THIÊN TÀI CUỒNG PHI- PHẾ VẬT TAM TIỂU THƯ

Chương 109: Hi nhi, ta không làm được

/231


Edit: thu thảo

"Lương Diệp Thu, vừa rồi là ngươi phải không?" Đoan Mộc Triết đột nhiên trông thấy Lương Diệp Thu xuất hiện, trừng mắt nhìn hắn, phát cáu hỏi.

Quân Lan Phong và Đoan Mộc Ly nghe vậy, ánh mắt không dám tin cũng tập trung vào Lương Diệp Thu.

"Không phải ta." Nhìn thấy ba nam nhân có thân phận cực kỳ tôn quý dùng ánh mắt hoài nghi và lạnh như băng nhìn mình, sắc mặt Lương Diệp Thu càng trắng hơn, hốt hoảng lắc đầu, tự giải thích cho mình.

"Lục soát!" Quân Lan Phong không hề trì hoãn, lập tức ra lệnh: "Người còn chưa chạy xa được."

Lúc hắn vừa nói chữ đầu tiên, vô số ám ở chỗ tối hiện thân, cấp tốc vây dốc núi ngàn trượng lại, tiếng bước chân vang lên bốn phía, trong thạch trận, ngoài thạch trận, thỉnh thoảng hiện lên bóng người màu đen.

Một đám thiên kim công tử đều kinh ngạc sững sờ, không hề nghĩ rằng, nhanh như vậy, bọn hắn đã tìm được đối tượng tình nghi, từng người từng còn chưa tỉnh lại từ sợ hãi khi Lạc Vân Hi rơi núi, đứng yên tại chỗ, động cũng không dám động một tý nào.

Lương Diệp Thu cũng không di chuyển, chỉ đứng yên mà sắc mặt phức tạp, nhìn kỹ Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi liếc mắt nhìn hắn, rồi dời mắt đi, quét mắt nhìn bốn phía, lặng yên không nói gì.

Quân Lan Phong xuất hiện sau, nên ám vệ của hắn tuy nhiều, nhưng lại vừa mới xuất hiện, mà người hạ thủ tâm tư kín đáo, có thể tránh được ám vệ của mấy vị hoàng tử, đủ thấy là cực kỳ cẩn thận.

" Vương gia, phạm vi mấy trượng xung quanh đều không có bóng người." Cửu Sát đứng đầu nhóm ám vệ tới bẩm báo Quân Lan Phong.

"Nói như vậy, người đó còn chưa ra ngoài." Quân Lan Phong nói xong, như suy nghĩ điều gì đó đảo qua trên mặt mọi người, mỗi người bị ánh mắt sắc bén của hắn quét đến, đều không tự chủ được toàn thân run rẩy, cúi thấp mắt, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Triết cũng rất nghiêm túc, tinh tế đánh giá Lương Diệp Thu, muốn tìm ra vài phần sơ hở, đối với hành động tìm kiếm của Quân Lan Phong, không tỏ nửa phần dị nghị.

"Được rồi, đừng tìm, cũng tìm không được đâu." Lạc Vân Hi trầm mặt, phun ra một câu.

Dốc núi ngàn trượng ở sau thạch trận, phần lớn là đá vụn, chỗ để cho người đặt chân cũng không lớn, phương hướng cục đá kia bắn tới, thật sự là không thể đoán ra được.

Quân Lan Phong nhếch môi cười, nhàn nhạt nói: "Vừa rồi bổn vương nghe được âm thanh ám khí bay, cường độ rất lớn, theo bổn vương thấy, có lẽ là tử sĩ đã hạ thủ. Lương công tử, chỉ sợ không có lực tay lớn như vậy."

Võ công Lương Diệp Thu thực sự cũng chỉ thuộc loại bình thường, nghe mấy câu Trung Sơn Vương giải vây cho hắn, sắc mặt hắn có chút hoảng sợ cuối cùng là bình thản.

Như vậy, rốt cuộc Trung Sơn Vương đã nhận hắn làm người mình, vừa nghĩ như vậy, không vui khi mấy ngày nữa phải thành thân với xấu nữ Lý Vô nhan cũng biến mất vài phần.

