THIÊN KIM HẠ PHỦ

Chương 64 - Một Búa Đính Hôn Sự

/100


Tuy miệng Hạ lão thái nói để Hạ Viên tự mình chọn, Quý Thư biết đây là Hạ lão thái thái tìm cớ nói một câu mà thôi, tất nhiên sẽ không để Hạ Viên tự mình chọn người, lúc này vội đứng lên nói: “Viên nhi còn nhỏ, biết cái gì? Trong phủ còn có lão thái thái và phu nhân nhiều người ở đây như vậy, làm sao đến phiên chính nàng chọn? Việc này còn phải để lão thái thái và phu nhân làm chủ mới đúng.”

Tưởng Hoa An nghe để Hạ Viên tự mình chọn, mày động đậy, ngón tay vô thức chạm vào túi thơm bên hông. Vì nghe được lời nói của Quý Thư..., cũng bất động thanh sắc (mặt mày không đổi) nhìn ra ngoài cửa, vừa thấy Hạ Viên bước vào cửa, thích thú thản nhiên quay đầu lại, nàng đã thêu hương bao cho ta rồi, không chọn ta thì chọn ai chứ?

Hạ Viên vào đại sảnh, tất nhiên trước tiên phải bái kiến Hạ lão thái thái và Trưởng công chúa, lại nhất nhất chào hỏi những người khác, chào hỏi Thượng Tiệp thì Thượng Tiệp lại ôm chầm đến nói: “Chà chà, mấy tháng không gặp, thật ra lại cao hơn không ít, giống đại cô nương rồi.” Nói xong khóe mắt liếc tới Tưởng Hoa An, ừm, sau này theo Hoa An chúng ta đứng cùng một chỗ, nhất định là một đôi bích nhân.

Hạ Viên nghe mình bị hứa cho Tống Thiểu Dương, tâm tình vốn hỗn loạn, đi vào đại sảnh mới biết là đồn nhầm, mọi người đại sảnh nói chuyện hỗn loạn, các nàng nhân cơ hội lặng lẽ tám chuyện mấy câu.

“Muội đoán thử xem, Viên cô nương sẽ chọn ai?”

“Tuổi Dương thiếu gia và Viên cô nương không chênh lệch nhau lắm, tài mạo tương đương, muội đoán, tất nhiên là chọn Dương thiếu gia.”

“Nếu ta chọn, ta sẽ chọn Tưởng thiếu tướng. Các muội xem đi, không nói đến thân phận địa vị, bộ dáng Tưởng thiếu tướng thật mê người mang đầy hương vị nam nhi, chà chà...”

“Xì, tỷ đúng là quá say mê rồi.”

Lại nói đến An Bình Hầu phu nhân thấy Hạ Viên và Hạ Ý lúc này đang nói cho mọi người biết chút chuyện kể từ sau khi rời đi, nàng thừa dịp lúc này rỗi rảnh bèn ra gian phòng thay đồ bên cạnh rửa tay. Mặc dù Hạ lão thái thái nói chuyện cùng Hạ Viên Hạ Ý, khóe mắt lại dò xét nhìn thấy An Bình Hầu phu nhân đi ra ngoài, bỗng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Thượng Thư phu nhân, chỉ một cái ánh mắt. Thượng Thư phu nhân đã hiểu ý, lập tức theo đuôi An Bình Hầu phu nhân đi ra ngoài.

Thì ra hôm nay Thượng Thư phu nhân định được Hạ Ý như mong muốn, đã bảo người đi về thông báo với phủ Thượng Thư rồi, hiện giờ ở Hạ phủ cũng chỉ là muốn nhìn xem náo nhiệt thôi. Hạ Viên Hạ Ý chưa vào sảnh đường thì Hạ lão thái thái nhân dịp rối loạn lặng lẽ kéo bà ngồi xuống, thì thầm vài câu: “Cho dù An Bình Hầu phu nhân và Tướng quân phu nhân tranh giành nhau đi nữa, chỉ sợ Viên nhi cũng phải hứa cho Đường Chí Lễ, thế này phải làm sao đây? Hiện giờ ngươi chỉ là một người đứng xem, vẫn nên giúp ta khuyên các nàng đừng tranh giành nhau nữa. Nếu có thể khuyên một phủ định ra Mẫn nhi, sau đó ta sẽ hứa Viên nhi cho một phủ trong đó, việc này cũng viên mãn.” Thượng Thư phu nhân thấy hỗn loạn, cũng biết sẽ không hay, Hạ Viên thật sự sẽ định cho Đường Chí Lễ. Người ta là một vị hoàng tử đích thân đến cửa cầu hôn, thiên đại quang vinh như vậy, Hạ lão thái thái đã không tốt cự tuyệt, lại để phủ Tướng quân và An Bình Hầu phủ tranh giành nhau nữa, việc này càng không thể dàn xếp nổi. Bà cũng có lòng giúp Hạ lão thái thái một phen, lúc này theo An Bình Hầu phu nhân cùng đi ra, đợi An Bình Hầu phu nhân rửa tay xong ra ngoài, bà giả vờ cũng vừa mới rửa sạch tay, cười nói: “Hôm nay Hạ phủ thật náo nhiệt, ngay cả hoàng tử Bắc Thành quốc cũng tới cửa, chuyện này đích thực muốn nổ tung.”

