Thay Gả, Trốn Phi

Chương 4: Phó ước

/90


"Tiểu thư, đồ đã được đưa đến". Diệp Linh Lung dè dặt đẩy cửa đi vào.

"Vậy là tốt rồi". Mộc Yên Nhiên khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng hai đầu lông mày vẫn như cũ mang theo một tia ngưng trọng, nàng như là mất hồn mất vía ngồi bên cạnh bàn, sững sờ ngơ ngác nhìn sàn nhà.

Lúc này bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn đen kịt, trong phòng chỉ còn có ánh nến nhẹ nhàng lắc lư, không khí yên tĩnh khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.

Diệp Linh Lung đứng một bên kìm nén hồi lâu, vẫn không nhịn được mà hỏi, "Tiểu thư, người làm sao quen biết người ở Nhiễu Hương Các a?".

Mộc Yên Nhiên phục hồi tinh thần, khuôn mặt lộ vẻ khó xử, mày nhíu lại nhăn, cuối cùng thở dài, "Ta đáp ứng ngươi kể ngươi nghe, nhưng ngươi không được đem chuyện này nói cho ai khác biết, bất luận là kẻ nào cũng vậy."

Diệp Linh Lung vừa nghe, lòng liền đánh trống, dù sao Nhiễu Hương Các kia cũng không phải là chỗ đứng đắn gì, "Tiểu thư, người tâm tư đơn thuần, không nên để người khác lừa a!"

Mộc Yên Nhiên im lặng không lên tiếng, chỉ là cúi đầu, quấn lấy khăn thêu trong tay mình, Diệp Linh Lung cũng không còn cách nào khác, ánh mắt đặt ở phía điểm tâm trên bàn, khuyên nhủ, "Tiểu thư, người cái gì cũng chưa có ăn, những thứ điểm tâm này là ta cố ý bảo phòng bếp chuẩn bị cho tiểu thư, người hảo hảo ăn một chút đi."

"Ta ăn không vô …" Mộc Yên Nhiên lắc đầu, đem những món điểm tâm trước mắt đẩy trở về, đột nhiên bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng âm thanh gõ cửa, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng cô gái nào đó đang cười.

"Là ai?" Diệp Linh Lung đứng dậy, đi đến phía trước cửa sổ, đẩy mở cửa ra, đầu hướng ra phía ngoài nhìn chung quanh, lại không phát hiện gì, vừa muốn đóng kín cửa sổ lại, liền có hai bóng người một trước một sau từ ngoài cửa sổ bay vào , nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nàng, khiến cho nàng quả thực sợ đến giật cả mình, lảo đảo một cái thiếu chút nữa là đứng không vững rồi.

"Cẩn thận!" Bộ Phi Ngữ đi đến phía trước đỡ lấy Diệp Linh Lung.

"Các ngươi … Các ngươi là ai?" Diệp Linh Lung đánh giá bạch y nữ tử trước mắt mình, mày liễu như khói, mỹ mâu trong suốt, da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt thanh lệ tuyệt tục, không cần son phấn cũng đã là một trang khuynh thành, mái tóc dài như tơ lụa được thả bên hông, màu trắng của váy càng tô bật dáng người của nàng, phiêu dật xuất trần, tựa như tiên tử hạ phàm.

Bộ Phi Ngữ không trả lời Diệp Linh Lung, mà xoay người hướng về Mộc Yên Nhiên đi tới, gật đầu mỉm cười nói, "Mộc cô nương, chúng ta lại gặp mặt".

"Uhm". Mộc Yên Nhiên nhìn xem người vừa đến chỗ mình, chỉ là ngơ ngác đáp lại một tiếng, nếu không phải nhìn thấy đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, nàng cơ hồ cũng không nhận ra được, trước mắt mình chính là nữ tử đã từng bị trọng thương của ba năm trước.

Bộ Phi Ngữ lại kêu nhẹ một tiếng, "Mộc cô nương?"

Mộc Yên Nhiên lấy lại tinh thần, gấp rút tiến về phía trước, không nói hai lời, liền quỳ xuống, "Yên Nhiên sở dĩ hôm nay tìm đến cô nương là vì có một chuyện có liên quan đến mạng người".

Bộ Phi Ngữ vội vàng đỡ lấy nàng, "Mộc cô nương, mau mau đứng lên, có chuyện gì từ từ nói!"