"Tử sĩ chuyên nghiệp sao?" Đoan Mộc Ly khẽ nhướn mày, gương mặt tuấn tú biểu hiện sự đồng ý.

"Lúc bổn vương tới, cũng không phát hiện nơi này có người mai phục, nhiều lắm, chỉ có một số ám vệ của hai vị hoàng tử thôi." Quân Lan Phong cười như không phải cười, khiến người nhìn rợn cả tóc gáy.

"Ý ngươi là gì?" Đoan Mộc Triết giận nói: "Ngươi nghi ngờ ta và Nhị hoàng tử sao?"

Đoan Mộc Ly không nói lời nào, ánh mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo, chậm rãi bắn về phía Đoan Mộc Triết, môi mỏng khẽ mở: "Chẳng lẽ, Lục hoàng tử muốn thử bản lĩnh của Nhị ca, mà lại nhất thời lỡ tay đánh nhầm Vân Vân sao?"

Giọng nói của hắn mang theo chút trêu chọc, nhưng vẻ mặt lại vô cùng hoảng sợ, đưa tay, cầm thật chặt tay Lạc Vân Hi, khí lạnh không ngừng khuếch tán quanh người, trên sườn dốc, nơi đầu sóng ngọn gió, càng thêm lạnh giá.

"Ngươi nói bậy!" Đoan Mộc Triết tức tới mức cả mặt biến sắc, mắt giận dữ trợn lên nhìn Đoan Mộc Ly nói: "Cho dù ta thật sự muốn gây bất lợi cho ngươi, cũng sẽ không chọn thời điểm ngươi ở cùng Hi nhi! Nếu muốn gây tổn thương cho ngươi, ám vệ của bổn điện hạ chắc chắn không thất thủ như vậy đâu!"

Mặt Đoan Mộc Ly âm u: "Nếu đã vậy, vì sao vừa rồi không gặp ngươi, nhưng bây giờ lại xông ra? Ở đây, chỉ có ngươi và Lương Diệp Thu là người đến sau thôi."

Đoan Mộc Triết cắn chặt răng, hắn đương nhiên không thể nói hắn và Lạc Vân Hi một sớm đã ở đây, bởi vì Đoan Mộc Ly đến đây, mình mới lấy bắt đầu trốn.

Lạc Vân Hi liếc mắt nhìn Quân Lan Phong một cái, nam nhân này thật giỏi, câu nói đầu tiên đã khiến huynh đệ người ta đối đầu, tuy rằng quan hệ của bọn hắn không tốt, nhưng cũng còn chưa đến mức lộ ra ngoài sáng. Lúc này nàng lạnh lùng nói: "Ta đi đây."

"Không xong, ở đây có người trống!" Đột nhiên, một giọng hét the thé vang lên trong hang đá vụn truyền ra.

Sắc mặt Quân Lan Phong hơi trầm, thân hình chợt lóe lên, bay về hướng âm thanh chốn chạy, một bóng đen dùng khinh công bay thẳng ra ngoài, tiếng thét lập tức khắc tràn ngập vách núi.

Người khác có thể thấy rõ, người kia cũng không phải đang chạy trốn, mà vốn dĩ hắn không chạy tới hướng phía sau núi, mà là tung người nhảy vọt ra, nhảy thẳng xuống dốc núi ngàn trượng, rất nhanh, cả người biến mất hầu như không thấy gì trong hơi nước.

Người kia nhảy xuống xong, rất lâu cũng không truyền đến âm thanh gì, đủ thấy vách núi này sâu chừng nào.

Các thiên kim tiểu thư bị doạ đến co lại một chỗ, che miệng, mặt đầy sợ hãi, nhóm công tử cũng không tốt hơn bao nhiêu, dồn dập bước về sau, nhưng lại không dám rời khỏi đây.

"Quả nhiên là ám vệ." Quân Lan Phong nhẹ nhàng nói, người phát hiện ám vệ này chính là Cửu Sát, mặt hắn đầy áy náy đi ra tạ tội: "Thuộc hạ vô dụng, để hắn chạy thoát rồi!"

"Được rồi." Quân Lan Phong nhìn dốc núi, sắc mặt hờ hững: "Đã là tử sĩ, đáy vực lại là hồ nước, bây giờ lại là tháng tám, mực nước lên cao, nhảy xuống thế này, chắc chắn phải chết."

