưng gã ta vẫn có suy nghĩ như cũ, nhớ rõ bản thân có mối thù với người nào.

Không vội, ngươi cắt bỏ ba tòa thành trì làm sính lễ, gửi quốc thư một lần nữa. Đôi mắt màu xanh lục của Kiều Phi giống như rắn độc nhìn Sở Mộ Khoảnh, Sở Mộ Khoảnh lập tức cảm thấy cả người nổi da gà.

Quốc sư, không thể dễ dàng cắt bỏ đất đai, điều này cho thấy trẫm tỏ ra yếu thế trước Minh Đế Bắc Thương. Mặc dù Sở Mộ Khoảnh chưa từng học về lòng dạ thâm độc trong thuật Đế Vương, nhưng vẫn có chút đầu óc, chỉ có điều chút đầu óc này đang bị sự khống chế và thù hận thúc giục, như vậy sẽ biến thành lệ thuộc.

Nếu như ngươi có thể kết liên minh với Minh Đế Bắc Thương, thì có thể chống lại Thủy Khanh Y, chẳng lẽ ngươi không muốn ả ta chết ở trong tay mình? Kiều Phi thấy Sở Mộ Khoảnh do dự, hắn nói tiếp: Trước sau gì thì chúng ta cũng sẽ đoạt lại đất đai, Nam Chiếu giàu có và đông đúc như vậy, ba tòa thành trì nghèo nàn ở biên giới có thể sánh được sao?

Kiều Phi là người biết rõ nhất dã tâm của Sở Mộ Khoảnh, không có bản lĩnh, dã tâm lại không nhỏ, vẽ cho gã ta một miếng mồi, không sợ không mắc câu.

Quả nhiên, Sở Mộ Khoảnh hơi suy tư, cảm thấy Kiều Phi nói có lý, muốn làm chuyện lớn thì phải biết hy sinh, chỉ là ba tòa thành trì nghèo kiết xác mà thôi, quốc khố vốn trống rỗng, còn phải chi tiền trợ cấp, quả thực là đang gây trở ngại cho hắn.

Vậy làm theo lời của Quốc sư. Sở Mộ Khoảnh cảm thấy Kiều Phi là người mà trời cao phái tới cứu hắn, bày mưu hiến kế để cho hắn ngồi vững cái ngai vàng này.

Sở Mộ Khoảnh nhớ đến quốc khố trống không và lũ lụt ở Hồng thành, không có đủ bạc để cấp phát, hắn cau mày hỏi: Quốc sư, về chuyện quốc khố, nên xử lý như thế nào? Cứ tiếp tục như vậy, thì ngay cả chi tiêu trong cung cũng không đủ.

Trong con ngươi của Kiều Phi chợt lóe lên một tia sáng, hắn mở miệng nói: Con sông chảy trên Hồng thành là từ Tuyết Sơn, sau lưng Tuyết Sơn gần sát với thành Mẫu Đan của Nam Chiếu, thành Mẫu Đan gặp thiên tai lần này, đó là do có người chặn dòng chảy trên Tuyết Sơn, bí mật phá hủy đập hồ chứa nước, khiến cho thành Mẫu Đan chìm trong nước lũ, chỉ cần chúng ta đóng cửa Hồng thành, sai người đóng giả thành dân thường, kêu gọi mọi người vượt qua Tuyết Sơn đến Nam Chiếu, không phải là đã giải quyết được chuyện dân tị nạn sao? Thấy con ngươi của Sở Mộ Khoảnh lóe sáng, Kiều Phi nói tiếp: Về việc lấp đầy quốc khố, vậy thì hãy tăng thuế, đất đai dân chúng sở hữu đều là của quốc gia, đều là của Hoàng thượng, Hoàng thượng không có chi phí để ăn mặc, thì lấy từ bọn họ, đó cũng là việc nên làm, nếu không chịu nộp thuế, thì bắt khuê nữ của bọn họ, bán sang Phù Tang đổi lấy ngân lượng.

