Thiển Hạ Vi Lương

Chương 75 - Chương 72

/80


Trước đây trong ba tháng đầu của thai kỳ Lâm Thiển Hạ đã làm một lần kiểm tra siêu âm B, xác định thai nhi bình thường. Bây giờ nháy mắt đã hơn bốn tháng, đến giai đoạn giữa, bụng cô đã lộ rõ, chính là đang mang thai .

Dựa theo dặn của bác sĩ, ở giai đoạn giữa của thai kỳ, hàng tháng Lâm Thiển Hạ đều đúng hạn kiểm tra siêu âm B, bất quá không cần đi bệnh viện, ở nhà llê quý đôn La Văn Tuệ chuẩn bị Liễu thiết bị, mời bác sĩ gia đình đến là có thể tiến hành.

Gia đình bác sĩ làm siêu âm B cho Lâm Thiển Hạ xong, vẻ mặt có chút nghiêm túc, thoạt nhìn tình hình dường như không lạc quan lắm.

Cẩn thận đóng cửa lại, La Văn Tuệ đã đoán được một chút, lúc cô đi ra, quả nhiên thấy bác sĩ gia đình đang đứng cạnh sô pha, hình như là có chuyện muốn nói với cô ấy.

Bác sĩ Phương, đứa nhỏ và người mẹ tình hình có khỏe không? La Văn Tuệ đi qua, thuận tiện đưa bác sĩ gia đình ly trà Thiết Quan Âm.

La tổng, cô không cần quá lo lắng, tình hình không phải quá nghiêm trọng, chỉ là thai nhi phát triển, rõ ràng có vẻ chậm.

Làm sao có thể xảy ra chuyện này này? Tuy bác sĩ nói tình hình không nghiêm trọng, nhưng đứa nhỏ phát triển chậm, làm sao La Văn Tuệ có thể không lo lắng. Là vì dinh dưỡng không theo kịp sao? Nhưng khả năng này không lớn, mỗi ngày Đàm Tiểu Tĩnh đều tận tâm tận lực vì Lâm Thiển Hạ phối hợp thức ăn, cô là chuyên gia dinh dưỡng sản phụ chuyên nghiệp, không thể xuất hiện vấn đề dinh dưỡng không theo kịp, chẳng lẽ là. . . . . . vấn đề ở thể chất của Lâm Thiển Hạ, không thể hấp thu sao?

Đây cũng không phải dinh dưỡng vấn đề. Bác sĩ Phương nhấp một ngụm trà nho nhỏ, nhíu mày. Có một số việc, anh ta biết mình không thể lắm miệng hỏi đến. La tổng, người mẹ và thai nhi có liên quan chặt chẽ, có đôi khi, nếu người mẹ thường xuyên cười cười, đến khi sinh ra em bé cũng có thể càng thêm khỏe mạnh và đáng yêu.

Bác sĩ Phương, anh cứ nói tiếp. La Văn Tuệ nghe xong như nghĩ tới cái gì, giờ phút này mi tâm của cô đã nhíu chặt đến mức có thể vắt ra nước.

Cảm xúc của mẹ dao động, ảnh hưởng rất lớn tới thai nhi. Cảm xúc Lâm tiểu thư vẫn quá áp lực, hiện tại điều chỉnh vẫn còn kịp, mà nếu cô ấy cứ như vậy mãi, đến lúc đó thai nhi sinh ra rất có khả năng thiếu cân nặng, thậm chí llê quý đôn sẽ xảy ra các chức năng cơ thể mất cân đối, đặc biệt chức năng tiêu hoá dễ xảy ra rối loạn. Làm bác sĩ, tất nhiên đầu óc cũng không kém. Bác sĩ Phương coi như là làm kiểm tra sức khoẻ cho Lâm Thiển Hạ vài lần, cũng có thể phát hiện ra cô không vừa ý. Huống chi từ đầu tới cuối, cha đứa nhỏ đều chưa từng xuất hiện, anh ít nhiều cũng có thể đoán được chút gì.