Lạc Vân Hi lạnh lùng nhìn về phía Quân Lan Phong, nói: "Ám vệ này, không phải là người của Nhị hoàng tử và Lục hoàng tử, sẽ là người của ngươi, ngược lại, chỉ có ám vệ của ba người các ngươi mặc áo đen thôi."

Đúng vậy, cả người kẻ kia mặc trang phục ám vệ màu đen, mọi người chỉ kịp nhìn được bóng lưng, ai còn nhận ra hắn là ai.

Sắc mặt Quân Lan Phong hơi trầm xuống, nhìn thẳng vào mặt Lạc Vân Hi, nói: "Ngươi nghi ngờ ta?"

"Các ngươi ai cũng có thể là kẻ tình nghi!" Lạc Vân Hi bình tĩnh nói.

"Được, vậy ta xuống moi ám vệ lên, nhìn thử tử là ai, tuy rằng không biết hai vị hoàng tử hôm nay mang người nào ra ngoài, nhưng ám vệ đã chết, chắc chắn sẽ không gạt người."

Quân Lan Phong nói xong, chỉ về Cửu Sát: "Ngươi, xuống."

Cửu Sát giật mình chân mềm nhũn, cười khổ: "Gia, ngài đùa ta phải không?"

Dốc núi ngàn trượng này, nhảy xuống còn có thể sống sao?

Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ, nói: "Quên đi, không cần tìm."

Trong lòng nàng cũng rất buồn bực, tuy nhiên không thể là thủ hạ của ba người trước mắt này được, bọn hắn cũng không có động cơ muốn mạng của nàng. Không chừng có người ngoài giả mạo ám vệ, từ lúc bắt đầu, người thù hận nàng có rất nhiều kẻ khác, cũng không phải không có khả năng.

"Đa tạ Lạc tiểu thư!" Cửu Sát vội vàng nói cảm ơn, lau mồ hôi trên trán. Tuy hắn đoán được Vương gia sẽ có biện pháp, không để hắn cứ xuống dốc núi như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất lo sợ.

Nếu như Vương gia thật sự muốn tra ra, đám người bọn hắn chắc chắn là phải khổ chết rồi.

"Vân Vân, chúng ta đi thôi!" Sắc mặt Đoan Mộc Ly lạnh như băng, giữ chặt Lạc Vân Hi, không cho nàng nói thêm cái gì, nhanh chóng rời khỏi dốc núi ngàn trượng.

Đoan Mộc Triết hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi, chỉ có Quân Lan Phong còn đứng tại chỗ, chắp tay nhìn thác nước Hoàng Tuyền đồ sộ.

Thiên kim tiểu thư và nhóm công tử thấy Nhị hoàng tử, Lục hoàng tử rời khỏi, cũng lặng lẽ xê chân, Quân Lan Phong vẫn không ngăn cản, bọn hắn coi như được đại xá, chạy vội đi như thỏ vậy.

Rất nhanh, trên sườn dốc, chỉ còn lại ba người Quân Lan Phong, Cửu Sát và Lương Diệp Thu.

"Gia, vừa rồi ngài nói để ta xuống dốc núi, là lời tức giận đúng không?" Cửu Sát cười hỏi.

Quân Lan Phong đối xử với bọn hắn rất tốt, cũng coi bọn hắn như huynh đệ, loại chuyện nguy hiểm này, nếu như không phải quan trọng, tuyệt đối không cho phép bọn hắn đi làm.

Quân Lan Phong khẽ thở dài, nói: "Không phải lời vô ích, Cửu Sát, ngươi cũng biết, ta nhất định phải tìm ra người này, rốt cuộc là Đoan Mộc Triết, hay là Đoan Mộc Ly, bên người Hi nhi, toàn là gai cả."

Cửu Sát trầm ngâm nói: "Có lẽ dốc núi ngàn trượng này, mấy trăm năm qua, cũng không có người xuống dưới, cũng không biết, phía dưới rốt cuộc nguy hiểm như thế nào."

