Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 73 - Chương 40

/191


Trên tay của người bạn nhỏ cầm cái yếm màu đỏ thêu cặp uyên ương bắt chéo nhau, bày ra mặt đất ‘mời’ con kiến bò lên, “Chúng ta trao đổi bí mật rồi trở thành bạn tốt nhé.”

Mặc dù lũ kiến nhỏ nghe không hiểu tiếng người, cũng không biết có người muốn ‘làm bạn’ với bọn chúng, thế nhưng thấy tấm vải đỏ chặn ngang đường thì chúng vẫn ngoan ngoãn leo lên.

Nam Cung Hi rất vui, cẩn thận cuốn tấm vải đỏ lại, vò thành một cục nhét vào trong ngực, sau đó cậu phải nói cho thái sư phụ biết cậu lại tìm được ‘bạn mới’ rồi.

Cậu không hề phát hiện ra rằng bởi vì cậu lấy ra cái yếm đã khiến cho mọi người vây lại xem.

Vừa ngước mắt lên đã thấy người đứng vây quanh mình tầng lầng lớp lớp, Nam Cung Hi lại càng hoảng sợ.

Cho dù có thông minh hay là trưởng thành sớm thì cậu cũng mới chỉ là đứa trẻ mới cai sữa, con ngươi như bảo thạch hiện lên vẻ bất an, luống cuống cúi thấp đầu xuống chờ thái sư phụ.

Quân Mặc U thấy đáy mắt đứa trẻ bất an và sợ hãi lại hơi đau lòng, có lẽ là nghĩ đến đứa trẻ không có duyên phận của hắn và Thiển Thiển.

Vị đắng chát dâng lên khóe miệng, hắn ngửa đầu uống cạn ly rượu. Nhìn thêm lần nữa thì thấy có hai gia đinh mặc trang phục nô bộc có vẻ mặt ác ý, mỗi người kéo một bên tay của đứa bé, còn đứa bé thì hốc mắt chứa đầy nước, kiên quyết cắn môi không chịu rời đi.

Như ma xui quỷ khiến, Quân Mặc U lại xen vào việc của người khác, hắn bay xuống từ trên cửa sổ. Hắn đứng sau lưng Nam Cung Hi, vung ống tay áo lên, hai gia đinh chỉ cảm thấy một luồng không khí mạnh mẽ đập vào mặt, cứ thế bị đánh bay lên theo một đường cong rồi đụng vào cột trụ trên hành lang của Linh Lung Các, khạc ra một ngụm máu.

Ôm lấy lục phủ ngũ tạng như bị đánh đến đảo lộn, đáy mắt gia đinh có vẻ kinh hoàng, nhưng vẫn theo thói quen chó cậy thế chủ, miệng hùm gan sứa hô to: “Ngươi… ngươi có biết chúng ta là ai không? Mau để tiểu thiếu gia xuống, không cần xen vào việc của người khác, cẩn thận lão gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Gia đinh nhanh trí ứng biến, đứa trẻ không có người lớn bên cạnh, chất liệu y phục trên người cũng là hàng tốt, hắn nói đây là tiểu thiếu gia của bọn hắn thì ai dám quản?

Quân Mặc U cười lạnh một tiếng, chính hắn cũng không biết tại sao lại phải ra tay tương trợ, đã giúp rồi thì không thể buông tay làm ngơ tiếp được.

“Lão gia các ngươi là ai?” Đáy mắt Quân Mặc U toát lên khí lạnh, hắn lại không biết có người dám làm trái với mệnh lệnh của hắn, giữa ban ngày ban mặt hành hung cướp người trước đám đông.

Nghe thấy vậy, trong lòng gia đinh đắc chí, tiểu dạng (1) sợ rồi phải không?

(1) Tiểu dạng: cách xưng hô biểu thị sự khinh bỉ, xem thường đối phương. Tương tự như từ “thằng chóa” của mình vậy.

“Lão gia chúng ta chính là Triệu đại tướng quân đương nhiệm, kẻ có mắt cũng không dám quản những việc không liên quan đến mình của phủ Tướng quân, không phải là nơi ngươi có thể đắc tội. Hôm nay tâm tình hai ca ca rất tốt, sẽ nói cho ngươi biết một tin, hậu cung của Đương kim Vạn tuế gia không có phi tử, Triệu tướng quân muốn đưa đại tiểu thư vào cung, nếu lọt vào mắt của Vạn tuế, được Thánh sủng lên làm Hoàng hậu, Tướng quân nhất định sẽ trở thành Quốc cữu gia rồi.” Gia đinh càng nói càng đắc ý, ban đầu nhìn nam tử trước mắt khí phách bất phàm, y phục cũng không tầm thường, nhất định là người đại phú đại quý, nhưng so sánh với Quốc cữu gia tương lai thì có nhằm nhò gì chứ?