Mộc Yên Nhiên lúc này mới đứng dậy, ngồi trên ghế cạnh bên, cố nén nước mắt mà nói ra, "Hoàng thượng hạ chỉ, đem ta tứ hôn cho Tuyên Vương, nhưng mà trong lòng ta đã có chủ, ngày hôm qua, ta cùng Tần công tử bỏ trốn, bị phụ thân bắt trở về, trước mắt Tần công tử đã bị giam giữ trong phòng tối. Mẫu thân ta nói, ta nhất định phải gả cho Tuyên Vươn , bằng không, nếu kháng chỉ, cự hôn nhất định sẽ liên lụy đến cả nhà Mộc phủ!"

"Thì ra lại là chuyện xưa, uyên ương số khổ không kết thành đôi!" Hoa Mộng Dao ngồi ở một bên, một tay nâng cằm lên, tiếc hận lắc đầu, "Vừa muốn bảo trụ phủ Thừa Tướng, lại muốn cùng người yêu ở bên nhau, việc này, không có khả năng!".

Mộc Yên Nhiên vừa nghe những lời này, nước mắt liền lộp độp rơi xuống, Diệp Linh Lung vội vàng đi lên phía trước an ủi, "Tiểu thư, đừng gấp a, nhất định sẽ có biện pháp."

Bộ Phi Ngữ đảo tròn mắt, một ý tưởng táo bạo từ trong đầu bật ra, "Có rồi! Ta thay nguơi đi gả là được chứ gì!"

"Cái gì!" Trong phòng, ba người đồng thanh la lên, trên mặt đều là cả kinh, thần sắc không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Bộ Phi Ngữ, nàng ấy thật sự hoàn toàn không biết là mình đang nói gì sao.

"Cô nương nói là muốn thay ta xuất giá?". Mộc Yên Nhiên nói thẳng ra sự ngờ vực của mình, "Điều này sao có thể? Cô nương cũng không phải là ta, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả kiệu hoa cũng không thể bước lên được."

Bộ Phi Ngữ cười mà không đáp, dời bước đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ màu trắng, đem thứ chất lỏng trong bình sứ cho vào bột phấn nước, bắt đầu nhìn vào gương trang điểm, khi nàng lần nữa xoay người lại, đã là một gương mặt xinh đẹp khác, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, biến đổi tiếng nói, ôn nhu nói, "Mộc cô nương, như vậy đã được chưa, hay là vẫn còn kém xa?".

"Cái này …" Mộc Yên Nhiên trợn mắt há hốc mồm,cả kinh nói không ra lời, đây là thuật dịch dung, nàng từng có nghe mẫu thân nói qua, hôm nay lần đầu thấy, người trước mắt dung mạo không chỉ là giốn nàng, mà ngay cả tiếng nói cũng không chút kém đi, trong lúc nhất thời khó mà phân biệt được thật giả.

"Cái này ...cũng quá giống a… " Diệp Linh Lung cũng ngây dại, từ nhỏ đến lớn ở bên cạnh tiểu thư, những điểm trên người tiểu thư nàng làm sao mà không quen thuộc, nhưng giờ khắc này, nàng nhìn đi nhìn lại trước mặt hai người vẫn là khó phân biệt ai thật ai giả.

Hoa Mộng Dao cũng như hai nàng ngạc nhiên không kém, chỉ là trên mặt mang nét u sầu đứng sang một bên, trông giống như là đang kìm nén lời nói trong bụng, muốn nói gì đó lại không nói nên lời.

Bộ Phi Ngữ cầm lấy bình sứ trong tay giải thích, "Thuốc trong lọ là thuốc được đặc chế từ loại mật hoa đặc thù mà tạo thành, nước bình thường căn bản không thể xóa đi, cho nên, đối với thuật dịch dung này, Mộc cô nương cứ yên tâm, làm theo kế hoạch của ta , trước tiên Mộc cô nương nên hướng về phía cha ngươi mà nhận sai , đáp ứng người, gả cho Tuyên vương, để ông ta thả Tần công tử. Đến ngày ngươi thành thân, ngươi cùng Tần công tử cao chạy xa bay, ta sẽ tới thay ngươi lên kiệu hoa, gả vào Tuyên vương phủ."

Mộc Yên Nhiên nghiêm túc lắng nghe, trên mặt không khỏi lộ vẻ mừng rỡ, đang định gật đầu đáp ứng, lại bị Diệp Linh Lung kéo sang một bên,"Tiểu thư, chuyện này vạn không thể được a! Đây chính là tội khi quân, nếu như để cho người khác phát hiện ra, toàn bộ phủ Thừa Tướng cũng sẽ gặp nạn, huống chi, nàng ta, thân phận như thế nào, chúng ta cũng chưa biết, nói không chừng, cũng chỉ là thanh lâu nữ tử, tham vinh hoa phú quý, nghĩ rằng một bước có thể bay lên thành phượng hoàng, chúng ta làm sao có thể dễ dàng tin tưởng được a!"

