Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 6 - Chương 5

/88


Edit: Phong Nguyệt

Nam Cung Tự ngủ chưa đã, dáng người nàng lười biếng dựa trên ghế trước bàn trang điểm, mặc cho nha hoàn trang điểm làm dáng đầy đủ cho nàng.

Thúy ma ma hướng về phía một đứa nha hoàn bên cạnh nháy mắt, nha hoàn hiểu ý, đi tới, lấy một quả ngọc giới trong hộp gấm đeo vào ngón tay vô danh của Nam Cung Tự, nhẹ giọng nói: Vương phi, cái ngọc giới này tượng trưng cho thân phận tôn quý, cho nên vô luận thế nào người cũng phải mang.

Nam Cung Tự nâng tay phải lên, nhìn viên ngọc giới óng ánh trong suốt, chỉ thấy chính giữa khảm một viên đá quý màu đỏ, ở ngoài phòng ánh mặt trời khúc xạ vào, hết sức chướng mắt.

Rất nhanh nha hoàn đã làm xong, chỉ thấy người trong kính mặc áo lông hoa mai đoàn ấn tuyết, ba búi tóc đen dùng một ngọc trâm chi tinh xảo đặc sắc vấn lên, ngọc trâm khảm mấy viên Mã Não, trên trán rủ xuống chuỗi ngọc Lưu Tô, mi tâm còn vẽ một đóa hoa mai, sống mũi cao thẳng xuống dưới là đôi môi mềm mại đầy đặn, ánh nắng chiếu xuống càng dâng lên một cảm giác mê người sáng bóng.

Nam Cung Tự lẳng lặng nhìn mình trong kiếng, nhíu nhíu mày, đáy mắt nổi lên vẻ chán ghét.

Cũng bởi vì gương mặt này cùng Nam Cung Ngọc giống nhau như đúc, nàng sao có thể bị cha mẹ một lần nữa lựa chọn hy sinh vì thứ kia chứ.

Vương phi, người nên đi Từ Đường dâng hương. Thúy ma ma nhắc nhở.

Rất nhanh, Thúy ma ma dẫn đường, bên trong tứ hợp viện có một gian thạc đại Từ Đường, trong đường bài biện chừng trên trăm linh bài, ở chính giữa trưng bài trên trăm linh bài trong đó có hai linh bài cỡ lớn, chữ phía trên là dùng Kim vượt qua, ở chính giữa đường có đặt một lư hương Thanh Đồng Đỉnh, phía trên cắm đầy hương.

Thúy ma ma cầm nhang ở trên bàn lên để nhen lửa, xoay người đưa cho Nam Cung Tự, cung kính khom lưng đứng ở một bên.

Nam Cung Tự hít vào một ngụm khí lạnh, ‘ phù phù ’ một tiếng quỳ gối trên nệm êm, phía trên ma ma phân phó, trên mặt đất dập đầu sáu cái.

Dâng hương xong, Thúy ma ma mang nàng đi tản bộ trong Vương Phủ, rất nhanh tới buổi trưa đã đi hết một vòng, Thúy ma ma cũng không vội phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa ăn trưa, mà là phân phó nha hoàn chuẩn bị quà tặng.

Vương phi, theo tục lệ, ngài vừa qua khỏi cửa một ngày, chủ tử phải đi cùng với Vương Phi về nhà mẹ đẻ để bái kiến Nam Cung lão gia cùng phu nhân, nhưng mà chủ tử công việc bề bộn, cho nên. . . . . .

Cho nên, ta không cần thiết phải trở về. Nam Cung Tự đột nhiên nói, cắt đứt lời nói của Thúy ma ma, liền chữ ‘ nhà ’ cũng trực tiếp bớt đi được, thay vì nói là nhà của nàng, chẳng bằng nói đó là nhà của Nam Cung Ngọc. Cho nên hắn có trở về hay không, Nam Cung lão gia cùng phu nhân trước sau gì cũng sẽ không để ở trong lòng, có thể nói ước gì nàng không nên quay lại.

Thúy ma ma nghiêm mặt: Coi như chủ tử không thể cùng Vương Phi về nhà, ngài cũng phải một thân một mình về nhà mẹ đẻ, đây là quy củ của Vương Phủ.

Không thể từ chối được sao? Lông mày Nam Cung Tự nhăn lại, nhìn Thúy ma ma.

Nghe vậy, Thúy ma ma trưng bày gương mặt như cá chết, không chút do dự nói: Xin Vương Phi đừng làm khó lão nô.

Trên mặt tuyết ở chính viện của Vương Phủ có in dấu dấu chân thật sâu, dấu chân biến mất ở trước đài Yêu Nguyệt.

Nam Cung Tự ngồi ở trên băng đá bên trong đình Yêu Nguyệt, hai tay đóng băng của nàng được nha hoàn ôm đưa tới lò sưởi, trong miệng hắc ra một đoàn sương mù. Liếc nhìn Thúy ma ma, nhìn bà ấy có vẻ mặt, giống như thiếu nàng 100 vạn tệ vậy.

Một gã sai vặt mặc xiêm y màu xanh lam đi vào, uất ức nói: Thúy ma ma, cỗ kiệu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Thúy ma ma khẽ hướng gã sai vặt gật đầu hài lòng một cái, xoay người hướng về phía Nam Cung Tự cúi người nói: Vương phi, cỗ kiệu đã ở ngoài cửa chờ đợi, có thể lên đường.

Nam Cung Tự thở dài một cái, nếu không thuận theo, liền lấy quy củ ra nói chuyện, bây giờ chủ tử không dễ làm nha!

Trước cửa Vương phủ ở đỉnh đầu có cẩm tú làm thành kiệu mềm, bốn gã Cẩm y vệ chia làm ở hai bên kiệu.

Chính lúc này bão tuyết rơi xuống, Nam Cung Tự khoác áo choàng khảm lông gấm, trong tay ôm lò sưởi ngồi ngay ngắn ở bên trong kiệu, thị vệ dẫn ở phía trước gõ chiêng trống, Vương phi đi ngang qua, những người không có nhiệm vụ xin tự động tránh ra ——


/88