Sở Mộ Khoảnh là Hoàng đế chịu uất ức nhất, nghèo nhất; hắn vốn tưởng rằng có thể mặc kệ mọi chuyện, ăn uống thỏa thích, nhưng không ngờ rằng bạc trong quốc khố đã nhìn thấy đáy, bây giờ nghe được mưu kế của Kiều Phi, hắn nghĩ đến bạc trắng lóa rơi vào trong tay, đâu thèm để ý đến chuyện gì, lập tức viết Hoàng bảng sai Trần công công đi dán.

Quốc sư, e rằng những người dân tị nạn kia còn chưa tới Nam Chiếu thì đã chết!? Sở Mộ Khoảnh lo lắng, như vậy sẽ không thể làm cho Nam Chiếu hỗn loạn, nhưng hắn nghe nói thiên tượng (1) của Nam Chiếu ám chỉ tiện nhân Thủy Khanh Y kia là một họa tinh, dân tị nạn từ chỗ hắn chạy sang, sẽ gây ra náo loạn, sẽ càng làm Thủy Khanh Y vùi thân trong mớ hỗn độn.

(1) Thiên tượng: hiện tượng thiên văn.

Có lẽ chuyện ở Hồng thành, Hoàng thượng có lòng mà không có sức, hơn nữa còn bùng phát bệnh dịch, nếu như bọn họ chết ở Tuyết Sơn thì càng tốt, ít nhất không phải là Hoàng thượng hại chết, là do tự bọn họ muốn tới nương nhờ Nam Chiếu, nếu đã tới Nam Chiếu thành công, truyền bệnh dịch ra, không phải là tốt hơn sao? Ánh mắt u ám của Kiều Phi lộ ra vẻ cực kỳ nham hiểm, nghĩ đến nữ nhân phúc lớn mạng lớn kia, ở trong tình huống như thế, đều bình yên vô sự, thật đáng ghét.

Lần này, ả ta có thể thoát được không?

. . . . . .

Thủy Khanh Y tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng hẳn, Bách Lý Ngọc vẫn đang túc trực ở bên giường, trông thấy khuôn mặt mệt mỏi kia, lửa giận trong lòng nàng chợt biến mất, rốt cuộc là cơ thể của nàng không tốt.

. . . . . . Không phải là nàng có khuynh hướng chịu ngược, đã bị hành hạ như thế rồi, lại còn bào chữa giúp hắn?

Tỉnh rồi sao? Đôi mắt đầy tia máu của Bách Lý Ngọc thoáng qua vui mừng, hắn áp tay lên trán của Thủy Khanh Y, thấy nàng không bị sốt cao nữa, hắn khẽ thở dài.

Nhìn tia máu trong mắt Bách Lý Ngọc, Thủy Khanh Y ngẩn ra, một buổi tối đã mệt đến như vậy?

Nửa năm qua, câu mà ta nghe được nhiều nhất chính là ‘Tỉnh rồi sao?’, mà mỗi lần đều xảy ra chuyện không tốt, lần này sẽ như thế nào đây? Thủy Khanh Y giơ cao đôi tay, vẫn còn đau nhức không có sức lực, nàng nản lòng nằm bất động ở trên giường.

Khụ khụ. . . Vành tai của Bách Lý Ngọc ửng đỏ, không được tự nhiên quay mặt đi, nói: Nàng đã sốt mấy ngày rồi.

Thủy Khanh Y méo mặt, nàng bị làm đến phát sốt, ngủ mê man ba ngày, có cần phải mất mặt như vậy hay không?

Phụ hoàng, mẫu hậu có biết không? Mặt Thủy Khanh Y đỏ đến mang tai, căng thẳng nhìn Bách Lý Ngọc, nàng cầu nguyện tuyệt đối là không biết, nếu không, nàng không còn mặt mũi gặp mọi người.

Mẫu hậu biết một chút y thuật, nên ta mời mẫu hậu tới bắt mạch cho nàng. Bách Lý Ngọc nói thật.

