Thê Tử Ngốc

Chương 1: (2)

/67


Thế lửa rất lớn, nên những gia đinh kiia dùng thùng gỗ đi dập lửa là điều không thể nào. Khâu Minh Thông nhìn đám lửa cháy to trước mặt, thân thể bị gia đinh kiềm trụ không ngừng vặn vẹo, “Buông, mau buông ta ra! Ninh nhi…Ninh nhi…”.

Từ nhỏ đến lớn, y đều biết Ninh nhi là nha đầu ngay cả một vết thương nhỏ cũng khóc oa oa lên, nên y làm sao để nàng ngốc trong đó chứ. .

Những gia đinh đang kiềm Khâu Minh Thông đều biết thiếu gia rất coi trọng người này, bọn họ vạn lần không thể để y chạy vào đó, cũng không dám động thủ với y. Phía sau, Khâu Minh Duệ và Khâu Minh Trí vừa vặn chạy đến, thấy đại ca mình điên cuồng như vậy, thì đều hoảng sợ. Từ nhỏ Khâu Minh Duệ đã tập võ, liền nhanh chóng đánh vào gáy Khâu Minh Thông, làm y hôn mê tại chỗ.

Đem quần áo trên người nhúng ướt, định chạy vào cứu người, nhưng thế lửa quá lớn, đã lan gần đếu cửa, không thể nào chạy vào được, Khâu Minh Duệ không có biện pháp nào hết, đành hét lớn: “Muội muội…Muội muội…” Thật ra cho đến bây giờ Khâu Minh Duệ vẫn còn bất mãn việc muội muội mình làm thiếp người ta, nhưng y chưa bao giờ nghĩ đến, muội muội mình lại chết như vậy.

.

Một trận lửa, đem viện Khâu Tiểu Ninh cháy sạch sạch sẽ, ngay cả thi cốt đều không còn.

Khâu Minh Thông tỉnh lại thì đã là buổi trưa ngày thứ hai, nhớ tới chuyện đêm qua thì vô cùng đau đớn, Ninh nhi, muội ấy…Không dám nghĩ nhiều, y đứng lên, cất bước đến Hàn phủ, nhưng khi đi đến cửa phòng của Viên thị, thì Khâu Minh Thông nghe được tiếng kinh hô của bà: “ Con nói nhỏ lại cho ta, đại ca con nghe thấy được thì sao đây. Con cũng không phải không biết ngày thường nó sủng nha đầu kia lên tận trời hả! Nếu A Đại mà biết chúng ta thiết kế bức nha đầu làm thiếp của thiếu gia, chúng ta sẽ không yên đâu! Bây giờ con lại rống lên, sợ nó không biết phải không?”

"Nương, chẳng phải là con bị dọa sao? Người không biết tối hôm qua con nằm mơ, mơ thấy nha đầu tìm con báo thù, con con..." Khâu Minh Trí nhớ lại giấc mơ tối qua, không nhịn được rùn mình, xoa xoa mặt.

"Con..."

Viên thị còn chưa nói, thì cửa đã bị đánh gẫy. Mặt Khâu Minh Thông nghiêm lại, đã không còn nét ôn hòa tao nhã, lạnh lạnh hỏi: “Nương, nhị đệ, cái gì mà thiết kế bức làm thiếp?” Nguyên lại muội muội không phải là nguyện ý, vậy mà lúc đó y còn….

Viên thị và Khâu Minh Trí biến sắc, Viên thị tốt hơn một chút, lắp bắp nói: “Không…Không…Con..Con nghe nhầm rồi…”

Khâu Minh Thông thấy bộ dạng chột dã của nương mình, trong lòng đại khái hiểu được. Vậy mà y còn tưởng Ninh nhi khổ sở nhập Hàn phủ là vị bị y mắng, xem ra đó là vì bất đắc dĩ thì đúng hơn. Đều là tại y, lúc trước còn nặng lời với muội ấy, đóng chặt mắt, y lạnh lùng nói: “Nương, sẵn đây con nói cho người biết, khoa thi tháng sau, con không đi.”

