Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 8: Lần đầu tiên được gọi là mỹ nữ

/60


Có thể khiến cho người khác phái chạy đến bắt chuyện, chứng tỏ tôi bây giờ cũng có thể xem như là một tiểu mỹ nhân rồi.

Không phải người ta thường bảo rằng ‘nhất dáng nhì da’ hay sao? Những thứ khác tôi không dám nói, nhưng làn da trắng mịn sáng bóng tựa như lòng trắng trứng gà luộc của tôi chính là điều khiến cho tôi cảm thấy tự hào một cách tuyệt đối nga ~

Thêm vào đó mái tóc đen dài óng mượt cũng là một trong những tiêu chuẩn để đánh giá sắc đẹp của một cô gái, vậy chẳng phải là tôi đã có thêm được một phiếu nữa rồi ư? Dáng người thì lại càng không có gì để bàn cãi, ngay từ khi mới bắt đầu tiến hành kế hoạch thay đổi vận mệnh, tôi ngoài trừ việc quan tâm chăm sóc làn da còn đặc biệt chú ý đến việc luyện tập thể dục, ví dụ như mỗi ngày đều dành 2 giờ tập múa bụng + 1 giờ tập yoga, tuy rằng hiện tại tôi vẫn chưa thể sở hữu một thân hình chữ S hoàn mỹ, nhưng dù sao cũng có thể nói là thanh mảnh xinh xắn.

Điều duy nhất khiến cho tôi cảm thấy khổ tâm nhất lúc bấy giờ chính là chiều cao và vòng 1 nga.

Trong thời gian nữa năm qua, mặc dù tôi đã rất cố gắng ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng + chăm chỉ rèn luyện thể thao, thế nhưng rốt cuộc lại chẳng đạt được kết quả gì. Tôi rõ ràng đã làm đúng theo sự hướng dẫn của các chuyên gia thẩm mỹ, nếu như vẫn không thành công có lẽ tôi cũng nên thử đi massage ngực một lần xem sao…

Buổi tối hôm ấy, tôi vui đến mức không thể nào nhắm mắt ngủ được —

Nhâm Kim Sanh, chúc mừng ngươi đã chính thức bước vào hàng ngũ mỹ nữ sơ cấp!

Ngày hôm sau đi học, kết quả không nằm ngoài dự đoán, toàn trường trung học F đâu đâu cũng đều ồn ào huyên náo mà truyền tai nhau rằng ở ban 1 có một mỹ nữ ngay tại ngày khải giảng đầu tiên đã khiến cho đội trưởng đội bóng rổ ‘nhất kiến chung tình’, không những thế còn khiến cho hắn chạy đến tận lớp để thổ lộ…

Nha nha ~ mặc dù những điều mà mọi người đang bàn tán quả đúng là sự thật, nhưng người ta nghe thấy vẫn cảm thấy thẹn thùng a ~

“Nếu như cậu không muốn bị ‘tra tấn’ cho đến chết, thì tốt nhất hãy nhanh chóng khai ra đầu đuôi câu chuyện đi!” La Lỵ vừa nói vừa nhìn tôi mỉm cười xấu xa.

“Lão đại à, tớ đương nhiên không dám dấu diếm cậu bất cứ điều gì rồi! Người bày tỏ tình cảm với tớ ngày hôm qua chính là người khổng lồ mà chúng ta đã vô tình đụng phải ở hành lang.”

“Hóa ra là như vậy a ~ hì hì! Tớ chỉ đang lo lắng một điều, chiều cao của hai người các cậu chênh lệch nhau quá lớn, về sau hôn môi không phải sẽ rất vất vả ư?”

“…” Tôi choáng vàng đến mức không thể nói nên lời, thì ra những đứa trẻ ở thời đại này vốn đã sớm thành thục hơn tôi tưởng tượng rất nhiều…

Đúng lúc này ở bàn bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói ảm đạm, “Thực đáng tiếc hôm qua tớ bận việc phải về sớm, cho nên không thể chứng kiến được cảnh ấy.”