Nhưng điều kiện tiên quyết chính là người trước mặt không phải Vạn tuế gia trong miệng bọn hắn!

Sắc mặt Quân Mặc U u ám, khí lạnh tràn đầy khóe miệng. Tốt, tốt lắm, Triệu tướng quân dám nổi lên ý định với vị trí Hoàng hậu.

“Quốc cữu gia… Quay về nói cho hắn ta biết, ngược lại hắn ta chỉ có thể làm thông gia với gia đình bần hàn.” Quân Mặc U không chút khách khí lại đánh bay hai tên nô bộc không hiểu chuyện một lần nữa.

Triệu phủ…

Hừ lạnh một tiếng, dám mơ ước đến đồ của Thiển Thiển nhà hắn, vậy thì hắn sẽ khiến lão trở thành một kẻ thường dân.

Đôi mắt to của bạn nhỏ Nam Cung Hi ướt sũng, sùng bái nhìn Quân Mặc U, nghĩ thầm rằng còn lợi hại hơn cả thái sư phụ. Chỉ vung một ống tay áo lên đã có thể ném người không biết đến nơi nào, cậu nhất định phải bái người này làm thầy.

Thấy ân nhân muốn đi, bạn nhỏ quýnh lên, giơ tay lên túm được ống tay áo không dính một hạt bụi của Quân Mặc U.

Quân Mặc U sửng sốt, dừng chân cúi đầu xuống nhìn hạt mầm nhỏ, thấy bé đang sùng bái nhìn mình, trong lòng có chút khác lạ.

“Con, có thể bái người làm thầy hay không?” Nam Cung Hi nghĩ đến mẫu thân, cố lấy dũng khí để hỏi.

Quân Mặc U cau mày, lời nói này rất mới mẻ.

“Vì sao?”

Nam Cung Hi thấy trong đôi mắt của hắn không hề có cái ánh mắt khi nhìn cậu của mẫu thân, phụ thân và thái sư phụ, cậu nghĩ rằng không biết hắn có yêu quý cậu hay không đây.

Không hề có chút ý thức nào rằng hắn là người xa lạ, chẳng lẽ muốn người ta ôm ấp cậu nhiệt tình ư? Nếu thật sự như thế, mới là bị dọa cho ngu đi đó!

“Người lợi hại hơn phụ thân con.” Nam Cung Hi nghẹo đầu suy nghĩ một lúc, thái sư phụ nói phụ thân lợi hại nhất, nếu muốn người khác giúp đỡ thì phải ca ngợi người đó, nói rằng lợi hại hơn phụ thân, bọn họ sẽ vui vẻ.

Mặc dù cậu không biết là thật hay giả, nhưng mỗi khi cậu nói như vậy thì thái sư phụ rất vui vẻ.

Thế nhưng lúc đó bạn nhỏ Nam Cung Hi không biết, phụ thân Chu vương trong miệng cậu bị thái sư phụ tự động coi thường, đổi thành phụ thân Ma quân Quân Mặc U, kỳ tài danh chấn cửu châu, lại là một vị Đế vương khiến người người đều đuổi theo nịnh hót. Nếu được khen lợi hại hơn hắn ta, chỉ nghĩ thôi cũng đủ sung sướng rồi.

Quân Mặc U dở khóc dở cười, lợi hại hơn phụ thân mình nên muốn bái hắn làm thầy. Nếu sau này gặp được người lợi hại hơn hắn, phải chăng sẽ lại tìm người ta bái sư?

Lần đầu tiên hắn gặp một đứa trẻ mới vài tuổi mà đã cảm thấy hứng thú, hắn cúi người ngồi xổm xuống hỏi: “Phụ thân con là ai?”

Con ngươi của Nam Cung Hi đảo một vòng, mẫu thân nói không thể nói cho người xa lạ biết chuyện trong nhà.

“Không cho phép nói láo.” Dường như Quân Mặc U nhìn thấu tính toán của Nam Cung Hi, cố ý lạnh lùng nghiêm mặt nói, đáy mắt toát lên vẻ hài lòng, quả là một đứa trẻ thông minh, nếu là… Con ngươi tối sầm lại, trong lòng chua xót không thôi.