Biết hết rồi?

Chủ tử, Hoàng thượng sai thuộc hạ đến xem người đã tỉnh hay chưa. Lãnh Vụ vội vàng đi tới, trông thấy bộ dạng ‘để cho ta chết đi’ của chủ tử, nàng có chút ngượng ngùng, lui về phía sau tấm bình phong để tránh mặt. Mời người tới Điện Kim Loan một chuyến.

Thủy Khanh Y giật mình một cái, nhìn sắc trời bên ngoài, nghiễm nhiên đã qua giờ lâm triều, vì sao vẫn còn ở Điện Kim Loan, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn?

Thủy Khanh Y nghĩ đến ngày tế thần, xảy ra thiên tượng, vội vàng hỏi: Có biết đã xảy ra chuyện gì không?

Thuộc hạ không biết, Phó Thái phó bị quản chế ở trong nhà mấy ngày, hôm nay triệu tập đại thần, mang một tảng đá thần bí tới Điện Kim Loan, nói rằng muốn chờ người tới để vạch trần lần nữa, Hoàng thượng bèn sai công công Tiểu Đức Tử tới gọi. Lãnh Vụ vô cùng lo lắng, nghĩ đến ‘tình thế bắt buộc’ trong mắt Phó Thành, trong lòng nàng dâng lên nỗi lo lắng.

Bách Lý Ngọc, bên Mạc Vấn có tin tức gì không?

Hai ngày trước, Mạc Vấn nói rằng nước lũ ở thành Mẫu Đan đã rút, làm lộ ra một tảng thiên thạch khổng lồ, được người ta bí mật mang vào trong kinh thành, lúc ấy ta lo lắng cho thân thể của nàng, nên không suy nghĩ gì nhiều, có lẽ tảng đá trong triều kia, chính là tảng đá được mang từ thành Mẫu Đan tới. Bách Lý Ngọc chau chặt chân mày, mấy ngày nay Mạc Vấn cũng không nói thêm tin tức gì về tảng đá, có lẽ là không điều tra được!

Thủy Khanh Y đứng dậy, hai chân mềm nhũn không có chút sức lực, nàng phải đứng một lát thì mới có thể đi lại như bình thường, tắm xong rồi thay y phục, nàng dặn dò Bách Lý Ngọc phải ở lại Điện Tử Uyển, nếu như nàng có mệnh hệ gì, ít nhất còn có hắn nghĩ biện pháp cứu giúp, giải vây giúp nàng.

Đến Điện Kim Loan, Thủy Khanh Y trông thấy tảng đá ở trong điện cao cỡ nửa người, hai người vòng tay mới có thể ôm hết, trong đầu nàng chợt lóe lên một tia sáng, muốn dựa vào suy nghĩ này, nhưng nàng không có chút đầu mối nào.

Nhi thần thỉnh an phụ hoàng. Thủy Khanh Y vẫn thích dùng lễ nghi của công chúa để chào hỏi Thủy Triệt, như vậy chỉ cần cúi chào là được, nếu như dùng thân phận của Thái úy, thì phải quỳ lạy.

Y Nhi, lúc tế thần, bầu trời xuất hiện hiện tượng lạ, mây đỏ bao phủ, che kín cả đài Khổng Tước, hơn nữa phía trên còn có mấy chữ, tất cả đều ám chỉ ngươi...ngươi thấy thế nào? Ánh mắt của Thủy Triệt vẫn không rời khỏi tảng đá, ông mơ hồ cảm thấy tảng đá kia có liên quan đến Y Nhi, phải làm như thế nào mới có thể phá hủy tảng đá vỡ này?

Phụ hoàng, lúc ấy Phó công tử đã vạch trần lời nói của Phó Thái phó, ông ta lợi dụng thuật nghịch thiên của Phó tiểu thư, thay đổi thiên tượng, nên mới có mấy câu nói bừa này. Thủy Khanh Y điềm tĩnh, trên mặt không hề lộ vẻ hốt hoảng, bình tĩnh giống như là đã nắm toàn cục trong tay.