Người vừa nói chính là cô bạn mới ngồi cùng bàn với tôi, Vương Mộc Mộc.

Một cái tên rất kỳ quái, chẳng lẽ là Ngũ Hành thiếu mộc?

Cô bạn ấy… có thể nói là vô cùng đặc biệt, tại ngày đầu tiên khai giảng khi tôi vừa nhìn thấy người bạn mới ngồi cùng bàn này, mặc dù bản thân vốn đã là một người trưởng thành 24 tuổi nhưng cũng dễ dàng bị cô ấy khiến cho hoảng sợ. Cả hai chúng tôi lúc bấy giờ đều ngồi ở dãy bàn đầu tiên, ánh sáng quả thật rất đầy đủ, vậy mà khi cô ấy ngồi xuống lại bỗng nhiên khiến cho mọi người có cảm giác cái địa phương kia trong phút chốc đã chìm vào bóng tối, giống như từ trên người cô ấy không ngừng tản ra một luồng khí thâm trầm quỷ dị áp chế tất cả mọi thứ xung quanh.

A a ~ đây chẳng phải là khung cảnh thường thấy trong các truyện tranh kinh dị hay sao?

Tôi rốt cuộc lại đụng phải một quái nhân nữa rồi.

“Để tớ nói cho cậu biết một điều rất thú vị, người theo đuổi Kim Sanh thật sự rất cao, ít nhất là hơn 1m85 nga.” La Lỵ vô cùng nhiệt tình hướng về phía người bạn mới ngồi cùng bàn với tôi mà hoa tay múa chân diễn tả lại bộ dạng ‘khủng bố’ của Lý Ngộ.

Vừa nghe đến đây, cặp mắt kính của Vương Mộc Mộc ngay lập tức lóe lên những tia quỷ dị, sau đó cô ấy rất nhanh liền dời tầm mắt đánh giá lên người tôi, “Hiện tại cậu hẳn là vẫn chưa cao đến 1m55 đúng không?”

Tôi bất ngờ bị đánh trúng chỗ đau, do đó đứng hình trong vài giây.

“Hì hì ~ cậu ấy chỉ cao 1m53 thôi.” La Lỵ một bên che miệng cười một bên thay tôi trả lời.

“Thật như vậy à.” Vương Mộc Mộc nhìn tôi châm chọc, tôi đột nhiên cảm thấy cả người ớn lạnh. Quan sát tình hình xung quanh một hồi lâu, cô ấy mới xua xua bàn tay nhỏ bé của chính mình ý bảo tôi và La Lỵ tiến đến gần bàn cô ấy thêm một chút nữa, rồi nhanh chóng mở chiếc cặp sách, từ trong đó lấy ra một quyển truyện tranh có bìa màu hồng phấn mà nhét vào tay tôi.

Tôi cúi đầu và nhìn thấy hàng chữ — [18 tuổi lần đầu tiên H] to đùng đập vào mắt.

Oh ~ my god!

“Nữ nhân vật chính trong quyển sách này cũng cao không đến 1m60, mà nam nhân vật chính lại cao hơn 1m85. Cậu có thể mang về nhà chuyên tâm nghiên cứu thử xem.”

Nghiên, nghiên cứu cái gì… …

Tôi lập tức hóa đá.

“Đúng rồi, rốt cuộc là cậu có ngực không vậy hả?” Vương Mộc Mộc thật sâu sắc mở miệng.

Tôi lại hóa đá một lần nữa, đây là lần thứ 2 trong ngày tôi bị đánh trúng tử huyệt.

“Tớ cũng vừa mới đọc một quyển truyện tranh có tựa đề là [Cấm đoạn hoa viên], nữ nhân vật chính vốn vẫn chỉ là một học sinh tiểu học, chiều cao và thân hình không khác biệt với cậu lăm, nam nhân vật chính lại là một thành niên đã trưởng thành, thân cao 1m85, hơn nữa bên trong còn có đề cập đến một số tư thế H, nếu như rảnh rỗi cậu và người khổng lồ của cậu nên tham khảo nga!”

