Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Chương 3: Có ta còn sống, cả đời Tần Ngọc Trinh chỉ có thể làm thiếp

/191


Đình đài thủy tạ, từ cửa vào trồng vài gốc cây Tử Đằng (Fuji), theo cây cầu mọc lan tràn ra tới tận Lục Thủy Đình. Trận trận gió lành, cánh hoa màu tím bay tán loạn, giống như một cơn mưa Hoa, nhập thân vào giữa bức tranh.

Nam Cung Thiển Trang một bộ quần lụa mỏng đỏ thẫm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, túm tóc tơ xanh xõa sau ót, lộ ra dáng vẻ bệnh hoạn quyến rũ, mảnh mai làm cho người ta lo lắng.

Nam Cung Ngạo Thiên nhìn nữ nhi ‘yếu đuối’, mi tâm máy động, vang lên thanh âm trầm thấp, ẩn chứa uy nghiêm: "Mau hành lễ với Cần vương !"

Nghe vậy, Nam Cung Thiển Trang giương mắt nhìn về phía thân phụ của nàng, mặc áo cẩm bào xanh lá, vóc người to lớn cao ngạo, mặt vuông chữ quốc đoan chánh, ngũ quan tuấn mỹ, quanh năm chinh chiến trấn thủ ở biên quan, ẩn hiện một luồng khí thế sát phạt.

"Thân thể nữ nhi khó chịu, có điểm thất lễ, Cần vương cũng sẽ lượng thứ!" - Nói xong, che ngực ho nhẹ, sắc mặt một phần tái nhợt, chuyển sắc xanh đen.

Bích Hàm lo lắng dắt díu lấy Nam Cung Thiển Trang ngồi ở tựa bên thành lan can, nhàn nhạt quét qua chỗ ngồi ở vị trí đầu, nam tử mặc quần áo hoa văn ấn chìm, màu tím thêu viền vàng, đầu đội cao mũ cùng màu tím vàng khảm ngọc, khí chất cao quý lạnh lùng, ngũ quan tuấn dật, tròng mắt hẹp dài nặng nề u tối, lấp lánh điểm một tia hàn quang, khẽ nhiễm một chút tức giận.

Mặt không biến sắc im lặng thu hồi tầm mắt, khó trách cặn bã như vậy lại được nhiều nữ nhân chạy theo như vịt, quả là có chút tiền vốn, nhưng thật đáng tiếc cho cái da mặt nhìn có vẻ tốt.

"Nam Cung tiểu thư nếu có thể đứng dậy đi lại, thân thể hẳn là không có gì đáng ngại, có thể theo Bổn vương cùng tới Tướng phủ để đền tội với Tần Tam tiểu thư chứ !" - Đáy mắt Sở Mộ Cẩn hiện lên sự ghét bỏ, một khắc cũng không muốn chờ lâu ở phủ tướng quân.

Vốn định nhờ mượn hơi bè cánh phủ tướng quân này, muốn xin thân phụ của nàng thưởng nàng làm thiếp, nhưng Nam Cung Ngạo Thiên không biết phân biệt, đi ủng hộ Dạ Vương đối lập với hắn, sao có thể để cho hắn nuốt xuống được cục tức này?

Tần Tam tiểu thư ? A, cũng rất xứng với Tần Ngọc Trinh, trong mối quan hệ giữa ba người bọn họ, thật xứng với cái danh hiệu Tiểu Tam!

"Đi xin lỗi ? Tại sao chứ ?" - Nam Cung Thiển Trang ngẩn ra, mờ mịt ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi.

"Ngươi phóng ngựa hành hung, tổn thương đến Tần Tam tiểu thư, chẳng lẽ còn chưa đủ lý do ?" - Sở Mộ Cẩn cười lạnh, chuyển động chiếc nhẫn trên ngón tay cái bàn tay phải, lạnh lùng nói: "Nhiều người tại chỗ đó có thể làm chứng, cũng không thể theo ý ngươi ngụy biện được !"

Đối mặt với kẻ gây sự như hắn, Nam Cung Thiển Trang lạnh giọng chê cười, con ngươi trong trẻo lạnh lùng liếc nhìn qua gã Tả Tướng ở bên cạnh im lặng không lên tiếng, tùy ý để Sở Mộ Cẩn thay hắn đòi công đạo, giọng mỉa mai nói: "Cần vương lấy thân phận gì tới hỏi tội ? Về công, ngươi là Vương gia của Tuyết Lâm quốc, chú trọng chứng cớ, không được thiên vị, công bằng công chính. Về tư, ngươi là vị hôn phu của Nam Cung Thiển Trang ta, chỉ với thân phận này cũng không đủ lý lẽ để cưỡng chế lệnh ta đến Tướng phủ đền tội, huống chi vẫn là có kẻ đặt điều vu khống!" - Tạm dừng một chút, nhìn sắc mặt Sở Mộ Cẩn đã xanh mét, tiếp tục nói: "Vương Gia nói nhiều người tại đó đã nhìn thấy, chỉ cần không mù cũng biết ta ngã ngựa hôn mê, mà Tần Tam tiểu thư lại an ổn ngồi ở trên ngựa khiêu khích ta, chẳng lẽ ngươi vì che giấu giả bộ đuổi theo ngựa mà giẫm đạp lên ta, nên cắn ngược một cái sao ?" - Nói xong lời cuối cùng, liền bày ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ.

