Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 7 - Chương 6

/88


Nam Cung lão gia là người hay quên rồi, mới vừa rồi là ai nói không có người nữ nhi này? Ban đầu là ai nói chỉ cần Bổn cung ra khỏi cái nhà này, sống hay chết cùng nhà Nam Cung không hề có quan hệ? Bây giờ muốn nhận thân thích. Khóe môi Nam Cung Tự cười gằn sâu hơn mấy phần, đáy mắt sắc sảo lóe lên một cái rồi biến mất, khóe môi đỏ mọng giật giật, Đã muộn!

Nam Cung Tự nói một câu làm sắc mặt của Nam Cung Ngạo xanh mét, huyết áp nhất thời tăng vọt, lui về phía sau một bước, nặng nề ngã trên giường La Hán.

Liễu di nương thấy thế, vội vàng giành với Mộ Dung Tô, tiến lên vỗ nhẹ nhẹ trên ngực của hắn, lấy nước trà từ tay nha hoàn bưng tới trước mặt Nam Cung Ngạo, dịu dàng nói: Lão gia, uống ly trà xin bớt giận, cùng với loại nha đầu không có dạy dỗ này lão gia tức giận là không đáng. Nói xong, ánh mắt đảo vòng, âm thầm nhìn về hướng Nam Cung Phùng nhi tử của bà, nháy mắt ra hiệu.

Nam Cung Phùng hiểu ý, đây là cơ hội tốt để hắn biểu hiện ở trước mặt cha, hắn phô trương thanh thế(cố tỏ vẻ ra mình có tài) nói: sao ngươi có thể nói chuyện với cha như vậy?

Xin ngươi đừng nhận bậy, hắn là cha ngươi, không phải cha của Bổn cung. Ánh mắt Nam Cung Tự thản nhiên nhìn Nam Cung Phùng tràn đầy địch ý, Nam Cung Tự nàng không nợ bọn họ, cho nên nàng không cần thiết phải ăn nói khép nép, càng không cần thiết xem sắc mặt của bọn họ.

Luôn mồm luôn miệng nói Bổn cung, ngươi cho rằng ngươi là ai? Cũng không suy nghĩ một chút Nam Cung Tự ngươi có được ngày hôm nay, đều là cha ban cho, nếu không bây giờ ngươi vẫn còn ở Ngưu gia thôn trải qua cuộc sống nghèo khổ. Không biết cảm ơn thì cũng thôi đi, còn nói năng lỗ mãng, không có giáo dục, đúng là không có giáo dưỡng! Nào còn là dáng vẻ của một tiểu thư khuê các? Nam Cung Phùng khinh bỉ trách cứ.

Nam Cung Ngạo giận đến phát run, trợn mắt nhìn.

Đúng nha! Nàng có được hôm nay đều là người cha này ban tặng, nghe một chút tới đây, đây là câu người nên nói sao? Bọn họ còn có mặt mũi để nói ra những lời ấy sao, cuộc sống trước đây nàng đều ghi nhớ hết, nàng cùng bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, bọn họ cho phí sinh hoạt cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải dựa vào bà ngoại kiếm tiền từ việc may y phục, sợ là tổ tôn hai người đã sớm chết đói.

Nam Cung Tự nhìn về phía thị vệ canh giữ ở ngoài phòng lạnh lùng nói:

/88