Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 31 - Chương 17

/191


Viên Xá Lợi bảy màu và vải tơ lụa màu đỏ quấn với nhau, mà mảnh vải tơ lụa màu đỏ kia chính là chất liệu y phục nàng đang mặc.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Thủy Khanh Y cúi đầu, phát hiện bên hông bị xé rách một mảnh vải lụa màu đỏ, chắc chắn là lúc bóng đen kia trộm trâm cài hoa hồng, đã cố ý kéo xuống, nàng dùng ống tay áo rộng che chắn, từ từ kéo đai lưng bằng gấm xuống, vừa vặn che khuất miệng vết rách này.

Thủy Khanh Y chăm chú nhìn chuỗi Xá Lợi bảy màu mất đi vẻ rực rỡ kia, trong lòng trùng xuống, quả nhiên là chuyện liên quan đến mẫu thân.

Vậy thì, người trong bóng tối kia, vì sao phải lấy Xá Lợi bảy màu ra hãm hại nàng, tiết lộ sự tồn tại của mẫu thân?

Thủy Khanh Y nghĩ lại, có lẽ người áo đen và đồ giả mạo kia truyền tin cho nhau, biết nàng vạch trần thân phận của đồ giả mạo, nên mới làm ra chuyện này sao?

Thừa Tướng đại nhân có ý gì? Cầm viên Xá Lợi bảy màu giả để hãm hại Bổn cung sao? Thủy Khanh Y nhìn Xá Lợi xám xịt không có ánh sáng nằm trên đất, đáy mắt thoáng qua ánh sáng phức tạp, nàng biết Xá Lợi thật, nếu là một chuỗi thật, tại sao lại không sáng bóng lộng lẫy như ánh sáng lưu ly.

Phùng Vinh Quý bị hỏi khó, ông tình cờ nhìn thấy Xá Lợi bảy màu một lần, đúng là hạt trân châu như thế kia, nhưng cái này không sáng bóng, không khác gì hạt trân châu bình thường, chẳng lẽ thực sự có người hãm hại ư?

Mặc dù ông muốn Thủy Khanh Y chết, nhưng không thể tìm ra hung thủ sát hại nữ nhi, nữ nhi ở dưới đất làm sao có thể cam tâm?

Thủy Khanh Y thấy ông ta đang trầm tư, con ngươi như nước khẽ đảo, lạnh giọng nói: Lúc trước Bổn cung sống không quá mười tám tuổi, nên đặt Xá Lợi bảy màu vào trong tay của mẫu hậu đang ngủ mê man, còn miếng vải này và vải y phục trên người mẫu hậu là độc nhất, sợ là. . . Nói đến đây, Thủy Khanh Y ý thức được mình đang nói cái gì, đột nhiên dừng lại.

Thừa Tướng tự nhận mình là một người thông minh, nên có mấy phần nghi kỵ thật giả đối với lời nói của Thủy Khanh Y, nhưng Hoàng hậu là mẫu hậu của Thủy Khanh Y, tuyệt đối sẽ không nói dối, vì vậy, trong lòng ông tin bảy phần.

Ông là lão thần tử được giữ lại của năm đó, đương nhiên biết Thủy Thiên Diên vì cứu nữ nhi mà quên thân, chính ông cũng là người bảo vệ nữ nhi, Thiến Thiến nhiều lần đắc tội với Thủy Khanh Y, có lẽ vì nguyên nhân này, cho nên Hoàng hậu mới lấy mạng của Thiến Thiến sao?

Phùng Vinh Quý càng nghĩ càng thấy đúng là như thế, nhưng Hoàng hậu được thánh thượng cực kỳ cưng chiều, Hoàng thượng sẵn sàng chém giết hơn phân nửa triều thần vì Hoàng hậu, nếu như ông đòi công đạo cho Thiến Thiến, Hoàng thượng có vì Hoàng hậu mà giết ông ngay tại chỗ hay không?

Ý của Công chúa là Hoàng hậu nương nương đã giết Thiến Thiến sao? Có câu nói, mẫu nợ tử hoàn (1), lão thần giết chết ngài để báo thù cho Thiến Thiến, Thiến Thiến ở dưới đất cũng sẽ yên lòng. Phùng Vinh Quý biết đi đòi Hoàng hậu đền mạng, tuyệt đối sẽ không có đường sống, không bằng giết chết nữ nhi mà Thủy Thiên Diên thương yêu nhất, thì cũng có thể thỏa mãn mong muốn, chết cũng không nuối tiếc.

Chẳng lẽ Thừa Tướng không biết, Lệnh Quý phi mà ngài một lòng ủng hộ cũng là một trong những hung thủ sát hại nữ nhi của ngài sao? Thủy Khanh Y thản nhiên xử trí, nàng biết Lãnh Vụ đã mang theo người mai phục ở xung quanh, nếu Phùng Vinh Quý đi theo đường mà nàng đoán, vậy thì. . . Tất nhiên là không cần phải lưu lại tai họa ngầm.

