Thê Tử Ngốc

Chương 1

/67


"Tiểu thư, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao? Thiếu gia ngài..." Nha hoàn Lan Xuân vẻ mặt khó xử, ai chẳng biết Khâu di nương chính là bảo bối trong lòng của thiếu gia, mặc dù lúc này thiếu gia không thường đến phòng nàng, nhưng không có nghĩa là nàng thất sủng! Nếu tiểu thư thực sự động đến nàng, khi thiếu gia trở về, không biết sẽ thu thập các nàng như thế nào đây? Tiểu thư thật sự rất thiếu kiên nhẫn, chẳng lẽ không thể chờ đến khi thiếu gia hoàn toàn vô tâm với Khâu di nương, thì động thủ lần nữa không tốt sao?

"Ngươi đi làm là được, hắn biết thì đã có sao? Hắn còn dám hưu ta sao?" Gả cho Hàn Thiếu Quân năm năm, nàng đối với nam nhân kia cũng coi như hiểu một chút . Trong lòng hắn chỉ có quyền lợi mới là quan trọng nhất, mà đối với tiện nhân Khâu Tiểu Ninh kia, hắn là để bụng một chút thôi, nhưng tuyệt đối sẽ không thể cao hơn sự dụ hoặc của quyền lợi mà hắn muốn, chẳng lẽ chỉ vì muốn thân cận với một nữ nhân mà hắn xem nhẹ quyền lợi sao? Vì vậy mà hắn cố ý lãnh nhạt Khâu Tiểu Ninh vài ngày, muốn nàng bỏ qua cơ hội lần này, không động thủ với Khâu Tiểu Ninh sao? Không thể nào, Khâu Tiểu Ninh phải chết, nàng tuyệt đối không cho phép một tiện nữ sống tốt hơn so với nàng. Khương Ưu Tuyền nàng là chính thê, Khưu Tiểu Ninh là thiếp, nàng muốn toàn bộ người trong Hàn Phủ biết, không có người nào có thể uy hiếp đến vị trí của nàng.. Lan Xuân thấy tiểu thư như vậy, cũng không dám nhiều lời,theo phân phó của Khương Ưu Tuyền mà đi làm.

Trong khi đó ở Khâu gia, Viên thị mang vẻ mặt căm hận, nhìn Khâu Tiểu Ninh, hỏi: "Nghe nói thiếu gia đi Lệ Thành vài ngày nữa sẽ trở về, mà nhiều ngày trước cũng không đi đến phòng của ngươi?" Thiếu gia không phải thích nha đầu này sao? Vì sao nhiều ngày như thế lại không đến phòng của nha đầu này?. Nàng còn tưởng nha đầu này vì thiếu gia sinh trưởng tử sẽ giúp đỡ Khâu gia bọn họ. Đến lúc đó, đợi Thông nhi tên đề bảng sẽ không ai dám nói gì nữa.

Khâu Tiểu Ninh hai tay để phía sau lưng, giống như một hài tử làm sai, ngoan ngoãn nghe Viên thị nói. Cúi đầu, vốn gương mặt ngây thơ đã tràn đầy nước mắt, nàng không thương người kia, chẳng lẽ còn muốn cho nàng cùng với nữ nhân khác tranh sủng ái của Hàn Thiếu Quân sao? Hơn nữa, hiện tại nàng không làm cái gì mà thiếu phu nhân đã hận nàng thấu xương, nếu thực đi tranh tình cảm giống như nương nói, nàng sợ sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Viên thị thấy Khâu Tiểu Ninh như vậy, nghẹn uất một hơi, làm sao mà bà lại nuôi ra một đứa con gái không biết tranh tình cảm? Quả thật không phải thân sinh, mới có thể không có lòng thay con trai bà suy nghĩ. Càng nghĩ càng tức, hung hăng nhéo trên người Khâu Tiểu Ninh vài cái: “Trở về tốt nhất nghĩ cách như thế nào để tranh thủ tình cảm của thiếu gia cho ta, nếu thiếu gia còn không đến phòng của ngươi, thì cửa Khâu gia ngươi cũng đừng nghĩ bước vào. Đi đi đi, còn có, ngươi không được quấy rầy ca ca ngươi học bài.”

