THIÊN TÀI CUỒNG PHI- PHẾ VẬT TAM TIỂU THƯ

Chương 96: Thế gia mà ở phủ nhỏ như vậy sao?

/231


Edit: Thu Thảo

Lạc Vân Hi vội vàng mở trang sách ra giơ lên, làm như mình không tồn tại.

Đoan Mộc Ly lại kéo sách của nàng xuống, gương mặt như hoa lại gần: "Ngự trù trong cung làm món ăn rất ngon, chẳng qua muốn thừa dịp lúc nhà bếp không có người đi ăn mới có hương vị ngon. Như vậy đi, nhìn ngươi là sư muội của ta, sau này ta sẽ mang ngươi tới đó. Bản lĩnh kia là sư phụ truyền thụ cho, chỉ truyền nam không truyền cho nữ, ngươi có thể đừng nói cho sư phụ không, ta sẽ dạy ngươi."

Lạc Vân Hi giơ sách lên gõ trán hắn một cái: "Nói bậy, sư phụ sẽ dạy ngươi trộm đồ ăn sao?"

Vẻ mặt Đoan Mộc Ly rất thành thật: "Không tin sao? Chờ lão già phá hoại kia trở lại, ngươi đi hỏi hắn xem! Không, không thể hỏi hắn, như vậy đi, lần sau chờ lúc hắn tới hoàng cung trộm thức ăn, ta dẫn ngươi đi xem."

Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ, ngẫm lại tính tình Cửu Khúc Chỉ cổ quái như vậy, chuyện trộm thức ăn ở hoàng cung... thật sự là chuyện hắn làm được.

Nàng còn có nhiều nghi ngờ khác, cảm thấy không thể vừa hỏi, nếu lại tiếp tục hỏi, Đoan Mộc Ly này không biết còn sẽ nói ra cái gì nữa, lúc này đành cúi đầu đọc sách.

Trong phòng sách yên lặng chỉ nghe được tiếng lật giấy 'xoạt', ngón tay Lạc Vân Hi không ngừng mà lật sách, lập tức lật hết một quyển sách, ném sang một bên nhìn xuống một quyển khác.

"Đợi một chút, ngươi xem như vậy có hiểu không?" Đoan Mộc Ly nhặt quyển sách nàng vứt trên đất lên, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Đọc nhanh như gió, hắn cũng biết, chỉ là không thể ngờ Lạc Vân Hi cũng biết.

"Xem hiểu."

"Vậy ta hỏi ngươi... "

Liên tiếp mấy vấn đề Lạc Vân Hi đều trả lời được, Đoan Mộc Ly rất vui vẻ, mãi mới lầm bầm một tiếng: "Chẳng trách sư phụ lại thu ngươi làm đồ đệ."

Lạc Vân Hi rất nhanh đã xem xong bốn quyển sách này, ánh mắt hướng về phía giá sách.

"Xem kia kìa, bắt đầu từ đầu kia, ngươi có bản lãnh như vậy, không bao lâu nữa ngươi có thể xem xong tất cả." Đoan Mộc Ly chỉ tay một cái.

Lạc Vân Hi đắm chìm trong biển sách, cảm giác bụng hơi đói, mắt nhìn thoáng qua thấy trên ghế dựa gần đó có thêm một bàn bánh xốp, liền nhặt ăn, không lâu sau, mặt trời ngả về tây, trong phòng dần tối lại.

Lạc Vân Hi đang xem, sách trong tay đột nhiên bị một cái tay thon dài rút ra.

"Không thể xem lúc này, sẽ làm hỏng mắt đó!" Cổ tay phải Đoan Mộc Ly khẽ chuyển, cắm quyển sách kia về giá sách, dáng người cao to quay tới hỏi, "Sư muội, đêm nay ngươi muốn ăn cái gì? Hay là chúng ta tới hoàng cung -- "

"Cũng không cần đâu, ta nên trở về phủ, bằng không Xuân Liễu sẽ lo lắng chết mất." Lạc Vân Hi cứ ngồi yên mặc kệ chuyện của hắn, đêm nay hắn sẽ không tới hoàng cung "trộm đồ ăn" chứ?