Quân Lan Phong giương mắt, nhìn thác nước phía xa, chợt nhún mũi chân, thân hình như con ưng lớn, trượt trên xích sắt, mà chân đạp xích sắt thô bằng cánh tay, trên vách đá ngàn trượng, chạy đi về hướng đầu khác của vách đá một.

"Vương gia!" Cửu Sát kinh ngạc thốt lên một tiếng, mắt trầm xuống, cũng bay theo lên xích sắt, con đường này tuy hiểm, nhưng hắn vẫn có lòng tin đi qua.

Lương Diệp Thu trừng mắt, vốn dĩ không dám lên xích sắt, đứng một lúc, đành phải nên đi trước.

Bước chân của Quân Lan Phong liên tục, mãi tới lúc nhảy lên đầu nguồn thác nước, vách núi đối diện, có một khối đá nhô ra trên đỉnh thác nước, Quân Lan Phong nhảy lên, đứng vững vàng, dưới chân, thác tuôn trào, dòng nước như ngân châu xếp loạn, tiếng nước cực lớn khi nước rơi xuống.

Qua một lúc sau, Cửu Sát mới tới nơi, quần áo bị sóng lớn làm ướt, Quân Lan Phong vứt Tuyết Cẩm ra, kéo hắn tới, đỉnh đá quá hẹp, có thể chứa ba, bốn người thôi.

"Trở về kết một cái dây dài, ngày mai, từ nơi này xuống." Quân Lan Phong dặn hắn.

Cửu Sát nhìn sóng nước dưới chân, sợ mất mật gật đầu.

Từ nơi này xuống, sẽ không khiến cho người khác chú ý.

Lại nói tới Đoan Mộc Ly lôi kéo Lạc Vân Hi trực tiếp ra khỏi thạch trận, đi đến sau núi.

Lạc Vân Hi cúi đầu nhìn thấy ngón tay hắn bị thương, thở nhẹ một tiếng, cau mày nhìn về phía hắn: "Sư huynh, ngươi bị thương, chúng ta về phòng băng bó một chút."

Đoan Mộc Ly trầm mặt không đáp, nhưng đi theo nàng đến phòng ở.

Bên trong phòng, Lạc Vân Hi tìm tiểu hòa thượng xin vải trắng, trên người Đoan Mộc Ly có mang theo thuốc cầm máu, cẩn thận băng bó đơn giản, Lạc Vân Hi nhìn hắn: "Theo huynh, sẽ là ai?"

Vẻ lạnh lẽo trên mặt Đoan Mộc Ly tan thành mây khói khi Lạc Vân Hi bôi thuốc cho mình, lúc này môi hơi cong, nói: "Đoan Mộc Triết."

"Ta không tin." Lạc Vân Hi khó mà tiếp nhận đáp án này.

"Trung Sơn Vương và ta không có quá thù hận, chỉ có Đoan Mộc Triết, hắn luôn mong ta chết sớm. Hắn vừa rồi có nói một câu rằng ám vệ của hắn không thể thất thủ, ta cả đường đều cẩn thận, đúng rồi, dốc núi ngàn trượng nhỏ như vậy, ám vệ chắc chắn sẽ không thất thủ, hắn lựa chọn muội."

Đoan Mộc Ly thản nhiên nói ra ý nghĩ của mình: " Vân Vân, ngươi không có khinh công. Nếu như hắn làm tổn thương ta, ta có thể né tránh. Chỉ có thể làm muội bị thương...Muội không tránh được, mà muội sẽ theo bản năng hành, chỉ có thể kéo lấy người đứng gần nhất là ta, ta cho dù có phòng ngừa, cũng sẽ bị muội kéo, thế nà, ý đồ của hắn mới thực hiện được."

Lạc Vân Hi nghe lời hắn nói, tuy đáy lòng vẫn phủ nhận cái kết luận này, có thể nói thực ra từ lúc nàng ở vách núi ngàn trượng, đã có ý nghĩ này.

Nếu như nói, Thái tử làm như vậy, nàng tuyệt đối không hoài nghi, thế nhưng, kia không phải là Thái tử, mà là Đoan Mộc Triết!

Tim không khỏi co lại, nàng nắm chặt quả đấm, vẫn không thể tin.

