Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 217 - Chương 166

/222


Edit: Nhisiêunhân

Không ngờ nàng cũng có lúc dí dỏm như vậy, thật sự rất… đáng yêu!

Nhìn bóng lưng của Tô Mặc, ánh mắt Tạ Thiên Dạ trầm xuống.

Đường cong yểu điệu hoàn mỹ, phong tình như ẩn như hiện, cả nước phụng tiên bôi trên đầu ngón tay, xinh đẹp mị hoặc. Nụ cười nhẹ, khiến người khác nhìn mà muốn vuốt ve, thật sự là xinh đẹp đến tận cùng. Tuyệt đại vưu vật* trong mắt nam nhân có lẽ chính là như thế này. (*Vưu vật: Báu vật - chỉ người phụ nữ cực đẹp)

Khi gặp nàng trong mộng, nàng ở hậu viện của hắn rất dịu dàng, hắn vẫn nhớ rõ hơi ấm lúc nàng ngủ yên bên cạnh mình, nhớ rõ vẻ mê người uyển chuyển thở gấp lúc áp nàng dưới thân, khiến hắn sa vào không kiềm chế được. Nhưng từ khi nhìn nàng ở cạnh Hoa Tích Dung, hắn lại thấy vẻ lạnh lùng lạnh nhạt trong mắt nàng. Lúc tính kế người khác, nàng vô sỉ vô đạo đức. Lúc ở cạnh Ngu Nhiễm trong mộng, nàng là nữ nhi yếu ớt. Hiện giờ ở cạnh Hoa Tích Dung, nàng lại khiến hắn kinh diễm như gặp phải nữ thần.

Khóe miệng hắn cong lên nụ cười lành lạnh, ánh mắt sâu thẳm chìm trong buồn bã.

Hắn hoang mang, hắn càng ngày càng không rõ rốt cục Tô Mặc là một nữ tử như thế nào?

Tính tình nàng hay thay đổi, khi thì cao quý, khi thì phong tình, khi thì lạnh lùng, tựa như một mê cung khó giải.

Nhưng mỗi lần nàng xuất hiện, từng cử chỉ, từng nụ cười, đều có thể gây ra cảm giác khác biệt trong hắn.

Khiến hắn nhịn không được muốn đi tìm hiểu từng ngóc ngách của nàng, muốn chạm vào hết thảy.

Nhưng lý trí cường đại lại nói cho hắn biết không thể làm như vậy, nàng là thê tử của người khác, nàng hoàn toàn không liên quan gì đến mình.

Tuy thủ đoạn hắn thông thiên, tay nắm quyền lực, nhưng không có tính xấu đoạt vợ người khác.

Tạ Thiên Dạ chậm rãi dời mắt đi, hắn bưng ly trà ngọc lên, nhấp một miếng, không nói lời nào.

Tiếng đàn Không* ung dung phiêu đãng theo gió, êm dịu nhẹ nhàng. (*đàn Không: đàn cổ, ít nhất 5 dây, nhiều nhất 25 dây)

Tô Mặc lập ngân hàng ngầm trong sòng bài, mỗi một tờ đánh cược đều viết chữ “Mặc” to, những quý tộc thiếu tiền rơi vào tay nàng đều bị nàng dùng rất nhiều thủ đoạn khôn khéo ghi nợ, khiến họ phải dùng đủ cách đủ phương thức để trả nợ. Đương nhiên phương pháp trả nợ cũng rất đơn giản, chỉ cần bọn họ không hợp tác với lão phu nhân, không cung cấp, không buôn bán gì với bà ta, thì sẽ được giảm bớt lợi tức, kéo dài thời gian trả nợ.

Kế tiếp, hai người đi thăm thú không ít nơi, mở rộng các ngân hàng Hoa thị, bạc Ma giới lại lưu thông tăng lên không ít.

Không thể không nói, lần ra ngoài cùng Hoa Tích Dung này, Tô Mặc đã được lợi rất nhiều.

Sau đó, hai người trở về Đại Đô thành. Tô Mặc ngồi trong xe trầm tư, đi mười lăm ngày, được không ít thứ, Hoa Tích Dung trở thành khế ước thứ năm của nàng, không biết mấy người Cơ Bạch có thể tiếp nhận hay không?

Ngoài xe đột nhiên vang lên tiếng pháo nổ hòa cùng tiếng chiêng trống, không khí rất náo nhiệt. Tô Mặc khẽ giật mình, nàng nhấc màn xe lên, cười nói: “Hoa gia, có chuyện gì vậy?”

Hoa Tích Dung sờ sờ bộ râu giả, mấy ngày nay hắn bị Tô Mặc ép đeo nên buồn bực, không có hứng thú: “Chắc là nhân vật lớn nào tới.”

Tô Mặc đảo mắt, nhíu mày: “Ngoài Diệp lão đại, Ma giới còn nhân vật nào lớn nữa?”

Hoa Tích Dung cười khẽ, xoa xoa ngón tay nàng, đáp: “Tiểu Mạch, vẫn còn những người tự cho mình là lớn mà, không phải sao? Bọn họ đi cùng hướng với chúng ta, rồi sẽ biết họ là ai thôi.”

Tô Mặc cũng cười, “Có khi nào là Diệp lão đại không?”

“Tiểu Mạch à, nàng đừng tưởng Diệp lão đại chỉ có mình ta là bằng hữu ở Ma giới, chỉ là do hắn ẩn giấu sâu, hành tung cũng rất khó đoán thôi.”

Tô Mặc gật đầu, “Thì ra là vậy.”

Hoa Tích Dung vỗ vỗ vai nàng, đột nhiên kề vào thấp giọng nói: “Đúng rồi, Tiểu Mạch, chỗ tối qua nàng còn đau không?”

“Hơi đau một chút!” Tô Mặc lười biếng dựa vào người hắn, chôn mặt vào


/222