Sao công chúa lại nói ra lời ấy, vì sao mấy câu nói kia lại là nói bừa? Khâm thiên giám Ngũ quan Linh đài lang (2) Tiếu Chính quỳ trên mặt đất, nói: Thần quan sát thiên tượng nhiều năm, cảnh tượng đó không giống như là do con người làm, mà là ý của thần linh.

(2) Khâm thiên giám Ngũ quan Linh đài lang: Trong triều đình, Khâm thiên giám do một quan, là một vị đại thần đã đứng đầu một cơ quan khác, kiêm nhiệm với tên chức là Kiêm quản Khâm thiên giám sự vụ đại thần (vị đại thần kiêm quản việc Khâm thiên giám). Trong công việc hàng ngày, Khâm thiên giám được điều hành bởi 2 quan Giám chính, Giám phó cùng các thuộc viên là Ngũ quan chính, Linh đài lang, cùng các Bát cửu phẩm Thư lại và Vị nhập lưu Thư lại. (Theo Wikipedia)

Thủy Khanh Y cười lạnh, xem ra lão già kia thật sự muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Lời ấy của Tiếu đại nhân sai rồi, câu thứ nhất có trăm chỗ sơ hở, giống như là cố tình làm ra vẻ huyền bí.

Công chúa, hai câu phía sau, chính là nói về ngài. Mặt Tiếu Chính đỏ lên, khăng khăng nói Thủy Khanh Y là thiên sát cô tinh.

Bổn cung tài hèn học ít, Tiếu đại nhân có biết ‘Khách đến từ thiên ngoại’ là có ý nghĩa gì không? Có thể giải thích cho Bổn cung nghe chứ? Ngươi lấy câu phía sau để đánh lừa lão nương, lão nương lại cứ lấy câu phía trước để lừa chết ngươi.

Chuyện này. . . Tiếu Chính giật mình, mấy ngày nay hắn điều tra vô số ghi chép trong sách cổ, cũng không thu hoạch được gì, không biết ‘Khách đến từ thiên ngoại’ là có ý gì.

Vì vậy, hắn thỉnh giáo sư phụ, nhưng sư phụ cũng không biết ý nghĩa là gì, hắn còn hỏi lão nhân Hộ Ưu tới đây ngao du, biết được ý nghĩa của câu nói đó là người đến từ không gian khác, chuyện huyền ảo như vậy, người nào tin chứ? Ngược lại sẽ nói rằng hắn tà thuyết mê hoặc người khác!

Tiếu Chính nhìn ánh mắt trong veo lạnh lùng của Thủy Khanh Y lộ ra tia sắc bén, sau lưng hắn toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng nói: Khách đến từ thiên ngoại, chính là người đến từ một không gian khác.

‘Xì’ Thủy Khanh Y rất không nể mặt bật cười ra tiếng.

Tiếu đại nhân, ngài đang lừa gạt Bổn cung, lừa gạt Hoàng thượng, phạm phải tội khi quân đấy! Đương nhiên Thủy Khanh Y hiểu ý nghĩa của câu nói đó, nhưng nàng không thể nói ra, nhất định phải do Tiếu Chính nói ra điều này, nếu không, nàng sẽ làm lộ nhược điểm vào tay Phó Thành.

Tiếu Chính nhễ nhại mồ hôi lạnh, ướt đẫm lưng quan phục, run rẩy nhìn Thủy Triệt âm trầm đang tản ra sát khí, hắn sợ tới nỗi nói thất thanh: Khách đến từ thiên ngoại là người từ nơi khác đến, không phải là người trên Thương Minh đại lục chúng ta.

Mọi người khiếp sợ, bên ngoài còn có quốc gia khác sao?

