Thích Đủ Rồi, Giờ Yêu Được Chưa?

Chương 7 - Đạo Lời Tôi? Cậu Mua Bản Quyền Chưa?

/23


- “Oáp….”_Tôi ngáp một cái rõ dài rồi vươn vai.

Bước xuống giường rồi mà tôi vẫn muốn ngủ cho hết ngày luôn. Vệ sinh cá nhân xong, vác nguyên cái dạ dày đang sôi sùng sục xuống nhà ăn sáng. Rõ ràng tối qua tôi nhớ còn đi ăn mới Chan max nhiều mà, hại cậu ấy trả tiền cũng nhiều luôn, thế mà giờ cái bụng đã réo inh ỏi lên rồi.

- “Nay dậy sớm thế con gái?”_Mẹ tôi đặt bát mì tôm trứng xuống bàn ăn nhìn tôi rồi nói.

- “Tí con còn đến nhà sách”_Tôi trả lời qua loa với mẹ rồi bắt đầu cắm mặt vào bát mì để ăn.

Ăn xong, tôi mang bát vào bồn rửa, để đó và lên phòng thay quần áo chuẩn bị cho cuộc hành trình đi đến nhà sách.

Mải móng xách cái balo đen hình đầu lâu đi, tôi chạy mải đến nhà sách, vì gần nhà. Nay chủ nhật có khuyến mại, giảm 50% khi mua truyện ngôn tình.

Mà tôi lại là mọt ngôn tình, cuồng soái ca cực kì, nhanh chân không nhà sách lại bị cháy hàng.

Mới hơn 8 giờ mà đông người vô cùng, tôi chen chân vào kho truyện ngôn tình. Nhìn truyện với tác giả cứ phải gọi là ngập tràn. Tôi rất thích Lục Xu và Cố Mạn, tuyệt đỉnh viết soái ca nên giá sách trong nhà tôi đâu đâu cũng thấy truyện của hai tác giả nổi tiếng này.

Ngồi loay hoay một lúc tôi chọn được cả đống truyện, ôm ra quầy tính tiền muốn rã rời.

Nụ hôn của sói – Diệp Lạc Vô Tâm

Nơi nào đông ấm, nơi nào hạ mát – Cố Tây Tước

Yêu đúng lúc, gặp đúng người – Cố Tây Tước

Anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em – Kiều Nhất

Hãy chờ em đánh răng xong nhé – Hồng Cửu

Chờ em lớn nhé, được không – Diệp Lạc Vô Tâm

Đạo tình – Chu Ngọc

Thiếu gia ác ma, đừng hôn tôi – Cẩm Hạ Mạt

Duyên tới là anh – Đào Ảnh Xước Xước

Nếu không là tình yêu – Diệp Lạc Vô Tâm

Tôi tiết kiệm tiền tiêu vặt cả tháng của mình chỉ để dồn vào mua đúng 10 quyển ngôn tình. Không sao, cứ có soái ca là được rồi, ai mà chả mê cái đẹp cơ chứ.

Tôi còn nhớ mãi ngày này của năm trước, khi tôi đang ngồi trên phòng mình cầm quyển “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên” của tác giả Cố Mạn đọc say sưa thì Chan vào mà không gõ cửa. Tôi mặc kệ, chả thèm để ý, còn cậu ấy thì ngồi bên cạnh tôi nhìn chằm chằm vào cái bìa truyện và lẩm bẩm đọc.

- “Shi này. Cậu…”

- “Hử, cậu nói đi”

- “Cậu đang đọc truyện cổ tích đấy à?”

- “Cái gì cơ, ngôn tình mà”

- “À, tớ thấy bảo ngôn tình đọc nhàm với vô vị lắm phải không? Nhân vật cũng rất xấu nữa”

- “Cậu chưa đọc bao giờ thì đừng có nghe người khác nói này nọ. Truyện rất hồi hộp và gay cấn, nhân vật rất đẹp trai”

- “Gay cấn á? Đoạn nào vậy? Nhân vật nữ chính may ra còn đẹp. Còn từ nam chính đến nam phụ đều xấu mù. Nghe vẻ cậu đầu tư thời gian vào đọc mấy cái thứ vớ vẩn này nhỉ, bỏ cả thời gian rảnh sang nhà Chan ăn free nữa”

- “Cậu xúc phạm truyện vừa thôi, cũng là tác phẩm văn học đấy chứ, vớ vẩn cái con khỉ gió nhà cậu”.

Nghe Chan nói lúc đó mà tôi tức muốn lộn tiết. Dám bảo soái ca của tôi xấu.