"Nhanh mồm nhanh miệng!" - Có khi nào Sở Mộ Cẩn đã nếm qua buồn bực thiệt thòi như vậy chứ ? Nam Cung Thiển Trang này thường ngày đều si mê nhìn hắn, chỉ cần là lời của hắn cũng phong làm thánh chỉ mà thi hành, làm sao biết lời quanh co chẹn họng hắn như vậy ? Thịnh nộ vỗ bàn: "Ngựa của ngươi đụng bị thương Tần Tam tiểu thư là sự thật!"

Dễ dàng bị chọc giận như vậy ư ? Cũng không có gì đặc biệt, rất được thánh thượng cưng chìu ư ? Người Hoàng thất bất tài sao ?

"Cần vương công bằng như vậy, cần phải đánh giết súc sinh kia, chứ không phải giận chó đánh mèo với bản tiểu thư, ta nhớ là con ngựa kia do Vương gia cấp cho ta, nếu muốn hỏi tội, ta cũng là người bị hại, tuyệt đối không thể nhịn trôi cục giận này, không bằng đến chỗ hoàng thượng đòi công lý, nếu ta có lỗi, nhất định tới cửa chịu đòn nhận tội !" - Nói tựa như châm biếm tựa như chế giễu, nhận lấy trà nóng từ trong tay Bích Hàm, uống cạn một ngụm.

Thật sự xem cô là quả hồng mềm dễ nắn bóp à ? Thân thể này lúc trước cũng không phải là người ngu xuẩn, bất quá chỉ vì lưu luyến si mê Sở Mộ Cẩn, cho nên cam nguyện giả bộ ngu, hắn nói gì thì là cái đó, đổi lấy được tình cảnh như thế này đây.

Sở Mộ Cẩn ứ tắc, đâu có ngờ tới nàng tâm tư thâm trầm, nghĩ chu toàn như thế, ngắn gọn mấy câu nói, khiến hắn không có lời phản bác.

Huống chi, vốn là Tần Ngọc Trinh cố ý xông lên để bị va đụng, vu hãm Nam Cung Thiển Trang, nếu cãi nhau đến trước mặt phụ hoàng, hắn cũng chẳng thể tốt hơn.

"Bổn vương đưa cho ngươi là ngựa thượng đẳng Hãn Huyết Bảo Mã, sao lại vô duyên vô cớ nổi điên ? Có phải ngươi động tay chân hay không, còn chưa biết!" - Căm tức nhìn nữ nhân lạnh nhạt hờ hững như ‘mây thưa gió nhẹ’, lồng ngực có một đoàn lửa giận bùng nổ, hận không được bóp chết nữ nhân cả gan làm loạn này.

Nam Cung Thiển Trang liền tạm bỏ qua một bên, nhìn ngắm mặt hồ gợn sóng lăn tăn, nhếch môi cười khẽ, bỗng nhiên, ánh mắt lóe lên, yếu ớt thở gấp mấy hơi, che ngực, chau chặt đôi mi thanh tú, đáy mắt mờ mịt hơi nước, nghiêng đầu ai oán nhìn về Sở Mộ Cẩn: "Trải qua sự thăm dò mới vừa rồi, thì ra là ngươi thật sự không cần ta, mặc dù ta là người vô tội!" - Trên mặt bởi vì đấu tranh hiện lên huyết sắc hết sức suy kém, cắn môi nói: "Ngươi muốn ta nói xin lỗi với nàng ta, ta đồng ý. Tuy nhiên, ngươi đuổi theo con ngựa giẫm đạp ta, thiếu chút nữa hại ta mất mạng bởi vó ngựa, có phải cũng nên trả cho ta lẽ phải hay không?"

Sở Mộ Cẩn mím chặt cánh môi, một dòng máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, đáy mắt vẻ chán ghét càng sâu, nhìn nhiều một cái cũng ngại dơ bẩn con ngươi cao quý của hắn.

"Trang nhi, không được vô lễ !" - Nam Cung Ngạo Thiên nhãn thần lóe lên vẻ mặt sáng rỡ nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, từ sau khi sự kiện kia xảy ra, hắn cũng không chào đón người nữ nhi này, không nghĩ tới lần này bị thương, cũng có chút không giống với lúc trước, đúng là nản lòng thoái chí với Sở Mộ Cẩn sao?