Bác sĩ Phương khâm phục dũng khí của Lâm Thiển Hạ, dù sao không phải người phụ nữ nào cũng có gan sinh con rồi một mình nuôi nấng, huống chi cô nhìn mới hai mươi tuổi. Anh ta cũng có thể hiểu tâm tình của cô, không có người yêu bên cạnh giúp đỡ, phụ nữ có thai dâu buồn, khổ sở đều không gì đáng trách. Nhưng nếu tình trạng này cứ duy trì như vậy, đến cuốicùng đứa bé sẽ ra sao, chính anh ta cũng không dám xác định.

La tổng, vấn đề của Lâm tiểu thư, tôi bất lực. Nhưng tôi nghĩ, cô là bạn tốt của cô ấy, hẳn có thể giúp chút ít. Tôi cảm thấy cô cần khuyên nhủ cô ấy, làm cho cô ấy có thể trở nên lạc quan, vui vẻ một chút, như vậy đối mẹ và thai nhi đều tốt.

Ừ, tôi sẽ. Tiễn bác sĩ gia đình, La Văn Tuệ rốt cục mới gỡ xuống vẻ mặt cười giả tạo vừa rồi, sau đó nghiến răng nghiến lợi đem mười tám đời tổ tông của Tập Vi Lương mắng lần lượt một trận.

Đồ vô liêm sỉ, cho dù phát sinh chuyện gì cũng không thể mặc kệ vợ đang mang thai, quả đúng là súc sinh! Sai, là không bằng cầm thú!!

La Văn Tuệ không biết lúc đó Lâm Thiển Hạ và Tập Vi Lương xảy ra chuyện gì, lúc trước khi Lâm Thiển Hạ đến llê quý đôn tìm cô, đã nói hai người có hiểu lầm, sau đó bảo cô rằng đừng hỏi gì nữa. La Văn Tuệ cho dù tò mò, cũng hiểu được cảm xúc Lâm Thiển Hạ rất kém, cô ấy không muốn nói, cô tự nhiên cũng không ép cô ấy nói.

La Văn Tuệ hung tợn thề, chờ Tập Vi Lương trở về, nhất định sẽ không để cho anh ta dễ dàng gặp vợ và con!!!

. . . . . .

La Văn Tuệ chỉnh đốn xong tâm tình, khóe miệng tươi cười lại một lần nữa nhếch lên, khi cô gõ cửa đi vào, Lâm Thiển Hạ đang nằm im trong ổ chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.

Lâm Thiển Hạ mập lên không ít, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng thêm không ít thịt, hơn nữa khí sắc không tệ, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt màu hổ phách, bớt chút tức giận.

La Văn Tuệ thầm nghĩ, đúng vậy, làm sao có thể là vì dinh dưỡng theo không kịp chứ, nguyên nhân cũng đều là lỗi của tên đàn ông xấu xa Tập Vi Lương!

Chị La. Lâm Thiển Hạ cười đến nhạt, nhưng ý cười là thật sự xuất phát từ nội tâm. Từ tận đáy lòng, cô vô cùng cảm kích La Văn Tuệ.

La Văn Tuệ đi qua, dịu dàng vuốt mấy sợi tóc lộn xộn Lâm Thiển Hạ trên trán, nhẹ giọng nói: Nha đầu,chị tin em sẽ là một người mẹ vô cùng dũng cảm, chút chuyện tình cảm không vui chúng ta tạm thời quên đi, chờ sau khi sinh đứa nhỏ ra lại tiếp tục llê quý đôn được không? Nếu em không vui, bé con trong bụng cũng không vui, như vậy không tốt cho nó, đáng thương lắm.

La chị, em hiểu rồi. Tuy rằng khổ sở, nhưng Lâm Thiển Hạ vẫn nở ra một chút tươi cười. Cô không muốn làm cho La Văn Tuệ lo lắng, cô thật sự hiểu được.

Kỳ thật lời nói của gia đình bác sĩ, vừa rồi Lâm Thiển Hạ lén trốn phía sau cửa nghe.

Tình hình của con, người làm mẹ như cô, chắc chắn là quan tâm nhất. Lâm Thiển Hạ không phải bác sĩ, cô


/80