“Còn không phải sao!” An Bình Hầu phu nhân vừa mới thấy Thượng Tiệp có Tưởng Hoa An đến trợ trận, Đường Chí Lễ có Chu Khuông Chính chống lưng, chỉ có phủ An Bình Hầu lại chỉ có mình nàng chống đỡ, có chút yếu thế, lúc này thấy Thượng Thư phu nhân nói vào, bèn muốn nhờ bà giúp mình một phen, không khỏi cười nói: “Việc khác không bàn tới, có điều không thể trơ mắt nhìn Viên nhi lấy chồng xa tận Bắc Thành quốc. Hiện giờ ngài đã là thân gia Hạ phủ rồi, càng không rỗi rảnh ngồi xem Hạ lão thái khó xử mới đúng.”

Thượng Thư phu nhân trầm ngâm một chút nói: “Nếu Đường Chí Lễ đã tiến cung bẩm báo chuyện này, Hoàng thượng vừa nghe hắn nhắc tới cầu thân, nói cũng không phải là công chúa, lại chỉ là một cô nương Hạ phủ, đây là việc hai nước thân thiện hữu hảo, chỉ sợ sẽ hạ chỉ. Hiện giờ mặc dù Trưởng công chúa đến đây, nhưng đừng quên nàng cũng là người hoàng thất, cho dù thương Viên nhi đến mức nào, cũng không thể phản đối Đường Chí Lễ quá rõ rệt. Nếu nàng phản đối Đường Chí Lễ, chính là Nam Xương quốc phản đối Bắc Thành quốc đến cầu thân, không nguyện để hai nước thân thiện hữu hảo. Về phần Tướng quân phu nhân, luôn không phải là người dễ đối phó. Ta đoán hôm nay sợ là ngươi sẽ chẳng được gì.”

An Bình Hầu phu nhân suy nghĩ lại lời Thượng Thư phu nhân nói, cảm thấy cũng có lý, không khỏi thở dài nói: “Hôm nay làm trận chiến lớn đích thân đến Hạ phủ nói chuyện cầu thân như vậy, đoán chắc đã truyền ra ngoài rồi, nếu tranh giành đến cuối cùng, lại chẳng thu được gì, mặt mũi để đâu đây?”

Thượng Thư phu nhân cười lên, ghé tai qua nói: “Bởi vì ta đã định Kiệt nhi với Ý nhi rồi, cũng tính là người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Để ta nói, không bằng ngươi định Mẫn nhi đi, không cần theo bọn họ tranh giành Viên nhi nữa. Ngươi suy nghĩ xem, Đường Chí Lễ kia là hoàng tử, ngươi muốn tranh giành còn phải cố hết sức. Tưởng Hoa An kia và Tướng quân phu nhân lại càng không phải người ngồi không, ngươi muốn tranh giành, chỉ sợ tranh giành không nổi. Nói ra, Mẫn nhi là đích trưởng nữ Đại phòng, tài mạo cũng rất xuất sắc, nếu không phải Lý Thiện kén cá chọn canh, cũng sớm hứa ra ngoài rồi. Thiểu Dương các ngươi là tiểu nhi tử, nếu có thể thú được đích trưởng nữ Đại phòng về, bề ngoài cũng có thể diện. Huống chi Mẫn nhi mười bốn tuổi, Thiểu Dương các ngươi mười ba tuổi, có lời là nữ hơn một, ôm vàng khố, đúng là lương xứng đấy! Hiện giờ nhìn tình thế này, không bằng ngươi chuyển miệng định ra với Mẫn nhi, để phủ Tướng quân đấu cùng Đường Chí Lễ là được.”