Dường như biết được suy nghĩ của mọi người, Thủy Khanh Y không lạnh không nhạt nói: Bên ngoài không có quốc gia khác, ngoại trừ thần giới mà Quốc sư Quán Phú tu luyện, các ngài có tin là có thần hay không? Nếu tin mà các ngài vẫn cho rằng câu nói kia là chỉ Bổn cung, vậy chẳng phải Bổn cung chính là thần tiên sao? Các ngài chẳng những không thể mang Bổn cung đi tế trời, ngược lại còn phải thành tâm cúng bái Bổn cung như Bồ Tát.

Một câu nói, làm cho mọi người á khẩu không nói được gì.

Mắt thấy kế hoạch sắp thất bại, Phó Thành không cam lòng, ông quỳ trên mặt đất, nói: Nhưng câu phía sau nói công chúa là thiên sát cô tinh, tướng môn, chính là ngài, ngài là dòng chính nữ của phủ tướng quân ở Tuyết Lâm quốc, long nữ, cũng chính là ngài, huyết mạch của thiên tử.

Thái phó đã lớn tuổi rồi, lúc nào cũng thích nói xằng nói bậy, lúc Bổn cung tế thần, sắc trời thay đổi, ngài đã nói nguyên nhân là do Bổn cung chọc giận tới thần linh, nên máu mới phủ kín bầu trời, nhưng vì sao Thái phó vừa ngã xuống, mây đỏ liền tản đi? Chẳng phải ‘người kia’ là ám chỉ Thái Phó sao? Về phần lời giải thích của ngài về tướng môn, long nữ thì có thể bóp méo sự thật, nói không chừng là cô nương sinh ra ở phủ tướng quân họ Long? Thủy Khanh Y chớp đôi mắt to vô tội, bất đắc dĩ buông tay, giống như đang nói Phó Thành là lão già ngu ngốc, chỉ thích gây loạn.

Phó Thành tức đến nỗi thiếu chút nữa hộc máu lần nữa, tại sao lời giải thích của ông lại là bóp méo sự thật chứ? Có lý lẽ có dẫn chứng, ngược lại bị ả ta cho là bóp méo sự thật.

Làm sao long nữ có thể là cô nương họ Long chứ? Phó Thành kìm nén lửa giận trong lòng, phản bác lại.

Thái phó cũng đã nói, Bổn cung là huyết mạch thiên tử, đương nhiên là thiên nữ, làm sao có thể là long nữ được? Thủy Khanh Y tiếp tục nói bừa, tất cả những người có mặt ở đây đều nói bậy, chỉ là xem ai lừa được ai.

Khóe miệng của mọi người khẽ giật, yên lặng nhìn chằm chằm mũi chân, trong lòng biết khẩu chiến với công chúa, kết quả duy nhất, chính là tức hộc máu.

Mí mắt của Thủy Triệt cũng co giật mạnh, nhìn nữ nhi cười duyên dáng ở phía dưới, làm cho Phó Thành gian xảo tức đến nỗi khóe miệng tràn ra máu tươi, tâm tình của ông rất tốt.

Công chúa nói đúng, trẫm là thiên tử, dĩ nhiên huyết mạch của trẫm là thiên nữ. Thủy Triệt cười vô hại, tâm tình vui vẻ, chỉ có nữ nhi không theo lẽ thường này của ông, mới có thể làm cho Phó Thành tức chết.

Hoàng thượng, nếu công chúa là thiên nữ, chẳng phải Tuyên Vương và Nhàn Vương xung khắc với Hoàng thượng sao? Mặt Phó Thành đen thui giống như bị hắt nước mực.