Bộ Phi Ngữ hơi sững sờ, có chút kỳ quái nhìn, nàng như thế nào lại giống những cô gái thanh lâu cơ chứ, đột nhiên hiểu ra, chắc có lẽ nguyên nhân là do Nhiễu Hương Các đây, nàng không khỏi lắc đầu cười, Hoa Mộng Dao ngược lại thì rất giận dữ, nhịn không được liền chỉ vào Diệp Linh Lung mắng, "Ngươi nói ai là nữ tử thanh lâu đây? Chủ tử nhà ta hảo tâm giúp đỡ tiểu thư nhà ngươi, ngươi còn ở sau lưng nói này nói nọ, ngươi có biết những lời này ngươi nói ra sẽ nhận hậu quả gì không …"

"Mộng Dao, lui ra, không được vô lý!". Bộ Phi Ngữ âm thầm nháy mắt, Hoa Mộng Dao không tình nguyện lui sang một bên.

Bộ Phi Ngữ nhìn về phía Mộc Yên Nhiên, thần sắc thản nhiên nói, "Giống như ba năm trước, thân phận thật sự của ta cũng không tiện nói cho cô nương biết, ngươi có thể xem ta như nữ tử thanh lâu cũng được, chỉ cần hôm nay ngươi tin ta, ta nhất định sẽ không phụ lòng cô nương."

Mộc Yên Nhiên nhìn thấy đôi mắt trong suốt kia, trong trẻo không nhuộm một tia cát bụi thế gian, nhìn giống như là lần đầu gặp mặt của ba năm trước, khiến cho nàng không chút do dự mà tin tưởng, nàng gật đầu nói,"Cô nương hôm nay có thể đến đúng hẹn như lời hứa trước đây, người như cô nương, Yên Nhiên hoàn toàn tin tưởng. Theo kế hoạch ban đầu cô nương nói, ta có thể cùng Tần công tử ở bên nhau lại không cần phải liên lụy đến toàn bộ Mộc phủ, nhất cử lưỡng tiện, Yên Nhiên nguyện ý đánh cược một lần."

Bộ Phi Ngữ trong tâm liền động, khóe miệng tạo nên một nét cười dịu dàng vui vẻ, "Phi Ngữ cam đoan với ngươi, ta tuyệt đối sẽ không để Mộc Phủ xảy ra bất cứ thương tổn gì".

Ngày thứ hai, Mộc thừa tướng lâm triều, sớm chút đã trở về phủ, một mình trong đại sảnh, tay vắt chéo sau lưng, thong thả đi qua đi lại, lại cúi đầu trầm tư, cả người có vẻ thập phần bực bội, nhớ tới buổi lâm triều hôm nay, đã không có ít đồng liêu nhỏ to nghị luận chuyện nhi nữ nhà mình bỏ trốn, nhưng mà việc này tạm thời cũng chưa truyền đến tai của hoàng thượng, nếu không hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi.

"Phụ thân!" Mộc Yên Nhiên một thân váy tím nhạt đi đến, nhanh nhẹn bước vào.

"Ngươi còn tới đây?" Mộc Buông Bác ngước mắt hỏi, giọng nói rõ ràng không vui.

"Phụ thân, nữ nhi đã suy nghĩ thông suốt, đều là nữ nhi không hiểu chuyện, suýt chút nữa đã làm liên lụy đến toàn bộ Mộc phủ". Mộc Yên Nhiên quỳ trên mặt đất nói, "Nữ nhi nguyện ý gả cho Tuyên Vương, chỉ cầu phụ thân có thể thả Tần công tử."

"Ngươi nói nguyện ý gả cho Tuyên vương là thật?" Mộc Buông Bách vừa mừng lại vừa lo, có chút hoài nghi, nữ nhi của hắn làm sao hắn không hiểu, tính tình nàng cố chấp, tuyệt sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

"Vâng, thỉnh phụ thân tin tưởng nữ nhi." Mộc Yên Nhiên giọng nói thành khẩn, vẻ mặt nghiêm nghị.

"Tốt, ta tạm thời tin tưởng ngươi." Mộc Buông Bách nói, "Có điều cũng phải chờ tới ngày ngươi thành thân, ta mới có thể thả Tần Hạo Trạch".

"Đa tạ phụ thân". Mộc Yên nhiên thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đứng dậy rời đi.

/90