Lúc này An Bình Hầu phu nhân không vội quay về phòng, đứng đó suy nghĩ tỉ mỉ một lần nữa, tuy nhìn thấy các cô nương trong phủ cũng có vài người rất tốt, nhưng Hạ Mẫn có chút ổn trọng, cũng là một người khó có được. Hôm nay nếu thất bại đi về, sau này ở trong các phu nhân sẽ trở thành trò cười rồi, chẳng bằng tốt nhất cứ định ra Hạ Mẫn thôi.

Đợi trở về đại sảnh, miệng lưỡi An Bình Hầu phu nhân thoáng buông lỏng, không hề nhất quyết muốn định ra Hạ Viên nữa. Hạ lão thái thái vừa thấy nàng như thế, trong lòng biết Thượng Thư phu nhân khuyên bảo có hiệu quả rồi, cũng vòng vo mở miệng cười nói với Đường Chí Lễ và Chu Khuông Chính: “Vừa nãy khi chưa đón Tam điện hạ và Chu đại nhân thì kỳ thật lão bà tử ta đây đã hứa Mẫn nhi và Viên nhi cho phủ Tướng quân và An Bình Hầu phu nhân rồi. Có điều hồi nãy các nàng còn chưa nghe rõ, Tam điện hạ và Chu đại nhân liền vào đây, lúc này lại nói không rõ ràng, để Tam điện hạ và Chu đại nhân chê cười rồi.”

Thượng Thư phu nhân biết tiên cơ, lập tức nói theo: “Ta là người làm chứng, mới vừa rồi trõ ràng đã nghe lão thái thái nói, nói hứa Viên nhi cho phủ Tướng quân, hứa Mẫn nhi cho phủ An Bình Hầu.”

Tâm tư An Bình Hầu phu nhân đã thay đổi, tất nhiên không phản bác nữa, cười nói: “Cũng là ta hồ đồ, nghe lầm Viên nhi hứa cho An Bình Hầu phủ chúng ta, hứa Mẫn nhi cho phủ Tướng quân. Thượng Thư phu nhân đã làm chứng, ta cũng không dị nghị gì nữa.” Nói xong phân phó một bà tử đưa thiếp canh Tống Thiểu Dương tới, cười nói: “Đây là thiếp canh Dương nhi, vẫn nên cầm hợp cùng với thiếp canh Mẫn nhi đi.”

Đợi Lý Thiện nhận thiếp canh An Bình Hầu phu nhân đưa tới, Hạ lão thái thái mới nói: “Canh giờ bát tự Mẫn nhi cũng không sai, tính tình lại ôn hòa, cùng Dương nhi tự nhiên hợp tốt. Có điều canh giờ bát tự Viên nhi lại khá lớn, lúc trước nghe Niên ca nói tương lai nàng phải xứng với hôn phu hơn nàng bảy tuổi mới áp được nàng. Nếu xứng với người chỉ nhỏ hơn nàng hai ba tuổi, chỉ sợ áp không được lại ra thêm chuyện.”

Chu Khuông Chính thấy An Bình Hầu phu nhân mới vừa rồi còn tranh muốn định Hạ Viên, vừa đi ra ngoài một chút đi vào đã vòng vo sửa lại miệng muốn định Hạ Mẫn. Hiện giờ Hạ lão thái thái còn nói cái gì mà Hạ Viên phải xứng với một người lớn hơn bảy tuổi làm vị hôn phu, rõ ràng là muốn hướng vào Tưởng Hoa An, không để mình vào trong mắt, nhất thời lửa giận xông lên ngun ngút. Hay cho Hạ phủ nhà ngươi, thật quá tự cao rồi. Chúng ta là cho ngươi mặt mũi mới đích thân tới cửa cầu thân, nếu không, chỉ cần tiến cung cầu kiến hoàng đế các ngươi, thánh chỉ hạ xuống, dù các ngươi có là ai, còn có thể kháng chỉ hay sao? Rõ ràng là nghe được chúng ta đi tới, không muốn bỏ cô nương phải lấy chồng xa, lại thấy phủ An Bình Hầu và phủ Tướng quân cũng tới đây cầu hôn. Lúc này phu nhân phủ An Bình Hầu sợ đùa quá hóa thật, có khả năng sẽ thất bại vội sửa miệng muốn định Mẫn cô nương. Hiện giờ chỉ còn lại Tưởng Hoa An, còn nói cái gì phải gả cho người hơn bảy tuổi mới áp nổi, lời này lừa quỷ mới tin? Tưởng Hoa An đã hai mươi mốt tuổi, sao có thể để hắn định cô nương mới vừa mười một tuổi chứ? Hạ phủ các ngươi muốn đùa bỡn người ta, cũng không thể đùa bỡn rõ ràng như thế! Hắn suy nghĩ, trầm mặc đứng lên nói: “Hôm nay chúng ta vốn thành tâm đến phủ cầu hôn, không ngờ Hạ phủ các vị lại trêu đùa chúng ta. Nếu không muốn để Viên cô nương phải đi lấy chồng xa, thì cứ nói thẳng, làm gì phải mời phu nhân các phủ đến đây đùa bỡn bọn ta? Đã như vậy, chúng ta cũng không cần nhiều lời. Lập tức tiến cung thỉnh chỉ. Trừ phi Tưởng thiếu tướng cưới Viên cô nương qua cửa ngay lập tức, nếu không, Hạ Viên cô nương cứ đợi làm Tam hoàng tử phi Bắc Thành quốc đi!” Nói xong cùng Đường Chí Lễ phẩy tay áo rời đi.