Mặt Thủy Khanh Y trầm xuống, không giận mà uy, nói: Các ngài thân là mệnh quan triều đình, thành Mẫu Đan gặp nạn, các ngài không hiến kế hóa giải tai ương, ngược lại giống như kẻ ba hoa nhiều chuyện, ở đây nói lời kỳ dị cổ quái, như vậy giữ các ngài lại còn có ích lợi gì? Ánh mắt sắc bén của Thủy Khanh Y đảo một vòng, lạnh lùng nói: Nạn lụt vốn là tai họa tự nhiên, nếu nói rằng người làm vua không có đức, vậy thì tiên hoàng đã băng hà của Tuyết Lâm quốc đã hóa giải sự trừng phạt của trời cao, vì sao Hồng thành vẫn phát sinh bệnh dịch hạch? Nếu kẻ nào dám tà thuyết mê hoặc người khác, Bổn cung nhất định chém không tha, lấy kẻ đó để hiến tế thần linh!

Mọi người bị dọa cho câm như hến, nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt Thủy Khanh Y, trong lòng biết nàng ấy không nói đùa.

Phó Thành siết chặt lòng bàn tay, trán nổi đầy gân xanh, ông nhìn các đệ tử bên này của mình, rắm cũng không dám thả một cái, hận không thể xé nát miệng của Thủy Khanh Y.

Trong mắt Phó Thành thoáng qua một chút lo lắng, ông quỳ trên mặt đất dập đầu nói: Hoàng thượng, chuyện liên quan đến giang sơn xã tắc Nam Chiếu, vi thần không thể không tin tưởng quỷ thần, trước đây Nam Chiếu gặp họa lớn, đều có Quốc sư hóa giải, hôm nay, Quốc sư đã đi về cõi tiên, chúng thần chỉ có thể noi theo kế sách của Đông Lăng Hoàng để giải trừ tai ương. . .

Thủy Khanh Y giơ tay ngắt lời của Phó Thành, nàng mở miệng nói: Nếu Thái phó chỉ biết bắt chước quốc gia khác, thì Nam Chiếu ta sẽ không cần bách quan đại thần, có chuyện gì khẩn cấp, thì bắt chước quốc gia khác là được, tiết kiệm không ít bổng lộc. Nàng dừng lại một chút, đôi mắt lạnh lùng như đao nhọn quét qua mọi người, tiếp tục nói: Nuôi các ngài cũng là ăn không ngồi rồi, thời điểm mấu chốt không bỏ ra nổi một chút tài cán thực sự nào.

Dứt lời, vẻ mặt của mọi người trở nên kỳ quái, lời nói này có chút mất lòng.

Công chúa, nếu nói rằng vi thần đặt điều thì thôi vậy, nhưng vi thần có chứng cớ. Mặt Phó Thành đỏ lên, vén tấm vải đen phủ kín tảng đá lên, mấy chữ màu đỏ tươi, giống như là hoàn toàn tự nhiên, do Quỷ Phủ thần công của mẹ thiên nhiên chạm trổ.

Mắt xanh họa quốc.

Trong lòng Thủy Khanh Y chấn động, mắt xanh họa quốc. . . Nàng giơ tay sờ đôi mắt mà nàng thích nhất, hốt hoảng ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Triệt, đột nhiên nàng nhớ lại, ngoại trừ nàng có một đôi mắt màu xanh ra, Thủy Thiên Diên và Thủy Triệt đều có mắt màu đen thuần túy, đen nhánh không pha một chút tạp chất nào.

Thủy Khanh Y bước tới chạm tay vào mấy chữ kia, không giống như chu sa hay là được tô bằng thuốc nhuộm, nàng không cam lòng lấy đoản kiếm ra, kèm theo nội lực, đục chữ ‘họa’ kia ra, nhưng bên trong vẫn có màu đỏ, hơn nữa là chữ ‘họa’ không ngay ngắn.

Bỗng nhiên, trong đại điện có người thốt lên: Trời ơi, mấy chữ này có cả ở mặt trái.

Nghe vậy, tay Thủy Khanh Y dừng lại, nàng đi vòng qua phía sau, quả nhiên chữ giống như ở mặt trước, nếu tảng đá lớn hoàn chỉnh như vậy, chữ ở mặt trước thống nhất với chữ ở mặt sau, vậy thì chính là do thiên nhiên tạo ra.