Lúc này, trong đầu y lại nhớ tới lúc còn nhỏ, Ninh nhi đã từng kéo tay y, vẻ mặt sùng bái nhìn y: “Ca ca, tương lai ca phải đậu Trạng nguyên, cưỡi ngựa to thật to trở về, để mọi người không xem thường muội là đứa ngốc nữa, để bọn họ thấy, ca ca của muội là lợi hại nhất.” Lúc đó, khi thấy tinh quang trong mắt Ninh nhi, y liền gật đầu đồng ý. Nếu…Nếu Ninh nhi đã mất, y còn muốn làm Trạng nguyên để làm gì chứ?

Khâu Minh Thông nói một câu, làm cho Viên thị sợ tới mức hồn cũng bay đi, một lần nữa nói bao nhiêu thứ tốt đẹp khi đậu Trạng nguyên. Nhưng không nghe Viên thị nói hết, Khâu Minh Thông thẳng lưng, biểu tình khó lường đến Hàn phủ.

**DP**DP**DP**DP**

Vừa đi đến cửa thì nghe bọn hạ nhân đang thảo luận.

“Trời ạ! Hàn thiếu gia cũng thật là, lại để một thiếp thất biến phủ thành như vậy, thật sự đem mặt mũi phủ ta quăng đi mà.”

“Ngươi thì biết cái gì? Vị di nương kia chính là người Hàn thiếu gia thương yêu, bất quá, cái vị thiếu phu nhân trong kia chắc đang mừng ra mặt đi.”

Nghe như thế, Khâu Minh Thông chỉ lạnh lùng cười, người đã chết rồi, nói như vậy có ích gì?

Hạ nhân vừa thấy Khâu Minh Thông, nghĩ y đi tìm thiếu gia, liền mang y vào.

Linh đường một màu trắng, nhìn cách bố trí, Khâu Minh Thông chỉ càng thêm lạnh lùng. Hàn Thiếu Quân thấy y đến, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình áy náy: “Tử Hằng, thật xin lỗi, là ta không bảo vệ nàng tốt.” Hắn không quên lúc trước khi lấy Khâu Tiểu Ninh đã ở trước mặt Khâu Minh Thông lập lời thề, nếu Khâu Minh Thông chỉ là con một quản gia, hắn cũng không sợ gì, nhưng ngặt nỗi là, tài hoa của Khâu Minh Thông rất xuất chúng, nếu bồi dưỡng tốt có thể làm một trợ thủ đắc lực của hắn, và đó cũng chính là nguyên nhân thứ nhất hắn cưới Khâu Tiểu Ninh. Nhưng lúc này, Khâu Tiểu Ninh cũng đã chết, hắn đành cúi đầu, đem việc này an bài ổn thỏa mới được.

Hàn Thiếu Quân tự nghĩ mình thông minh, nghĩ đến chính mình đã cấp thể diện như vậy cho Khâu Minh THông thì y sẽ không nhắc lại lời thề năm đó, nhưng hắn lại xem thường địa vị Ninh nhi trong lòng y rồi.

Khâu Minh Thông nhìn Hàn Thiếu Quân, âm thanh cứng rắn, nhàn nhạt nói từng chữ: “Thỉnh Hàn thiếu gia chiếu theo ước định ngày đó hứa hẹn, ta muốn đem Ninh Nhi rời Hàn phủ.” Ninh nhi nhất định không thể ở trong Hàn phủ lạnh lẽo này.

"Tử hằng..." Đối với Khâu Tiểu Ninh, thật ra Hàn Thiếu Quân cũng có để ở trong lòng , chính là dù nàng đã chết cũng phải làm ma Hàn gia hắn. Nhưng trong đầu hắn lại nhớ tới ngày đó hắn phát lời thề, hơn nữa hắn còn viết một tờ hưu thư trước mà đưa cho Khâu Minh Thông. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn nổi lên oán khí, không kiềm được bật thốt, “Khâu Minh Thông, có phải ngươi yêu muội muội rất là thống khổ đi?”