Mọi người đều ngạc nhiên.

Lúc này Quý Thư thực nóng nảy, nếu Đường Chí Lễ tiến cung cầu ý chỉ, chỉ sợ Hạ Viên thực sự sẽ lấy chồng xa tận Bắc Thành quốc rồi. Nếu ngăn cản Đường Chí Lễ chưa vào phủ cầu hôn đã hứa Hạ Viên cho người, cũng sẽ chọc giận Chu Khuông Chính và Đường Chí Lễ. Cho dù hứa Hạ Viên cho người ngay lập tức, chỉ cần chưa qua cửa, ý chỉ đưa tới, cũng không cãi lại được.

Tưởng Hoa An sớm nhìn thấy thần sắc mọi người Hạ phủ, lúc này đứng lên nói: “Nương con đích thân đến phủ cầu thân, lúc này cũng chỉ còn một nhà chúng con, đương nhiên lão thái thái sẽ hứa Viên cô nương cho con rồi. Hôm nay con đã hai mươi mốt tuổi, cũng nên đón dâu. Hiện giờ cũng không cần phiền phức đính hôn trước rồi mới chờ đón dâu, cứ trực tiếp đặt sính lễ đón dâu đi! Viên nhi còn nhỏ, nàng qua cửa, tất nhiên hàng tháng cần cho nàng đi về Hạ phủ ở một nửa thời gian. Các vị cũng được yên tâm.”

Vốn Thượng Tiệp đang lo lắng Tưởng Hoa An không chịu cưới Hạ Viên ngay lập tức, lúc này nghe được lời hắn nói, lòng cũng nhẹ nhõm hẳn. Tuy nàng dâu còn nhỏ, trước cứ qua cửa rồi nuôi lớn lên cũng được. Khó có khi nhi tử thông suốt như thế, thật sự ông trời đã phù hộ mà. Nếu nó cứng đầu giống cha nó chờ đến ba mươi tuổi mới đón dâu, lúc đó Viên nhi cũng hai mươi tuổi rồi, đã sớm gả cho người khác, lúc này cứ nghênh vào cửa trước cho ổn thỏa. Nàng suy nghĩ, cũng vội vàng đứng lên nói: “Hiện giờ Đường Chí Lễ giận dữ tiến cung, chỉ sợ nhất định muốn có bằng được đấy. Đã như vậy, phủ Tướng quân chúng ta lập tức chuẩn bị đặt sính lễ nghênh Viên nhi qua phủ.”

Hu hu, ta mới mười một tuổi thôi mới mười một tuổi à, sao phải lập gia đình rồi hả? Hạ Viên trăm vị tạp trần. Đỏ mặt không dám ngẩng đầu lên.

Hạ lão thái thái không đoán được sự việc lại chuyển biến đột ngột như vậy, lúc này lại nhìn Hạ Viên đang đỏ mặt, lại nhìn thấy vẻ mặt Quý Thư đang sốt ruột, thở dài nói: “Hoa An tự nhiên là một đứa tốt, hiện giờ chỉ cần nương Viên nhi và Trưởng công chúa không có ý kiến, chuyện này cũng định luôn đi.”

Trưởng công chúa và Quý Thư vốn hướng vào Tưởng Hoa An, tự nhiên biểu hiện tán thành. Hạ lão thái thái thấy mọi người cũng không có ý kiến, dứt khoát nói: “Đã như vậy, lập tức đổi thiếp canh hôm nay mang qua cửa.”

/100