“…” Lúc này đây tôi quả thật không tài nào nói thành lời được nữa rồi.

A a ~ đây chính là những mầm non tương lai của đất nước sao?

Đứng ở một bên, La Lỵ nhìn Mộc Mộc với ánh mắt vô cùng sùng bái, một tay cô ấy nắm lấy tay tôi, tay còn lại nắm lấy tay Mộc Mộc, hứng khởi nói: “Đại tỷ, từ nay trở về sau chúng ta hãy trở thành bạn tốt nhé!”

Oh ~ no!!! Tại sao lại có tôi trong đó vậy hả?

Cứ như vậy, dưới sự làm chứng của hai quyển truyện tranh H, chúng tôi đã chính thức thành lập nên một tam giác tình bạn kéo dài đến tận vài thập niên sau.

Tuy rằng ở cấp độ sơ trung cũng bắt buộc tất cả các học sinh phải chọn tham gia một môn thể dục, nhưng bởi vì chúng tôi là tân học sinh cho nên thời khóa biểu vẫn được chưa sắp xếp xong, do đó khi đến giờ tập thể dục của các lớp khóa trên, toàn ban chúng tôi đều nhanh chóng chạy ra ngoài hành lang để đùa giỡn. Tôi hiện tại đang đi giữa hai người cười tươi như hoa, thế nhưng trong lòng tôi lúc này lại cảm thấy vô cùng chán nản, thì từ phía xa xa bỗng đâu truyền đến những tiếng thét gọi tên tôi của một đám nam sinh.

Khi cả ba người chúng tôi vừa bước chân ra khỏi lớp, các nam sinh ấy lại càng thêm hưng phấn mà hò hét: “Đi ra rồi, đi ra rồi! Chính là cô ấy, chính là cô bé có mái tóc dài kia!”

“… …”

Cái đám tiểu quỷ này đang trong thời kỳ trưởng thành cho nên nội tiết tố không được ổn định hay sao vậy =0=?

Nhờ ơn của tên khổng lồ Lý Ngộ kia mà chỉ trong một ngày tôi đã bị đả kích đến 3 lần, vì sao hắn lại còn tới đây nữa cơ chứ?

“Này… Cho cậu.” Lý Ngộ xấu hổ đi đến trước mặt tôi, sau đó liền nhân tiện đưa cho tôi một hộp sữa.

Làm sao hắn biết được mỗi ngày tôi đều uống sữa?

Tôi nhận lấy hộp sữa, rất lễ phép gật đầu nói một tiếng “Cảm ơn.”

Lúc bấy giờ ở chung quanh lại bắt đầu vang lên những tiếng xì xầm bàn tán, tôi thoáng liếc mắt đánh giá tình hình hiện tại, thì mới giật mình phát hiện ra bản thân tôi và Lý Ngộ vốn đang bị bao vây bởi năm người khác. Các vị không cảm thấy trong tình huống này như vậy là quá đông đúc rồi sao?

Nhưng mọi việc không chỉ dừng lại ở đây, càng lúc lại càng có thêm nhiều người tò mò kéo nhau đền xem náo nhiệt.

Đáng tiếc tôi vốn không muốn làm con khỉ bị nhốt trong sở thú để cho mọi người tham quan, vì vậy sau khi đã cầm lấy hộp sữa, tôi rất nhanh liền nhân tiện quay lưng bỏ đi.

“Chờ một chút… Còn điều này nữa!” Lý Ngộ vừa gọi vừa vội vàng chạy theo tôi mà đưa thêm một bức thư.

Thư?

Thư + Lý Ngộ = thư tình?

Là thư tình!!!

Đây là lần đâu tiên trong suốt 20 năm qua, tôi nhận được thư tình.

Lý Ngộ à, cậu chính là người đầu tiên đã cho tôi biết thế nào là cảm giác khi được yêu, cả đời này tôi nhất định sẽ không bao giờ quên cậu!!!

/60