“Nếu con không nói láo, sư phụ sẽ thu nhận đồ nhi sao?” Đôi mắt của Nam Cung Hi mở ra thật to, lóe lên tia sáng kỳ dị.

Quân Mặc U bật cười, mình còn chưa đồng ý mà đã mở miệng gọi sư phụ. Trái lại thấy đứa bé này có chút tương tự với Thiển Thiển, nâng mắt cẩn thận đánh giá, ngũ quan bình thường nhưng có đôi mắt xuất sắc, rất đẹp.

Vô tình bị ảnh hưởng bởi đôi mắt đẹp đó, nên hắn càng yêu mến đứa trẻ trước mắt hơn một chút.

“Được.” Hắn mỉm cười đồng ý.

Bạn nhỏ Nam Cung Hi mừng rỡ điên cuồng, trẻ nhỏ vốn không có nhiều lòng cảnh giác, gặp người không nguy hiểm đương nhiên sẽ không phòng bị. “Con tên là Hi Nhi, ở Bắc Nguyên, đi theo thái sư phụ tới đây mua thuốc.”

Quân Mặc U ngẩn ra, nhìn Nam Cung Hi như có điều gì suy nghĩ, nghĩ tới lão đầu kỳ lạ lần trước, khiến cho hắn có ý nghĩ không tốt.

Hắn không xa lạ gì với Bắc Nguyên, những năm gần đây thường xuyên để cho tâm phúc đi tìm hiểu tin tức, bây giờ lại đụng phải đứa nhỏ này, là ‘trùng hợp’ sao?

“Hả? Vì sao phải mua thuốc?”

“Mẫu thân không thể đi lại, thái sư phụ nói ở đây có thuốc, có thể làm cho mẫu thân đi được.” Nam Cung Hi mím môi, trong mắt trở nên u ám, đã không còn vẻ mừng rỡ như lúc trước, cậu khẽ hỏi: “Sư phụ, người có thể cứu được chân của mẫu thân không?”

Quân Mặc U lắc đầu, suy đoán thân phận của bé, đến từ Bắc Nguyên, khoảng ba tuổi, mẫu thân có chân bị tàn tật, tất cả tư liệu phù hợp với Chu vương phi, chẳng lẽ…

“Phụ thân của con là Chu vương?”

“Sư phụ biết phụ thân ư?” Con ngươi đang u ám chợt sáng lên, càng thêm thân thiết với Quân Mặc U.

Khóe miệng Quân Mặc U co giật, đứa trẻ này rất giỏi lừa gạt!

“Ừ, con muốn theo Trẫm… ta trở về không?” Trong lòng Quân Mặc U tính toán, mấy năm nay cho dù hắn có uy hiếp thế nào, Chu vương cũng không chịu nhả ra một chữ, xem ra lần này ông trời đã ban cho cơ hội tốt.

“Người có thể cho con làm Ma quân sao?” Nam Cung Hi mong đợi nhìn Quân Mặc U, hy vọng hắn gật đầu. Thái sư phụ nói Ma quân có thể cứu mẫu thân, vậy thì cậu sẽ hạ mình cầu xin sau đó làm Ma quân thôi!

Nếu để cho Quân Mặc U nghe được lời trong bụng cậu, chắc hẳn sẽ tức hộc máu.

Con ngươi Quân Mặc U chợt lóe lên, hắn khẳng định lão đầu kia biết hắn.

“Có thể.”

Ngay sau đó, bạn nhỏ Nam Cung Hi bị lừa đi thành công.

Lão nhân Hộ Ưu trốn ở trong góc phòng thở dài, nhìn nơi một lớn một nhỏ vừa đi khỏi, nghĩ thầm: Quả nhiên là phụ tử mà.

Nam Cung Hi đề phòng ông như phòng kẻ trộm, nhưng lại ưỡn ngực vui vẻ đi theo Quân Mặc U. Nghĩ vậy, đáy lòng chợt cảm thấy tức giận, ông là thái sư phụ, chăm sóc cậu từ nhỏ đến lớn, đồ tiểu quỷ vô lương tâm.

Sau khi oán giận, trong mắt lại hiện lên tia sáng lấp lánh, nghĩ đến mục đích tới đây lần này của mình, ông quyết định ‘tha thứ’ cho vật nhỏ kia, ông cũng muốn xem xem tiểu tử Quân Mặc U sau khi nhìn thấy gương mặt bên dưới lớp da kia sẽ chấn




/191