Mày Đoan Mộc Ly khẽ giương lên, môi đỏ mọng cong lên tạo thành một độ cong đẹp mắt: "Được, ta đưa ngươi về."

Ở cửa sau của Lạc phủ, Lạc Vân Hi trở về, Đoan Mộc Ly xoay người lại, ánh trăng trong trẻo chiếu lên gương mặt lạnh lùng, hắn đứng chắp tay, nhỏ giọng: "Huyền Ca."

Một bóng đen bay ra từ Lạc phủ, rơi xuống đất liền quỳ xuống: "Chủ tử, trong ba năm này, Lạc Thái Úy và Lục hoàng tử đi lại rất thân thiết, sợ là muốn theo Lục hoàng tử."

Đoan Mộc Ly cười lạnh: "Ta vốn muốn sơn ngoạn thủy, không muốn tham dự nhiều chuyện phiền toái. Nên không thể đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi, phải đề phòng tốt."

Giọng Huyền Ca cay đắng: "Nếu không phải Đình phi nương nương trước kia dung nhan đứng đầu hậu cung, thì bây giờ điện hạ cũng không bị ghen gét như vậy, cũng may hoàng thượng vẫn niệm tình nương nương, không nghe lời gièm pha của tiểu nhân."

Đoan Mộc Ly hơi mím môi, xoay người ném một câu: "Người có thể dựa vào thế gian chỉ có bản thân mà thôi."

Lạc Vân Hi trở lại Vân Các, đã thấy Xuân Liễu áo màu hạnh đứng dứoi chóp mái nhà thò đầu nhìn xung quanh.

"Tiểu thư, cuối cùng người cũng trở lại!" Xuân Liễu thấy nàng, mặt đầy sốt ruột cũng bình thả lỏng lại, tới đón nàng, lo lắng hỏi: "Người đi đâu vậy, trời tối rồi mới về. Vừa rồi ngũ tiểu thư tới, ta chỉ lo nàng phát hiện người không ở đây, trong lòng sợ đến giờ đây này."

"Nàng tới làm cái gì?" Lạc Vân Hi bước nhanh vào phòng, rửa sạch hai tay bằng chậu đồng trước giường trong.

"Là như vậy, con giá lại bộ thị lang gia Tề tiểu thư sang đây tìm người, ngũ tiểu thư tiếp đãi nàng ấy rồi hai người cùng tới đây, ta nói người ngủ, người nào cũng không gặp, các nàng mới đi."

Mí mắt phải Lạc Vân Hi khẽ nhảy lên: "Các nàng cùng đi đến sao?"

"Vâng, ngũ tiểu thư đưa Tề tiểu thư về phủ rồi ạ." Xuân Liễu gật đầu.

"Họ đi khi nào?"

"Chưa được nửa nén hương ạ."

Lạc Vân Hi nhanh chóng dùng khăn lau tay, xoay người chạy vội ra ngoài: "Không cần phải tìm ta, ta đi một lát rồi về."

Thời gian trước Lạc Nguyệt Kỳ và Tằng Thủy Lan thân thiết như vậy, nàng không yên lòng để Tề Sính Đình ở cùng với nàng ta.

Đến chỗ người gác cổng chốn hỏi, biết được Tề Sính Đình xe ngựa ra ngoài không bao lâu, nàng vội chạy đuổi theo về hướng đầu hẻm.

Bóng đêm dần nuốt chửng Dạ Đô, con đường nhỏ vắng vẻ, một tiếng ngựa hí dài, lái xe không biết con ngựa phía trước lên cơn điên gì, bất nhảy dựng chân trước lên, kéo cả xe ngựa lên.