Tôi nhét hết cả 10 quyển vào balo và đi về, tiêu tốn hết vài trăm nghìn chứ có ít đâu.

Bước chân ra khỏi nhà sách rộng lớn, tôi bắt gặp một dáng người rất quen thuộc, lại còn đi với một cô gái, hai người đang uống trà sữa, khoác tay nhau rất tình tứ, là Nam và bạn gái cậu ta. Tôi nghĩ “Nam có bạn gái xinh phết nhỉ”. Tôi không định chào nếu như cậu ta không quay người lại về phía tôi. Cậu ta hơi bất ngờ khi thấy tôi. Nam nở nụ cười cười tươi thay cho câu chào, tôi cũng chào lại bằng hành động ấy và bước đi hướng khác vì mình chả liên quan đến họ, tốt nhất nên về để tránh gặp rắc rối.

- “Cậu đi đâu vậy?”_Nam cất tiếng hỏi tôi.

- “Về nhà”_Tôi đáp gọn bằng hai từ. – “Cậu gọi có tôi có việc gì không? Nếu không thì tôi về”

- “À không có gì, cậu về cẩn thận”_Nam trả lời ngượng vì thái độ của tôi thể hiện rõ tôi không muốn nói chuyện với cậu ta.

- “Ừ, cảm ơn”

Về đến nhà, tôi nằm dài ra giường đọc truyện. Chán nản, tôi rút sạc laptop và onl facebook, đăng status

“Chủ nhật. Chả có cái mẹ gì”.

Khoảng một phút sau, tôi nhận được thông báo

Chan Chan đã bình luận về bài viết của bạn:

- “Đi chơi cả buổi sáng không thèm rủ lại còn kêu cái gì nữa”

Tôi vội chữa cháy trả lời bình luận

- “Đi mua truyện ngôn tình mà =)) Hình như cậu đâu thích mấy cái thể loại này nhỉ   ”

- “Ib đi Shi”

- “Ok”

Tôi inbox cho Chan trước

- “Ib có chuyện gì không Chan”

- “Chiều sang nhà Chan chơi. Ok?”

- “Chiều đọc ngôn tình rồi, để mai sang nhá =))”

- “Alright. It’s up to you” (Được rồi. Tùy cậu)

- “Gì mà căng vậy?”

- “:v”

- “Trả lời xem. Không thích rep icon”

- “”

- “?”

- “:D”

- “Rep Shi không?”

- “:3”

- “Được rồi, chiều Shi sang”

- “Ok babe <3. 1 giờ sang đấy, chờ ”

Xem xong tin nhắn, tôi off luôn, tức muốn xịt máu mũi, cái gì cũng phải theo ý Chan, như kiểu bắt buộc với ra lệnh cho người khác.

Ăn trưa và rửa bát xong xuôi, tôi xin phép mẹ đi sang nhà Chan.

Tôi bấm chuông, mẹ Chan ra mở cửa.

- “Cháu chào cô”

- “Shi đấy à…Chan đang ở trên phòng nó, lâu lắm mới thấy Shi sang chơi với Chan”_Bác Huệ khoác vai tôi vào trong nhà.

- “Vâng, cháu xin phép lên phòng cậu ấy”

- “Khách sáo làm gì nữa, người nhà cả mà, tự nhiên đi con”

Tự dưng thấy ngại kinh, tôi cười trừ rồi chạy vù lên phòng Chan. Tôi mở cửa vào.

- “Cậu sang sớm hơn nửa tiếng”_Chan nói nhưng mắt thì đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại chơi Liên quân.

- “Ờ, rảnh mà”_Tôi ngồi xuống giường của Chan và đọc ngôn tình vì có mang kèm sang.

- “Lại đọc, không biết chán à, toàn chữ là chữ, tưởng cậu hết thích rồi”_Chan liếc sang quyển truyện tôi đang cầm.

- “Mình thích, rất thích, cực kì thích, không liên quan”

- “Vãi cả thích, thích nhiều vào, thích nữa đi”

- “Đề nghị bạn Chan ngưng đạo lời bạn Shi. Mua bản quyền từ “thích” chưa? Hử?”_Tôi gấp quyển truyện lại và quay sang cãi tay đôi với Chan.

- “Chưa, giờ mua “thích” có được không?”

- “Không”

- “Suốt ngày đọc cổ tích. Hoàng tử với chả lọ lem”

- “Ngôn tình, cổ tích ở đâu ra”

- “…………….”

- “…………….”

- “…………….”

- “…………….”

Cả buổi chiều dài như vậy, tôi và Chan chỉ có cãi nhau và cãi nhau…

/23