Nam Cung Thiển Trang mắt trầm xuống, trầm mạc im lìm không nói.

Tần Thuấn sắc mặt khó chịu, trong lòng tức giận, nữ nhi của hắn bị thương nằm ở giường, bắt cô tới cửa nhận tội, cô lại đem trách nhiệm cũng đẩy hướng trên người Cần vương và Trinh nhi, quả thực khinh người quá đáng.

"Nam Cung tiểu thư, chuyện đua ngựa do ngươi đề xuất, Trinh nhi là một tiểu thư khuê các, sao có thể biết những thứ này? Bất luận như thế nào, ngươi cũng khó thoát khỏi trách nhiệm. Nếu không, đừng làm rộn đến chỗ Hoàng thượng, dẫn đến hai nhà đều không vui!" - Hắn đường đường Thừa Tướng một nước, khi nào thì bị chế nhạo qua như thế này?

Nam Cung Ngạo Thiên sắc mặt trầm xuống, hơi suy xét, ý bảo Nam Cung Thiển Trang câm miệng. "Chẳng qua là đền tội, nhanh lên một chút đi theo Cần vương!"

Nam Cung Thiển Trang châm biếm, đây chính là cha ruột của cô à!

Thừa Tướng lại xảo trá thâm độc, nữ nhi của hắn nếu không biết vâng lời, cũng sẽ biết duy trì thể diện nữ nhi.

"Đi thì đi, dù sao vứt đi cũng là thể diện phủ tướng quân, mặt mũi của ta đã sớm mất hết rồi, không sao cả!" - Trong lòng tức giận, hừ, muốn ta nói xin lỗi, cũng phải xem Tần tiện nhân chịu được hay không chịu được nổi đây!

Thân thể này lúc trước cũng đã âm thầm chịu qua không ít sự chọc tức của nàng ta, vì ngại Cần vương, nên cắn răng ẩn nhẫn. Mà nay, cái thân thể này do cô làm Chúa Tể, thích làm thế nào, cứ tùy theo tâm tình!

"Chậm đã, ngươi cứ như vậy mà đi ? Tần tiểu thư dưỡng bệnh trên giường, ngươi nên mặc xiêm y thanh lịch !"- Cần vương mắt liếc nhìn quần lụa mỏng đỏ như lửa, hai đầu lông mày hiển thị rõ vẻ không vui.

"Ngươi thật dài dòng, có muốn đi hay không ? Ta mặc cái gì còn có quy định sao ? Có phải muốn ta đi đốt giấy hóa vàng không? Là bị thương cũng không phải là chết người, ta cứ như vậy mà đi cũng có thể xung hỉ cho cô ta, xóa xui, nói không chừng rất nhanh khỏe. Hơn nữa, cho dù cô ta ốm yếu sắp toi, cũng không phải là con gái nhà Nam Cung của ta, đổi phiên cũng không tới lượt ta đốt giấy để tang!" - Cô lười phải giả bộ, thật sự xem cô dễ bị ức hiếp à ? Dù sao đời trước cũng là tính tình nóng nảy, nói chuyện ác độc như vậy, cô sẽ không vùi lấp nó đi, giả bộ quá mức, ngược lại sẽ làm cho người ta hoài nghi.

"Ngươi. . ." - Thừa Tướng tức giận sắc mặt đỏ lên, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn. "Đã như vậy thì mời hoàng thượng chủ trì công đạo!" - Hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

"Quả thật có bản lãnh!" - Sở Mộ Cẩn ý vị sâu xa liếc mắt Nam Cung Thiển Trang, theo sát đứng dậy rời đi.

Có ý gì hả?

Nam Cung Thiển Trang tức giận sôi trào, cảm thấy não Sở Mộ Cẩn bị gỉ nghẽn, cô phản bác mấy câu thì có bản lãnh gì ? Có phải là lẽ ra nên để cho bọn họ hại chết hay không?

"Ta nhịn ngươi, nhường ngươi, chỉ bởi vì ngươi là phu quân tương lai của ta, nhưng các ngươi lại đem sự nhẫn nhịn của ta làm thành một thanh kiếm sắc bén đâm chết ta, khiến ta kịp thời tỉnh ngộ, đối với người được voi đòi tiên không biết xấu hổ như ngươi, căn bản không cần nhượng bộ. Ta nhất định khiến nhà ngươi hối hận vì ngày hôm qua đã không giết chết ta, ta còn sống một ngày, Tần Ngọc Trinh muốn gả cho ngươi, cả đời chỉ có thể làm thiếp!" - Mặt không cảm xúc nói.

Chỉ cần ta còn sống, các ngươi cuối cùng cả đời cũng không được chết yên lành!

/191