Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 3 - Chương 2

/88




Trên hành lang, đèn lồng treo trên cao đang lay động theo gió. Ngoài cửa sổ mưa phùn rơi lất phất, nước mưa theo mái hiên nhỏ giọt xuống mặt đất. Từng giọt từng giọt rơi xuống đất giữa những vũng nước đọng tạo thành vô số những vòng tròn đồng tâm vừa như than vãn, vừa như chào đón ở lại.

Bên cạnh chiếc giường rộng rãi bằng gỗ Trầm Hương mắc tấm màn che giường quý giá thêu hoa hải đường bằng chỉ bạc nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

Bên cạnh bàn, ngọn nến dán chữ hỉ đang lập lòe chúc giao tích lạc. Trên giường gỗ lim khắc hoa, một bóng dáng kiều diễm mà nhỏ nhắn đang ngồi.

Bả vai người ngồi ở trên giường run lên từng hồi, hai tay vặn xoắn chiếc khăn trong tay thể hiện rõ nỗi bất an trong lòng.

Nha hoàn canh giữ ở hai bên trái phải đều lộ ra thần sắc bất an, Diêu ma ma cau mày đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn ra ngoài phòng giống như đang lo lắng chuyện gì.

Khi nghe được tiếng bước chân trên hành lang truyền đến, Diêu ma ma không khỏi căng thẳng, trong lòng bất an hồi hộp nhưng khi cửa phòng mở ra thì vẻ mặt lại tươi cười ra nghênh đón. Bà đứng ở cạnh cửa, hơi hơi quỳ gối cúi đầu: Chúng nô tỳ chúc mừng vương gia! Kính chúc Vương gia,Vương Phi sớm sinh quý tử, bạch đầu giai lão.” Giọng nói ngọt ngào như ăn mứt táo nhưng sắc mặt lại toát ra vẻ bất an.

Ma ma, người nhầm rồi. Không phải Vương gia, không phải…. Hổ Phách thấy người tới không phải Tà U vương, mà là tâm phúc của Tà U vương - Mộ Thiên Vấn , vội vàng nhắc nhở Diêu ma ma.

Diêu ma ma nâng mí mắt nhìn thấy Mộ Thiên Vấn, tảng đá nặng nề trong lòng mới hạ xuống, nhẹ nhõm thở dài một hơi, cười hỏi: Mộ gia, có phải thân thể Vương gia không khoẻ nên không tới được hay không?

Mắt Mộ Thiên Vấn cũng lười liếc về phía bà, trực tiếp lướt qua Diêu ma ma nhìn người ngồi ở trên giường đang đội khăn hỉ, không nói hai lời từ trong lòng ngực lấy ra một phong hưu thư đặt lên bàn: Phụng mệnh chủ tử chi mệnh đặc biệt đưa tới thư hưu thê. Mời Vương Phi ký tên rồi lập tức mang theo người của ngươi rời khỏi Vương Phủ.

Nghe vậy, vẻ tươi cười trên mặt Diêu ma ma nháy mặt cương cứng lại ở bên miệng, gì? Làm sao vừa vào cửa không đến mấy canh giờ, liền tuyên bố bị bỏ? Tà U vương đầu tiên là cho cô dâu mới cùng tên ngốc bái đường, sau đó là đưa tới một phong hưu thư. Đây rõ ràng là khinh người quá đáng!

Mộ gia, tiểu thư nhà ta nói sao cũng là thân trong sạch gả tiến Vương Phủ, một phong hưu thư đây chính là muốn hủy cả đời tiểu thư nhà ta nha! Ngài xem như vậy được không: ngài giúp tiểu thư nhà ta cầu xin Vương gia, lão gia nhà ta nhất định sẽ không bạc đãi người. Diêu ma ma nhất thời khó thở, đã quên giờ phút này tân nương ngồi ở trên giường là một hàng giả.

Mộ Thiên Vấn lạnh lùng liếc nhìn Diêu ma ma, hừ lạnh nói : Tâm ý chủ tử nhà ta đã quyết cho dù là hoàng thượng cầu tình cũng chưa chắc có thể thay đổi. Nói xong, ánh mắt nhìn về tân nương d/đ'l;q'd tử ngồi ở trên giường không nói được một lời: Thỉnh Nam Cung tiểu thư đừng làm tiểu nhân khó xử ! Nếu người không muốn ăn đau khổ, thỉnh tự mình ký tên đi!

Ngươi. . . . Đi ra ngoài trước đi. Lát nữa ta sẽ ký.

Không đúng! Mộ Thiên Vấn phát giác không ổn, con ngươi lóe lên tia sắc bén liền biến mất. Môi mỏng nhếch nhẹ, bước từng bước tới gần giường lại bị Diêu ma ma ngăn cản: Mộ gia, tiểu thư nhà ta đã đồng ý ký tên. Xin ngài cho nàng một chút thời gian. Ngày mai, sáng mai chắc chắn giao hưu thư cho ngài!

Tránh ra! Tay Mộ Thiên Vấn hất mạnh Diêu ma ma ra làm bà ngã trên mặt đất, bộ pháp như mũi tên phóng ra, rất nhanh đứng ở trước giường mạnh mẽ xốc hỉ khăn lên. Đập vào mắt y lúc này là khuôn mặt đầy tàn nhang khác xa so với dung nhan tuyệt sắc mà hắn đã từng thấy trước đây, này. . . . . . Rõ ràng chính là nha hoàn hồi môn Linh Nhi.

Diêu ma ma thấy sự tình càng không thể vãn hồi, vội vàng cùng hai nha hoàn bên cạnh quỳ trên mặt đất, cầu xin hắn: Mộ gia, xin ngài thương xót. Trăm ngàn lần đừng nói cho Vương gia chuyện tiểu thư nhà ta đào hôn. Mạng của chúng nô tỳ đều nằm ở trong tay ngài đó!

Linh Nhi phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, lưng lạnh run, khóc nói: Mộ gia tha mạng! Nô tỳ cũng là bị buộc mới giả mạo tiểu thư, cầu xin ngài khai ân. Nói xong, đầu không ngừng đập mạnh xuống sàn nhà.

Ánh mắt Mộ Thiên Vấn cực kỳ lạnh lẽo. Từ trên cao nhìn xuống một đám nô tỳ ma ma đang quỳ gối khóc lóc cầu xin, lạnh mặt nói: Đào hôn vốn là tử tội, khi Vương phạm thượng* tội nặng thêm một bậc. Ta cho các ngươi thời gian một ngày chuẩn bị hậu sự đi! Bỏ xuống câu nói lạnh như băng, đẩy cửa đi ra ngoài.

*Khi Vương phạm thượng: giống khi quân phạm thượng : ý là khi dễ, coi thường bề trên

Tịnh Tâm các

Khởi bẩm chủ tử, hưu thư đã đưa đi, nhưng Vương Phi đã không biết tung tích!

Nam tử đang ngồi trên ngọc tháp ở Tịnh Tâm các, ngón tay thon dài trắng nõn đang khẩy đàn màu bạc. Bởi vì nghe xong thủ hạ bẩm báo, ‘ băng ’ một tiếng dây đàn bị đứt, mi tâm nhíu lại, mắt đen từ từ mở ra, đáy mắt hiện lên vẻ giận dữ vô cùng, môi mỏng lạnh lùng mím chặt mang theo thị huyết phẫn nộ.

Hắn tưởng rằng với giấy hưu thư này

/88