Công chúa, ngài còn gì để nói không? Phó Thành cười âm hiểm, khiến cho mọi người rợn cả tóc gáy, ánh mắt nhìn về phía Phó Thành, mang theo sự hoảng sợ và e ngại. Mọi người lùi về phía sau mấy bước, dồn người phía sau không còn đường lui, đột nhiên, có người đẩy mạnh một cái, mấy người phía trước lảo đảo, đổ rạp về phía trước, đụng trúng vào người Thủy Khanh Y.

Thủy Khanh Y đứng không vững, người bị ép vào trong khe đá, có một vật rơi vào trong tay nàng, Thủy Khanh Y thản nhiên giấu nó vào trong tay áo, ngón tay vân vê, trên mặt nàng lộ ra nụ cười nhạt.

Kẻ nào nói đây là sự thật? Đúng lúc Bổn cung cũng có một viên đá, phía trên cũng có khắc mấy chữ, không biết có phải là ý trời hay không. Dứt lời, Thủy Khanh Y giơ hòn đá trơn bóng trong tay lên, ở giữa có mấy chữ lớn:

Mắt xanh điềm lành.

Chuyện này. . . Mọi người trợn tròn mắt, rốt cuộc của người nào là thật, của người nào là giả?

Phó Thành không tin, đoạt lấy đá ngọc trong tay Thủy Khanh Y, trơn bóng không có một chút khuyết điểm nào, nếu nói là ăn gian, hoàn toàn là chuyện không thể.

Phó Thành không cam tâm bắt chước hành động của Thủy Khanh Y, dùng dao găm khoét đá ngọc, nhưng lưỡi đao bị sứt một miếng, trong lòng ông chấn động, là kim cương ư?

Kim cương là bảo vật của Hoàng thất Đông Lăng, tổng cộng chỉ có ba viên, tại sao trong tay Thủy Khanh Y lại có nó? Hơn nữa còn khắc chữ, mọi người đều biết, đá kim cương rất cứng, mài thành lưỡi đao thì có sức mạnh vô địch, càng không nói đến trên bề mặt của nó có khắc chữ.

Chứng kiến cảnh này, có người sợ hãi kêu lên: Đá kim cương, đó là đá kim cương.

Mọi người xôn xao, rối rít nói của công chúa mới là thật, dù sao người trong thiên hạ không ai không biết lời đồn đại này, năm đó Đông Lăng Hoàng mời quân chủ của tứ quốc, giới thiệu đá kim cương, có rất nhiều đại thần cũng đã nhìn thấy, giống hòn đá này như đúc, bên trên mặt còn có chữ viết, quả thực là chuyện lạ, họ tuyệt đối tin rằng là do thần linh tạo ra!

Thấy tất cả mọi người đều nghiêng về phía Thủy Khanh Y, Phó Thành hận đến nỗi đau thắt dạ dày, trên trán chảy mồ hôi lạnh, chẳng lẽ trời muốn diệt ông?

Nhìn thấy nụ cười khiêu khích của Thủy Khanh Y, Phó Thành cảm thấy trời đất quay cuồng, nhớ ra mình còn có một chiêu cuối, ông từ từ ổn định tinh thần, nhưng còn chưa kịp mở miệng, thì trông thấy thị vệ đang vội vã đi vào, quỳ trên mặt đất, nói: Hoàng thượng, núi đá ở trấn Lập Sơn nối liền thành Mẫu Đan mấy ngày trước bị sạt lở, cả thôn trang bị chôn vùi, có một tảng đá rơi xuống, trên đó viết: Mắt xanh họa quốc, vạn dân cầu cứu, hỏa thiêu yêu nghiệt mắt xanh!

Đại điện rơi vào im lặng, chúng đại thần nhìn Thủy Triệt đang tản ra sát khí, chẳng dám thở mạnh.