Không thể nào! Đáy lòng Phùng Vinh Quý khiếp sợ, phản bác ngay tại chỗ, nhưng trong lòng lại không khỏi nghi ngờ, nghĩ đến từ sau khi Thủy Khanh Y vào cung và đủ loại việc làm của Lệnh Quý phi, trong lòng không ngừng cảnh báo mình, Thủy Khanh Y đang châm ngòi ly gián, rốt cuộc mơ hồ tin rằng Lệnh Quý phi cũng là hung thủ hãm hại Thiến Thiến.

Thừa Tướng nghĩ Bổn cung đang châm ngòi ly gián sao? Ngài cảm thấy có cần phải như vậy không? Bổn cung giết ngài dễ như trở bàn tay, cần gì phải nhiều lời? Thủy Khanh Y cảm thấy Phùng Vinh Quý cũng là một người có tài, trong nỗi đau mất ái nữ cực kỳ bi thương, đầu óc còn có thể tỉnh táo thảo luận về hung thủ với nàng, nếu là người bình thường, đã sớm mất trí, quan tâm gì đến việc có đúng là ngươi hay không, giết rồi hẵng nói. Nữ nhi của ngài đã sớm bị Lệnh Quý phi vứt bỏ, trong lòng Thừa Tướng cũng hiểu, chuyện Chân Thiến mang thai, cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, trạch viện cuối phố Nam, có lẽ không xa lạ gì với Thừa Tướng, tại sao ngài không hỏi nha hoàn của Chân Thiến một chút, sẽ biết được chuyện gì đã xảy ra.

Nghe vậy, trên mặt Phùng Vinh Quý phát ra phẫn nộ, nhưng nghe xong lời nói phía sau, sắc mặt liền u ám, Thủy Khanh Y nói như vậy, nhất định là có bằng chứng, nhưng Thiến Thiến thực sự không biết liêm sỉ như vậy ư?

Thừa Tướng đại nhân cũng biết tâm tư của Chân Thiến đối với Tuyên Vương, nhất định sẽ không lén lút qua lại cùng nam nhân khác, mà nay lại nuôi một nam tử ở trạch viện phố Nam, có thể là có người chỉ điểm ở sau lưng, nhưng tính tình của Chân Thiến. . . Đơn thuần, e rằng là bị lừa, lại không muốn nói với ngài, muốn giấu giếm, nhưng nàng ta bị bại lộ trong yến tiệc, người ẩn trong bóng tối sợ Chân Thiến làm đảo lộn kế hoạch, nên vứt bỏ nàng ta rồi giá họa cho ta. Thủy Khanh Y nhếch miệng lên, nàng biết Phùng Vinh Quý nghe hiểu, Chân Thiến quá biết giả bộ ở trước mặt ông ta, luôn luôn duy trì là người am hiểu lòng người, tại sao nàng không mượn chuyện này làm thành văn nhỉ?

Tại sao lão thần phải tin tưởng ngài? Phùng Vinh Quý có lỗ tai mềm (2), trong lòng vô cùng nghi ngờ, bị Thủy Khanh Y nói có tình có lý, lại hoàn toàn tin tưởng, nhưng trước đó nàng ta cũng đã nói Thiến Thiến bị Hoàng hậu nương nương hại chết. . .

Thủy Khanh Y móc từ trong ngực ra một tờ giấy thỏa thuận và một bức thư, đưa cho Phùng Vinh Quý. Nói chuyện không có căn cứ, vậy mời Thừa Tướng xem qua.

Tờ thỏa thuận thứ nhất là ký kết của Lệnh Quý phi và Sở Mộ Cẩn, yêu cầu lấy được Long Hổ Lệnh nằm trong tay Thủy Khanh Y, còn bức thư kia, đó là bức thư Lệnh Quý phi chỉ thị giết người diệt khẩu, nhưng giết người diệt khẩu kẻ nào thì không đề cập đến, cho nên khi Thủy Khanh Y nhìn thấy thi thể của Chân Thiến thì liên tưởng ngay đến nam tử ở trạch viện phố Nam, cẩu huyết cho là giết người vì tình, nhưng nhớ lại chỉ thị giết người của Lệnh Quý phi, mơ hồ cảm thấy có liên quan, nên nàng giữ lại, chờ để xem mục đích của người đứng phía sau là gì, thấy Phùng Vinh Quý xuất hiện, thì nàng biết rõ là muốn mượn đao giết người, như vậy nàng bèn tương kế tựu kế, nhưng Xá Lợi bảy màu, lại làm nàng thay đổi ý định.

Phùng Vinh Quý nhìn thấy chữ viết cùng với con dấu của Lệnh Quý phi trên tờ giấy, tâm chìm đến đáy cốc, ông là tâm phúc của Lệnh Quý phi, tất cả mọi chuyện ông đều có tham dự, nhưng chuyện ký kết thỏa thuận cùng Sở Mộ Cẩn lớn như thế, ông lại chẳng hay biết gì, thật sự là muốn vứt bỏ ông sao?