Từ phòng đi ra, nha hoàn Lục Cầm mà Hàn Thiếu Quân vì nàng sắp xếp bước tới: “Di nương, người làm sao vậy?” Tuy giọng điệu có phần lo lắng, nhưng Khâu Tiểu Ninh không cần nhìn cũng biết trong mắt nàng ta toàn sự khinh bỉ dành cho nàng.

Cầm khăn tay khô lau nước mắt, Khâu tiểu Ninh nhìn Lục Cầm, nói: “Lục Cầm, ngươi đợi ta ở cửa, ta sẽ lập tức tới liền.” Nàng muốn nhìn đại ca một chút, dù không thể đứng trước mặt đại ca, nhưng thấy y cũng tốt rồi.

Lục Cầm nhíu nhíu mày, gật gật đầu: "Nô tỳ đã biết, nhưng di nương làm ơn nhanh chút, bằng không trời sắp tối rồi." Thật không biết thiếu gia anh tuấn phi phàm nhà nàng sao lại để ý một nữ nhân như thế này, nàng so với nữ nhân này còn tốt hơn không biết bao nhiêu. (*Di Phong: đúng là chủ nào tớ đó, ta chém chém….)

Lục cầm rời đi, Khâu Tiểu Ninh liền đi tới trước cửa phòng đại ca Khâu Minh Thông. Cửa

mở ra, chỗ nàng đứng vừa vặn có thể nhìn rõ sườn mặt Khâu Minh Thông. Nhất thời trong lòng Khâu Tiểu Ninh nhói lên, hiện tại nàng ngay cả tư cách gọi y là ca ca cũng không có. Thân phận thiếp có bao nhiêu châm chọc, mà với tài hoa của ca ca chắc chắn sau này sẽ đỗ trạng nguyên, mà nàng sẽ là một vết bẩn cho ca ca đi!

Khâu Tiểu Ninh đứng yên tại chỗ, đem bộ dáng Khâu Minh Thông khắc sâu vào lòng. Không biết vì sao, nàng có cảm giác đây là lần cuối cùng nàng có thể không có kiêng nể gì mà nhìn ca ca. Nhưng dù muốn hay không, giờ nàng không thể không đi, nếu không để Lục CẦm vào sẽ có thêm nhiều phiền phức. Thu hồi ánh mắt, nàng nhẹ nhàng xoay người rời đi.

Khâu Minh Thông nhìn bài luận mình viết xong một lần nữa, xoay xoay cái cổ cứng ngắc, thì cảm thấy có người đến. Y đứng lên, gió thổi làm những phiến lá của cây hoa huế đung đua vang lên những tiếng ‘sàn sạt’ vui tai, mắt Khâu Minh Thông nhìn đến một chỗ không có bóng người (chỗ Ninh tỷ vừa đứng đó), không biết vì sao, lòng nâng lên sự buồn bã khó tả.

**DP**DP**DP**DP**

Trở lại Hàn phủ, Khâu Tiểu Ninh đến nhà chính gặp Khương Ưu Tuyền, rồi mới trở về phòng. Vừa ngồi xuống, thì thấy vẻ mặt không tình nguyện của Lục Cầm, mắt rũ xuống, Khâu Tiểu Ninh thản nhiên nói: “Lục Cầm, ngươi đi xuống trước đi. Buổi tối cũng không cần đưa cơm, ta không đói.”

Lục cầm ước gì mau rời đi, nàng đã biết toàn bộ kế hoạch của thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đã nói, chỉ cần nàng ngoan ngoãn làm theo phân phó của ả, thì sẽ cho nàng làm thiếp của thiếu gia, nàng không muốn làm nha hoàn cả đời đâu.

Nằm trên giường, nhớ lại hồi nãy khi gặp Khương Ưu Tuyền, nàng ta tỏ ra rất thân thiết với nàng, còn vẻ mặt sợ hãi của nha hoàn bên người nàng ấy, nàng đã đoán được một chút.

Thiếu phu nhân, nàng ta muốn nàng chết!

Mọi người đều nói, Khâu Tiểu Ninh nàng là một đứa ngốc, nhưng lúc này, mọi thứ nàng đều hiểu rõ cả. Chết có gì phải sợ, không thể cùng người mình yêu sống với nhau, chết cũng coi như là một lối giải thoát!