Nam nhân kia, trong trí nhớ của nàng, là người dịu dàng như vậy, che chở cho nàng như vậy, bọn họ là thanh mai trúc mã hơn mười năm, sống nương tựa lẫn nhau.

Lúc đó mẫu phi Đoan Mộc Triết, đã đối xử với nàng như nữ nhi, mẫu phi hắn chết rồi, Đoan Mộc Triết lại càng thân thiết với nàng hơn, thế giới của bọn hắn, chỉ có hai người với nhau.

Sau này, nàng vì Đoan Mộc Triết, xây dựng Thần lâu, từ đầu Thần lâu sinh ra chính vì là phục vụ cho Đoan Mộc Triết, sở dĩ che giấu Đoan Mộc Triết về nơi này, hiện tại Lạc Vân Hi vẫn không biết nguyên nhân thực sự, nhưng có khả năng là sợ Đoan Mộc Triết ngại mình!

"Không thể phủ nhận, huynh nói rất có đạo lý, nhưng ta vẫn không thể kết luận, dù sao, người khích bác ly gián cũng rất nhiều, có lẽ nên nói, là người có thù với ta."

Lạc Vân Hi duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, nói.

"Nói đến khích bác ly gián, Quân Lan Phong sẽ không như vậy, ta và Đoan Mộc Triết đã sớm thủy hỏa bất dung, cần gì dùng đến chiêu này? Nếu nói là có thù oán, Vân Vân không ra cổng trước, không bước cổng sau, thì ai sẽ kết thù oán với muội đây?" Đoan Mộc Ly lắc đầu cười, trong lòng hắn đã xác định là Đoan Mộc Triết.

Lạc Vân Hi không nói.

Đoan Mộc Ly hơi nhíu lông mày, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Lạc Vân Hi, rốt cục hỏi: "Sư muội, ngươi và Đoan Mộc Triết có quan hệ như thế nào?"

Tim Lạc Vân Hi đập mạnh, ngẩng đầu nhìn hắn: "Sư huynh nói gì vậy, ta không hiểu."

"Ta chỉ thuận miệng hỏi thử thôi." Đoan Mộc Ly thản nhiên nói: "Hôm nay trên dốc núi, ta đã cảm thấy, các người là quen biết, hơn nữa, muội không tin là hắn ra tay, đủ thấy, quan hệ của các người không ít."

Thấy Lạc Vân Hi không giải thích, Đoan Mộc Ly ngượng ngùng nói: "Quên đi, do ta nghĩ nhiều." Hắn đứng lên, nói: "Muội nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài đi dạo."

Lạc Vân Hi đáp nhẹ một tiếng, như mèo hừ, không có chút nào khí lực.

Không biết Đoan Mộc Ly đi đâu, một lát sau, một bóng người lén lút đi tới dưới cửa sổ, xốc cửa sổ lên, khẽ gọi một tiếng: "Hi nhi, ta vào được không?"

Lạc Vân Hi ngồi ở trên ghế bằng gỗ cây lê, nhắm mắt trầm tư, nghe được giọng nói này, liền nói: "Ngươi vào đi."

Người tới chính là Đoan Mộc Triết.

Hắn né tránh người của Đoan Mộc Ly, cho người canh giữ tốt bốn phía, mới âm thầm đi vào.

Đoan Mộc Triết đi thẳng đến bên cạnh ghế dựa, thở hổn hển nói: "Đoan Mộc Ly đã nghi ngờ ta và ngươi, hôm nay trên dốc núi, là hắn tự biên tự diễn, chỉ là muốn buộc ta đi ra thôi."

Lạc Vân Hi kinh ngạc mở mắt ra nhìn hắn.

Mặt Đoan Mộc Triết nở nụ cười khổ, hạ thấp giọng nói: "Thời điểm ra ngoài, ta đã chú ý, ám vệ của Đoan Mộc Ly đã được sắp xếp trước, ngươi suy nghĩ một chút, sao hắn tìm ngươi lại tìm đến dốc núi ngàn trượng chứ? Hẳn phát hiện ở chỗ nào đó, nghi ngờ ta ở trên dốc núi, sau đó sai người đẩy ngươi xuống dưới dốc núi, chính mình lại cứu ngươi, được ngươi cảm kích, lại buộc ta hiện thân. Thấy ngươi rơi xuống núi, thì ta tính muốn cùng ngươi phân rõ ranh giới, cũng sẽ không khống chế được hiềm nghi."