Thủy Khanh Y bội phục Phó Thành, vẫn còn giữ lại một chiêu cuối, quả nhiên là lòng dạ ác độc, vì để lật đổ nàng, lão ta dùng đến cả tính mạng của một thôn trang để làm tấm đệm, khiến cho dân chúng phẫn nộ, kích động người dân cầu cứu.

Một chút vui sướng thoáng hiện ra trong mắt Phó Thành, ông nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng đã tới, lần này cho dù Thủy Triệt muốn bảo vệ Thủy Khanh Y, thì hắn cũng bất lực, đến lúc đó nếu Thủy Triệt đại khai sát giới, ông sẽ ra chiêu bài thanh quân trắc (3), đuổi hắn khỏi ngôi vị Hoàng đế, sai đám đệ tử ủng hộ ông lên ngôi.

(3) Thanh quân trắc: diệt trừ người thân tín, kẻ xấu ở bên cạnh nhà vua. Vốn là một hành động chính nghĩa, nhưng thường trở thành lý do chủ yếu của kẻ phản loạn triều đình.

Hoàng thượng, chớ để dân chúng thất vọng, chịu đau khổ! Phó Thành dẫn đầu quỳ trên mặt đất.

Hoàng thượng, chớ để dân chúng thất vọng, chịu đau khổ. Các đại thần thuộc phe Phó Thành đồng loạt quỳ xuống.

Trên người Thủy Triệt tràn đầy sát khí, tức giận nói: Hoang đường, núi đá gây họa cho quốc gia, nhưng trong tay Y Nhi giữ đá kim cương báo điềm lành, vậy thì phải giải thích như thế nào, chẳng lẽ chém Y Nhi thành hai mảnh?

Thủy Triệt híp đôi mắt đầy nguy hiểm bắn về phía Phó Thành, đột nhiên lộ ra sát ý, quả nhiên là đã giữ lại một tai họa!

Hoàng thượng, chuyện này không phải thật giả là có thể giải quyết, vạn dân cầu cứu, nếu không giao công chúa ra, khó xoa dịu cơn phẫn nộ của dân chúng. Phó Thành đã tính trước mọi việc, nhất định phải mượn cơ hội này để loại bỏ Thủy Khanh Y.

Trái tim Thủy Khanh Y chùng xuống, âm thầm thả tín hiệu thông báo cho Bách Lý Ngọc, sau đó, nàng quỳ xuống ở bên cạnh Phó Thành, muốn kéo dài thời gian.

Thái Phó, sinh nhi tử không dễ đúng không? Nếu hôm nay là ngày ta chết, nhi tử của ngài nhất định bị chôn theo. Thủy Khanh Y cầm ngọc bội mà nàng lấy được từ trên người Phó Hằng lúc ở đài Khổng Tước ở trên tay.

Trong lòng Phó Thành chấn động, coi như Phó Hằng không có tiền đồ, nhưng cũng là nhi tử duy nhất của ông, nếu như không có nhi tử để kế thừa ngôi vua, trăm năm sau, sẽ lại thay đổi triều đại!

Hừ, mặc dù lão phu sắp sửa qua tuổi năm mươi, nhưng nói không chừng về già lại có con. Phó Thành che giấu ý định, vẻ mặt bình tĩnh nói. Nhưng nhìn thấy ngọc bội trong tay Thủy Khanh Y, ông vẫn không khỏi hoang mang.

Đây là ngọc bội ông tự tay khai quang (4) ở quốc tự, tặng cho nhi tử duy nhất, vẫn được nhi tử mang theo trên người, hôm nay, rơi vào trong tay Thủy Khanh Y, e rằng Phó Hằng đã bị ả ta bắt đi.

(4) Khai quang: Gọi tắt của khai quang điểm nhãn, là thủ tục để linh vật nhận chủ nhân. Quá trình khai quang sẽ bao gồm lễ cúng, khấn và đọc thông tin chủ nhân. Có thể có thêm thủ tục “mở mắt” cho linh vật, gọi là “điểm nhãn”. Sau khi khai quang, linh vật sẽ nhận và




/191