Hai mắt từ từ nhắm, Khâu Tiểu Ninh ngươi chính là một đứa ngốc, dù ngươi không phải muội muội của y, các ngươi cũng không thể ở cùng một chỗ, ngươi ngốc như vậy sao có thể xứng đôi với y chứ? Nhưng cố tình, ngươi lại là thân muội muội của y…..

Nước mắt ướt đẫm cả gối, hai mắt Khâu Tiểu Ninh từ từ nhắm lại, chờ chết. Đêm khuya, nàng ngửi được mùi dầu hỏa, cười nhẹ, chết, nguyên lai lại không đáng sợ như vậy. Bên ngoài lửa đã bắt đầu cháy lên, như lên quỷ đòi mạng, lan tràn, sinh sôi, đem toàn bộ sân viện bao vây.

Ban đêm, lửa rất nhanh đem Hàn phủ chiếu đỏ bừng. Nhìn ánh lửa trong viện Khâu Tiểu Ninh, Khương Ưu Tuyền lạnh lùng cười, đây là kết cục của người không làm cho nàng hài lòng. Bên cạnh, vẻ mặt Lan Xuân sợ hãi, cảm thấy tai vạ muốn đến nơi, hậu viện thiếu gia chỉ có tiểu thư và Khâu di nương, Khâu di nương gặp chuyện không may, tiểu thư không phải là người thứ nhất bị nghi ngờ sao? Nhưng tiểu thư lại không chịu nghe nàng khuyên, dựa vào tính tình của thiếu gia và đại ca của Khâu di nương, sợ là tiểu thư sẽ không….Lan Xuân lắc đầu, sẽ không, nàng sẽ không để tiểu thư có chuyện gì.

Hàn lão phu nhân nhìn sân viện Khâu Tiểu Ninh bốc cháy, thở dài, nhìn nha hoàn bên người, nói: "Sai gia điinh đến viện Khâu di nương cứu cháy đi.” Đứa con dâu này cũng ngu quá đi, bất quá, nha đầu kia đi cũng tốt, con bà muốn là đại sự thì không thể nhớ đến nàng được, như vậy cũng tốt, cũng tốt.

Ở giữa Hoàng thành cũng ít xảy ra vụ cháy nào lớn như vậy, việc này sớm đã kinh động không ít người, mà Khâu gia cách Hàn phủ không xa nên không thể không biết. Khâu Minh Thông bừng tỉnh, lòng có dự cảm xấu, nghe thấy bên Hàn phủ xảy ra hỏa hoạn, liền nhanh chóng mặc một kiện quần áo xông ra ngoài, lòng thì hy vọng trận hỏa hoạn này không có liên quan đến Ninh nhi. Nhưng khi chạy đến cửa Hàn phủ, từ miệng thủ vệ biết được sân viện của Khâu Tiểu Ninh cháy, trong lòng y đã không còn cảm giác gì, như người điên chạy đến đó.

Mà Khâu Tiểu Ninh chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, lửa rất nhanh đến gần nàng, cả đời nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác đau đớn này. Đột nhiên nà ngmở mắt ra, nhìn qua ánh lửa, ngay cả cảm giác đau đớn đều bị sợ hãi quên đi.

"Ninh nhi... Ninh nhi..."

Nàng nghe lầm sao? Hình như là tiếng của ca ca, là nàng nằm mơ sao? Làm sao ca ca có thể ở đây được chứ? Chịu đựng cơn đau, Khâu Tiểu Ninh cắn răng đi đến bên cửa. Thật sự, ca ca thật sự đến đây, nàng không phải nằm mơ. Xuyên qua ngọn lửa, mặt Khâu Minh Thông đầy sốt ruột bị gia đinh giữ lại, bất tri bất giác mà giơ tay ra muốn sờ mặt ca ca, nhưng bàn tay nhanh chóng bị ngọn lửa làm cho nóng bỏng, Khâu Tiểu Ninh nhắm mắt lại, lui ra sau, nàng muốn chết, người nàng yêu nhất lại không thể nào nói ra.

Ca ca, vì sao lại là ca ca…Ca ca….

/67