Thần Trộm Ngốc Phi

Q.1 - Chương 6 - Kế Hay - Lấy Lui Làm Tiến

/40


“Tử Tô. Chuyện đã qua, nhiều lời vô ích.” Mạc Cửu Khanh nhìn ánh mắt khó hiểu của Tử Tô, chỉ nhàn nhạt nói.

Mạc Hạo Thiên cũng chưa từng nghĩ rằng Cửu Khanh sẽ nói như vậy, ông nghi hoặc nhìn về phía Mạc Cửu Khanh.

“Phụ thân, nữ nhi cũng không bị thương, không phải là đứa bé thích cáo trạng với phụ mẫu. Con thân là con cháu tướng môn, ăn một ít khổ cũng coi là rèn luyện, hôm nay nữ nhi đã hưởng qua tư vị đó, ngày sau nữ nhi sẽ không bao giờ chịu thiệt thòi nữa, con sẽ không để người khác khi dễ mình.” Mạc Cửu Khanh quay đầu nhìn Mạc Hạo Thiên, nhẹ nhàng nói ra từng lời.

Mạc Hạo Thiên nghe xong, vốn hàng lông mày đang nhíu chặt liền buông lỏng, ông càng thêm tán thưởng Mạc Cửu Khanh.

“Cửu Khanh, phụ thân biết rõ con rộng lượng. Chuyện đã qua cũng không truy cứu nữa, nhưng người làm phụ thân này thiếu nợ con nhiều năm như vậy, phụ thân không cho phép mình cứ như vậy mà bỏ qua, hôm nay chỉ cần lời con nói, phụ thân nhất định sẽ thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào của con.” Mạc Hạo Thiên vừa nhìn vừa nhẹ giọng nói với Mạc Cửu Khanh.

Mạc Cửu Khanh có chút khó xử nhíu mày, ngay sau đó lại rất thoải mái nói: “Nếu như phụ thân vì suy nghĩ cho nữ nhi, như vậy nữ nhi cũng không muốn truy cứu nhiều hơn, hôm nay những nô tài ở trong hoa viên này, tất cả đều bị phạt đánh năm mươi trượng, nếu còn sống thì rời khỏi phủ tướng quân, nếu không chống đỡ nổi mà chết thì ném ra bãi tha ma đi.”

Mạc Hạo Thiên nghe xong, biết rõ trong lòng Mạc Cửu Khanh vẫn có oán khí, nhưng trong lòng ông cũng hiểu rõ: những nô tài khi dễ Cửu Khanh nhất định phải chịu như vậy, nên ông gật đầu nói: “Nghe theo lời con.”

Mạc Cửu Khanh gật đầu nói: ” Vậy cần làm phiền người của phụ thân giám sát rồi, thân thể nữ nhi có chút không thoải mái, con xin cáo lui trước.”

Mạc Hạo Thiên gật đầu nói: “Con mau đi nghỉ ngơi đi, phụ thân sẽ bảo đại phu trực tiếp qua chỗ con.”

Mạc Cửu Khanh hành lễ, sau đó dẫn theo hai thị nữ của mình cáo lui.

Mạc Hạo Thiên nhìn bóng lưng Mạc Cửu Khanh rời đi, thật lâu sau ông vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh.

“Tướng Quân. . .” Tô Liên thấy Mạc Hạo Thiên như thế, do dự mới hô.

“Tô Liên, ta cho bà hảo hảo quản giáo nô tài trong phủ, đây chính là quản giáo của bà sao? Nếu như không phải hôm nay xảy ra chuyện, ta thật sự còn không biết rõ, bà dạy dỗ nô tài đối đãi với nữ nhi của ta như vậy!” Mạc Hạo Thiên vừa quay đầu, ông trừng mắt lạnh lùng nhìn Tô Liên.

Tô Liên bị Mạc Hạo Thiên trừng mắt thì trong lòng không khỏi run lên, ngay sau đó bà lập tức vội vàng nói: “Tướng quân, tiện thiếp cũng không biết những hạ nhân kia sẽ làm như vậy!”

“Phụ thân, Người đừng trách mẫu thân. Chuyện trong phủ rất phức tạp, mẫu thân cũng không chú ý tới chuyện này cũng là vì có nguyên do.” Mạc Uyển Uyển vội vàng giải thích cho mẫu thân mình.

“Uyển Uyển, những sở tác sở vi của con ngày hôm nay thật sự làm cho người phụ thân này thất vọng rồi. Cửu Khanh là muội muội của con, bất kể con là vô tình hay cố ý, lần này thiếu chút nữa con đã lấy cái mạng của Cửu Khanh. Nếu như không phải Cửu Khanh không muốn truy cứu, hôm nay phụ thân tất nhiên sẽ không che chở con. Con đi xuống đi, hãy suy nghĩ lại thật tốt cho phụ thân.” Mạc Hạo Thiên không chớp đôi mắt đen như mực nhìn Mạc Uyển Uyển, trong mắt ông mang theo nồng nặc sự thất vọng với nữ nhi này.

Mà bên này, hình phạt cũng đã bắt đầu, phần đông nô tài đều kêu khóc.

Mạc Cửu Khanh trở về viện tử của mình, nàng hít một hơi thật sâu, trong lòng cũng đã sớm bình tĩnh lại.

Nàng là Mạc Cửu Khanh, bất kể là thần trộm Mạc Cửu Khanh hay là con cháu tướng môn Mạc Cửu Khanh.

Nàng có rất nhiều sự kiên nhẫn để chơi với mẹ con nhà kia, nàng sẽ đem những người từng khi dễ nàng từng người từng người chém tận giết tuyệt!

“Chủ tủ… Người…” Tử Tô và Hồi Oanh nhìn Mạc Cửu Khanh, trong mắt cả hai mang theo mấy phần nghi ngờ. Tiểu thư bây giờ khiến các nàng có cảm giác xa lạ.

“Lần này cửu tử nhất sinh, ta không nghĩ lại để mặc người xẻ thịt, chỉ có chủ động xuất kích thì mới có thể bảo vệ chính mình, bảo vệ các em. Ta vẫn là ta, vẫn là chủ tử của các em.” Mạc Cửu Khanh nhìn hai người, trong mắt là sự quyết tuyệt, nàng trầm giọng dứt khoát nói.


/40