Khâu Minh Thông sợ run một chút, lạnh lùng nhìn Hàn Thiếu Quân liếc mắt một cái, giống như không có nghe ra ý tứ trong lời nói của Hàn Thiếu Quân, đi đến bàn án, đem linh vị khắc “Thị thiếp Khâu thị Tiểu Ninh chi vị” xuống, ‘loảng xoảng’ một tiếng, bài vị liền vỡ nát: “Ninh nhi…không phải là người Hàn gia.”

Bộ dáng bình tĩnh của Khâu Minh Thông làm cho Hàn Thiếu Quân đang sinh khí mà không phát được, dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng hắn cưới Ninh nhi, nhưng trong lòng nàng vẫn mãi nhớ Khâu Minh Thông, bọn họ là thân huynh muội, vì sao lại có tình cảm dơ bẩn như vậy? Hơn nữa, dù là yêu nhau, nhưng bọn họ vĩnh viễn cũng không có thể ở cùng một chỗ.

Hàn Thiếu Quân lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Thật sự thương tâm mà, nha đầu làm thiếp kia của ta vẫn luôn nhơ thương ngươi, lúc ngủ còn gọi tên của ngươi đấy.” Hắn không tốt, thì tuyệt đối không muốn người khác sống tốt, cái chết của Khâu Tiểu Ninh đã mang tài hoa của Khâu Minh Thông đi. Nếu hắn không thể sử dụng được, thì hắn tình nguyện hủy diệt nó. (*Di Phong: Đúng là vợ chồng, cùng một tính cách, cùng một hạng cầm thú mừ, hừ hừ)

Lời này, làm cho Khâu Minh Thông đang hờ hững xoay người phải dừng lại, đau lòng khó nhịn được, Hàn Thiếu Quân nói là thật? Không... Không có khả năng ... Ninh nhi cho tới bây giờ đều gọi y là ca ca. Đứng thẳng, chuẩn bị rời đi, y không thể tiếp tục nghe Hàn Thiếu Quân nói bậy được. Ninh nhi, chính là muội muội của y, là thân muội muội.

Thấy Khâu Minh Thông như vậy, càng làm cho Hàn Thiếu Quân sinh khí , nhất thời nói ra bí mật mà Khâu Minh Trí từng nói cho hắn biết: “Khâu Minh Thông, Khâu Tiểu Ninh không phải muội muội ngươi, cho nên nương ngươi mới có thể không chút do dự đem nàng đến làm thiếp cho ta. Chuyện này Khâu Minh Trí cùng Khâu Khải Chính đều biết, chỉ có ngươi, Khâu Tiểu Ninh, và Khâu Minh Duệ là không biết, ha ha ha…” Rõ ràng không phải thân huynh muội, lại bởi vì e ngại ánh mắt thế tục mà không thể đến với nhau, đây chính là chuyện buồn cười nhất, cũng chính là chuyện tàn nhẫn nhất đi! Chuyện này đã áp trong lòng hắn rất lâu, nói ra có thể làm cho Khâu Minh Thông và người trong nhà xôn xáo cũng không tệ nha….

"Cái gì?" Quay đầu lại, y nhìn thẳng mắt Hàn Thiếu Quân, hắn không nói dối. Khí lực toàn thân như mất hết, tay run mà rời khỏi vai của Hàn Thiếu Quân, nặng nề bước từng bước ra khỏi linh đường, nhưng khi cách cửa một bước, y quay đầu lại, một lần nữa nhìn thẳng Hàn Thiếu Quân, âm thanh không nặng không nhẹ rơi vào tai hắn: “Ngươi nói không sai, nếu nàng không phải thân muội muội ta, ta nhất định sẽ cưới nàng làm vợ….”

Lời này, truyền vào lỗ tai Hàn Thiếu Quân, cũng truyền vào tai Khâu Tiểu Ninh. Thì ra ca ca cũng yêu nàng, thì ra tất cả đều không quan trọng, chỉ cần ca ca yêu nàng, như thế là đủ rồi. Nhắm mắt lại, nhưng lại không cam lòng, tại sao….

Ngay khi nàng nhắm mắt, cả linh hồn như chìm vào trong vô tận, ý thức rất nhanh mất đi.


/67