Lạc Vân Hi hỏi ngược lại: "Không phải ngươi ra tay sao?"

Đoan Mộc Triết ngẩn người ra, một lúc sau mặt đầy thất vọng: "Hi nhi, ta sao lại có thể làm những việc như vậy đối với ngươi chứ? Ngươi sao lại có thể nói ra lời như vậy đây?"

Hắn không khỏi lạnh cả tim.

"Nhất định là Đoan Mộc Ly, hắn quá kinh khủng!" Đoan Mộc Triết phẫn nộ mà nắm chặt tay: "Hi nhi, hắn đã biết quan hệ của ta và ngươi rồi, ngươi cũng đừng để hắn lừa, sau này hắn chỉ lợi dụng ngươi thôi!"

Lạc Vân Hi cũng cảm thấy đau đầu, khoát khoát tay: "Được rồi, ngươi đi đi, ta sẽ không nghi ngờ ngươi."

Kỳ thực, nàng đã không muốn hoài nghi bất kỳ kẻ nào, nhưng cũng không muốn tin tưởng bất kỳ kẻ nào.

Đoan Mộc Triết thấy trên trán nàng hiện ra sự u sầu, đành phải gật đầu, đưa tay hi vọng vuốt lên lông mày của nàng, lại nhớ tới Lạc Vân Hi chống cự với hắn, liền buông tiếng thở dài, thu tay về, mềm giọng nói: "Hi nhi, không được, ta phải giấu ngươi đi thôi, tình trạng lúc này rất nguy hiểm."

Giấu đi sao?

Lạc Vân Hi không nói gì, xoa trán: "Đi nhanh đi, lát nữa Đoan Mộc Ly sẽ quay về đó."

"Hắn quay lại thì quay lại, phòng này cũng chẳng phải nhà hắn!" Sắc mặt Đoan Mộc Triết sầm lại: "Dù thế nào đi nữa hắn cũng đã biết, không bằng liền để hắn biết hết, đỡ phải để hắn còn muốn hại ngươi."

Đầu lông mày Lạc Vân Hi cau lại lạnh lùng nói: "Đoan Mộc Triết, nếu ngươi thật tốt với ta, như vậy, thì không cưới Lạc Phi Dĩnh, từ nay về sau, đối tốt với một mình ta, chỉ cưới một mình ta, chỉ yêu một mình ta, ngươi có thể làm được sao?"

Đoan Mộc Triết ngưng mắt nhìn mặt mày nàng, như đang suy tư.

Mãi một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng nói: "Hi nhi, ta không làm được."

Lạc Vân Hi tức giận tới mức lửa xông lên đầu, đè nén kích động muốn tát một cái lên trên mặt hắn: "Đoan Mộc Triết, ngươi thật sự làm ta thất vọng! Chẳng phải ngươi thích ta sao? Điều ấy cũng không làm được, ngươi lấy cái gì theo duổi ta? Thích ta ư! Biến, cút ra ngoài đi!"

Nàng cũng không thương Đoan Mộc Triết, nhưng cổ thân thể này thích hắn, Đoan Mộc Triết cho nàng cảm giác tin cậy cực kỳ an toàn, cho nên, nàng cũng có thể suy tính một chút, có thể gả cho hắn ở cổ đại này.

Chỉ là câu "không làm được" kia đã chọc giận nàng, phẫn nộ ẩn giấu trong thân thể Lạc Vân Hi cũng dâng lên.

"Hi nhi, thực xin lỗi, ta nhất định phải cưới Lạc Phi Dĩnh." Đoan Mộc Triết đứng lên, mặt đầy kinh hoảng: "Có thể tình cảm của ta đối với nàng và đối với ngươi khác nhau, ta đối với nàng, chỉ là diễn trò, sau này, nếu ngươi không thích nàng, thì tùy ngươi xử lý."

Lạc Vân Hi nản lòng, đã không tức giận nổi, thản nhiên hỏi: "Vậy sau này, nếu nàng sinh con trai của ngươi thì sao?"

/231