Ngay sau đó Phùng Vinh Quý nhanh chóng xem hết bức thư, phía trên không có chỉ điểm chính xác giết ai, nhưng Phùng Vinh Quý đi theo Lệnh Quý phi nhiều năm, nhất định là đã nhìn ra, phía sau chữ giết có vẽ một đám mây, đó chính là nhũ danh Tiểu Vân của Thiến Nhi, ngụ ý thuần khiết giống như mây, càng bay càng cao, ám chỉ thân phận.

Thừa Tướng, mặc dù Bổn cung cùng lệnh ái có chút ân oán xung đột, nhưng tội không đáng chết, Bổn cung vừa mới nhậm chức Thái Úy, còn chưa ngồi vững, chỉ cần là người thông minh, ta tuyệt đối sẽ không xuống tay, ngược lại còn phải ra sức lôi kéo các ngươi, nếu không, cho dù có phụ hoàng làm núi dựa, cũng khó có thể chiếm được một chỗ ngồi ở trong triều đình. Thủy Khanh Y không biết nàng chỉ thuận tiện suy đoán nội dung của tờ giấy ở trong ngực, người bị Lệnh Quý phi sai người ám sát chính là Chân Thiến, hoàn toàn không cần tốn nhiều lời.

Đương nhiên Phùng Vinh Quý biết rõ triều đình sâu bao nhiêu, tổng cộng chia thành ba phái, một phái trung thành với Lệnh Quý phi, một phái trung thành với Tuyên Vương, còn phái trung lập thần phục Hoàng thượng, nếu Thủy Khanh Y chỉ làm một chức quan nhỏ, tùy ý chọn một phái để lôi kéo, sẽ có thể nhàn hạ trà trộn vào trong triều đình, nhưng nàng ta khăng khăng muốn ngồi ở vị trí một trong tam công, dưới một người, trên vạn người, hơn nữa lại là người có dã tâm, sẽ không có phái nào nguyện ý thân thiết với nàng ta, thân thiết chính là lựa chọn nàng ta, mà nàng ta cũng không có thành tích xuất sắc gì, khó có thể làm cho người ta tin tưởng và nghe theo, ngay cả mấy lão già ngoan cố thần phục Hoàng thượng của phái trung lập, nhất định cũng xem thường nàng ta.

Nếu lúc này nàng ta ra tay với Thiến Thiến, thì đúng là ngu ngốc như heo!

Tại sao lão thần phải tin ngài, làm sao biết được có phải là ngài làm giả tờ giấy này hay không? Phùng Vinh Quý nghĩ có thể biết được bí mật khiếp sợ gì đó từ Thủy Khanh Y, nhưng nghĩ lại, Hoàng thượng ngày càng cưng chiều nàng ta, nhất định sẽ bố trí ám vệ, sai khiến ám vệ làm việc này.

Trong lòng Phùng Vinh Quý xem thường Thủy Khanh Y, nàng ta lợi dụng Tào Hạo để lập uy ở Điện Thái Cực, ông vẫn cho rằng là do Tào Hạo cố ý, người nào cũng biết Tào Hạo là người được Hoàng thượng coi trọng, tính tình ngay thẳng, không người nào có thể lôi kéo hắn, ông cho rằng vì Hoàng thượng muốn mọi người tin tưởng và nghe theo nên đã sắp đặt để cho Tào Hạo diễn một màn kịch.

Thủy Khanh Y nhún vai, buông tay nói: Thừa Tướng không tin, có lẽ đại nhân không được Lệnh Quý phi trọng dụng, chỉ là một con cờ của bà ta mà thôi, ngay cả chữ viết cũng không nhận ra.

Tờ thỏa thuận là Bắc Viên Trần đưa cho nàng, còn tờ giấy kia là do ẩn vệ vẫn luôn canh chừng ở trong Cung Thần Hi bắn rơi chim bồ câu đưa thư, Lãnh Vụ bắt chước viết lại một bức thư khác rồi buộc vào chân của bồ câu, thả trở về.

Bất luận là chuyện nào, nàng đều không thể nói ra.

Ngài —— Những lời nói không thể nghi ngờ này giống như một thanh kiếm sắc, đâm vào trong trái tim của Phùng Vinh Quý, tuy Phùng Vinh Hoa là muội muội của ông, nhưng là muội muội không cùng huyết thống, dù vậy trong lòng ông vẫn coi Phùng Vinh Hoa là muội muội, sợ là người khác lại không nghĩ như vậy!

Thoáng cái Phùng Vinh Quý như già đi chục tuổi, tóc mai hai bên ẩn hiện tóc trắng, cảm thấy qua nhiều năm như vậy, ông đã lựa chọn một con đường không quay đầu lại thì không có đường về.

Nếu Thừa Tướng muốn báo thù, dựa vào sức của một mình ngài, e rằng là không thể. Thủy Khanh Y tốt bụng nhắc nhở.

Đôi mắt già nua vẩn đục của Phùng Vinh Quý chứa đầy bi thương, đau

/191