Thê Khống

Chương 61 - Chương 12

/192


Phương Cẩn Chi cũng không biết, theo như lời Lục Vô Nghiên nói có thể không cần suy nghĩ tiếp là thật hay không, nhưng sau khi nghe Lục Vô Nghiên nói như vậy, nàng khóc càng dữ tợn hơn, giống như thanh đao treo lơ lửng trong lòng nàng đã được thu lại.

Là cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Nàng chôn mặt mình vào trong lồng ngực của Lục Vô Nghiên, hai cánh tay vòng qua hông Lục Vô Nghiên như khi còn bé, không muốn rời xa.

Lục Vô Nghiên không tiếp tục ngăn nàng khóc, chỉ nhè nhàng vỗ về nàng, để cho nàng trút hết ra ngoài. Qua một hồi lâu, Phương Cẩn Chi cũng ngừng khóc. Từ trong ngực Lục Vô Nghiên, nàng ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt đẫm nước nhìn hắn.

Tam ca ca, vậy bây giờ nên làm gì đây?

Lục Vô Nghiên không chịu nổi nhất chính là ánh mắt như thế này khi nàng nhìn hắn. Hắn điểm điểm chóp mũi nàng như khi còn bé, cười nói: An tâm, giao cho ta là được.

Ừ. Phương Cẩn Chi cũng tin tưởng, nàng lại rúc vào trong ngực Lục Vô Nghiên, không tiếp tục suy nghĩ về mấy người trong chính sảnh, không tiếp tục suy nghĩ những ngày kế tiếp người trong phủ sẽ có cái nhìn khác biệt về nàng.

Trong lòng, bình lặng.

Cẩn Chi, đã lâu rồi muội không bồi ta đánh cờ. Lục Vô Nghiên nhìn mấy cành hoa đã cắm ở trên bàn, chậm rãi mở miệng.

Chỉ cần Tam ca ca muốn đánh cờ, Cẩn Chi sẽ bồi huynh!

Tốt.

Sắc trời đã tối hẳn, Lục Vô Nghiên dẫn Phương Cẩn Chi đi lên tầng đỉnh của lầu các, hắn chuyển đến một cái bàn thấp và hai chiếc ghế con, rồi treo hai cái đèn lồng lên, tiếp đó mang đến một cái chân nến, soi sáng cả không gian rộng rãi của tầng đỉnh bằng ánh sáng ấm áp dịu dàng.

Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi bắt đầu đánh cờ, có mấy con bồ câu trắng bay lượn xung quanh họ.

Tam ca ca, mấy năm huynh không ở đây, muội đã ra sức rèn luyện kỹ năng chơi cờ! Mấy biểu tỷ không người nào có thể thắng muội, ngay cả tiên sinh ở học đường cũng thua muội! Ngày hôm nay, muội muốn rửa sạch sỉ nhục trước kia! Ánh nến lập lòe nhưng ấm áp chiếu rọi nụ cười duyên dáng trên mặt Phương Cẩn Chi, phủ lên mặt nàng một lớp ánh sáng mềm mại xinh đẹp.

Được, ta chờ. Lục Vô Nghiên cũng cười lại với nàng.

Đánh cờ là một việc làm khá tốn thời gian, hai người lại hết sức chuyên chú.

Khi Phương Cẩn Chi bất chợt phục hồi tinh thần mới phát hiện đã quá nửa đêm. Nàng không khỏi nhớ tới đám người bị gạt sang một bên ở trong chính sảnh, nhưng Tam ca ca đã nói nàng không cần phải lo, hắn sẽ xử lý. Nàng liền không suy nghĩ thêm nữa.

Buồn ngủ hay không? Lục Vô Nghiên hỏi nàng.

Còn có thể bồi Tam ca ca thêm một ván nữa! Ván kế tiếp muội chắc chắn sẽ thắng huynh!

Tốt.

Ván cờ vừa kết thúc, Phương Cẩn Chi ngáp liên tiếp hai cái.

Đi nào, về nghỉ thôi. Lục Vô Nghiên đứng dậy. Hắn cũng kéo Phương Cẩn Chi lên theo.

Buồn ngủ rồi. Phương Cẩn Chi khoác tay Lục Vô Nghiên, dựa sát vào hắn. Nàng cũng không hỏi Lục Vô Nghiên sẽ cho nàng nghỉ ngơi ở đâu, chỉ đi theo chân hắn.

Lúc đi xuống tới tầng một của lầu các, Lục Vô Nghiên thuận tay lấy một cái áo choàng trong tủ y phục khoác vào cho Phương Cẩn Chi. Rồi mới dẫn nàng đi ra ngoài.

Trong ánh mắt tràn ngập ý cười của Phương Cẩn Chi hiện lên một tia sáng. Nàng đã hiểu Lục Vô Nghiên định đưa nàng trở về tiểu viện của chính nàng.

Lúc Lục Vô Nghiên nắm tay Phương Cẩn Chi ra khỏi viện Thùy Sao, liền buông tay nàng ra.

Sau khi trở về thì nghỉ ngơi sớm một chút, nếu sáng mai không dậy nổi cũng không cần đến học đường, không đi một ngày cũng không sao. Lục Vô Nghiên dặn dò dông dài.

Ừ. Phương Cẩn Chi cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.

Lục Vô Nghiên đưa Phương Cẩn Chi về đến tiểu viện của nàng, nhìn nàng đi vào rồi mới xoay người rời đi.

Cô nương, cuối cùng người cũng trở lại! Vệ mụ mụ vội vàng nghênh đón.

Mặc dù đêm đã khuya, nhưng Vệ mụ mụ, Kiều mụ mụ, Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi vẫn chưa ngủ, đều đang đợi nàng.

Hiện tại trong phủ đều lan truyền một tin, nói Thập nhất thiếu gia gây náo loạn ở viện Thùy Sao. Mấy vị thiếu gia và cô nương khác đến bây giờ vẫn chưa trở về, các phòng đều đang đợi tin tức! May mà cô nương chúng ta đã bình an trở về. . . . . . Vệ mụ mụ lại bắt đầu huyên thuyên lải nhải.

Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi vây xung quanh nàng, cũng lo lắng nhìn Phương Cẩn Chi.

Kiều mụ mụ ngắt lời bà ấy, nói: Cô nương của chúng ta nhất định đã mệt, nên mau chóng trở về nghỉ ngơi thôi.

Đúng đúng đúng. . . . . . Coi ta kìa! Chỉ biết nói dông dài, cô nương mau về phòng nghỉ ngơi đi. Vệ mụ mụ dừng một chút, nhỏ giọng nói: Hai vị tiểu cô nương cũng lo lắng cho người đấy. . . . . .

Ta biết rồi. Phương Cẩn Chi lại dặn dò Vệ mụ mụ sáng ngày mai gọi nàng dậy sớm một chút. Hôm nay nàng đã không đến học đường một ngày rồi, ngày mai nàng không thể trì hoãn thêm nữa. Cũng không phải nàng đến đó ít đi một ngày, sẽ không theo kịp khóa trình của học đường. Ngược lại, coi như nửa năm nàng không đến đó, cũng không bao giờ theo không kịp khóa trình của học đường trong phủ. Mà từ trước đến giờ nàng luôn nghiêm khắc với kỷ luật, cũng không dám tùy tiện xin nghỉ, tránh để lại cho người khác một ấn tượng lười biếng.

Dĩ nhiên, Phương Cẩn Chi cũng dặn dò Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi âm thầm hỏi thăm chuyện trong viện Thùy Sao.

Phương Cẩn Chi đi vào tẩm phòng của mình trên tầng ba của lầu các, nàng vừa vào phòng liền theo thói quen cài then cửa lại.

Mặc dù hiện tại nha hoàn bên cạnh nàng đều là người từ Phương gia mang tới có thể tin tưởng, nhưng thói quen tiện tay khóa cửa vẫn không hề thay đổi được.

Trong tủ y phục, Bình Bình và An An đã nghe tiếng Phương Cẩn Chi trở lại. Hai người bọn họ luôn có thể nghe được tiếng bước chân của Phương Cẩn Chi, thậm chí có thể phân biệt được tiếng bước chân của Vệ mụ mụ, Kiều mụ mụ, Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi.

Có lẽ bởi vì thế giới của bọn họ quá mức yên tĩnh, mới có thể nhạy cảm với các loại âm thanh như vậy.

Là tỷ tỷ, tỷ tỷ trở lại. Phương Cẩn Chi mở khóa tủ y phục ra.

Bình Bình và An An lập tức từ trên giường trong tủ y phục nhảy xuống, họ dò xét cẩn thận nét mặt của Phương Cẩn Chi, muốn biết tỷ tỷ của bọn họ có ổn hay không. Hai người bọn họ lo lắng cho nàng.

Tối nay bồi tỷ tỷ ngủ có được hay không? Phương Cẩn Chi ôm lấy hai muội muội.

Được. Bình Bình và An An đồng loạt gật đầu, hai người bọn họ luôn có một loại ăn ý thần kỳ, đều không tự chủ làm ra những động tác giống nhau như đúc. Thậm chí lúc nói chuyện, giọng nói cũng giống như được phát ra từ một người.

Phương Cẩn Chi ngủ rất say, cho đến khi Vệ mụ mụ ở bên ngoài gõ cửa ba lần. Phương Cẩn Chi mới dụi dụi mắt tỉnh lại. Mỗi lần nàng thức dậy, phản ứng vẫn luôn chậm hơn bình thường một chút.

Tỷ tỷ, dậy đi. Bình Bình lắc lắc cánh tay nàng.

An An nắm một nhúm tóc dài của Phương Cẩn Chi, dùng đuôi tóc chọt chọt vào tai của Phương Cẩn Chi, khiến Phương Cẩn Chi cười khanh khách không ngừng.

Dậy rồi dậy rồi, tỷ tỷ dậy rồi! Lúc này cơn buồn ngủ của Phương Cẩn Chi đã biến mất toàn bộ. Nàng vội vàng để Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi hầu hạ rửa mặt thay y phục, ăn sáng, rồi nhanh chóng mang theo Diêm Bảo Nhi chạy tới học đường phủ Ôn Quốc Công.

Dọc đường đi, nàng tự nhủ với bản thân bất




/192