Tiếng nữ tử hét chói tai từ trong xe truyền ra.

Lạc Vân Hi nhắm, nhanh chóng xông tới, chân đạp xà ngang, linh hoạt leo lên xe, cánh tay với vào trong, kéo Tề Sính Đình bị dọa sợ trong xe ra.

"Vèo vèo vèo." Một trận tên dày đặc như mưa từ bốn phương tám hướng trên nóc nhà bắn tới hai người.

Lạc Vân Hi ôm chặt Tề Sính Đình, lộn một cái, nhảy ra ngoài, chạy tới nơi phố xá phồn hoa. Chiếc xe ngựa sang trọng cùng con ngựa người đánh xe không kịp chạy trốn đều bị bắn thành con nhím.

Lúc sợ hãi đi qua, Tề Sính Đình tóm chặt lấy hai vai Lạc Vân Hi, xấu hổ nói: "Hi nhi, ta suýt nữa làm liên lụy đến ngươi rồi." Nàng cũng hiếu kì Lạc Vân Hi học được bản lĩnh giỏi như vậy từ chỗ nào? Chẳng qua là hiện tại không phải lúc để hỏi.

Tiếng bước chân dầy đặc vang lên trên nóc nhà, hiển nhiên là không ít người đuổi theo các nàng.

Lạc Vân Hi nhặt lên một khối đá lớn từ trên mặt đất, ra sức ném tới ngoài hẻm, sau đó vác Tề Sính Đình lên, trốn đến trong góc cửa của một nhà nhà nào đó.

Tiếng bước chân không hề dừng lại đi qua đỉnh đầu, nhanh chóng biến mất.

Mặt Tề Sính Đình trắng bệch, sợ hãi nhấn chìm lý trí nàng, nàng nắm chặt cổ áo Lạc Vân Hi, cả người không ngừng mà run lên, thỉnh thoảng phát ra âm thanh hít hơi lạnh từ kẽ răng.

Lạc Vân Hi có thể hiểu được, nha đầu này vừa rồi vừa đi dạo quỷ môn quan một lượt.

"Hi nhi, vừa rồi ta rất sợ." Tề Sính Đình cắn chặt hàm răng, thì thầm nói.

Chuyện này đối với bất kỳ nữ nhân nào mà nói, cũng là ứng phản ứng cực kỳ tự nhiên.

Lúc này Lạc Vân Hi cảm thấy bản thân không phải nữ nhân bình thường.

Không, không phải không bình thường, là rất không bình thường. Từ mưa bom bão đạn bước ra, nữ nhân vượt qua hàng loạt xác chết mà bước đi, sao lại là nữ nhân bình thường được chứ? Nàng tự phụ cong môi.

Phía sau, vòng cửa vang lên tiếng động, Tề Sính Đình bị kích thích cả thân thể lui lại, rúc vào trong ngực Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi ôm chặt nàng, vuốt nhẹ sau lưng nàng một chút, nheo mắt nhìn người trung niên vừa tới.

Người trung niên nhìn vô cùng lão luyện, áo dài bằng tơ lụa nâu thượng hạng, tay phải cầm viên dạ minh châu, chiếu trên mặt hai nàng.

Lạc Vân Hi hít vào một ngụm khí lạnh, trời ạ, ở khu dân nghèo này vẫn là có người dùng nổi dạ minh châu ư? Nàng tránh né ánh sáng của dạ minh châu, giognj nói thanh thúy vang lên trong bóng đêm: "Tỷ tỷ ta bị bệnh, chúng ta muốn ngồi ở góc cửa của nhà ông một chút."

Người trung niên kia hơi cau mày, nói: "Các ngươi chờ một lúc, ta đi vào hỏi một chút." Hắn còn chưa nói dứt, Lạc Vân Hi cảm thấy người trong ngực bỗng nhiên run rẩy, lại giùng giằng chui ra từ trong lòng nàng, đứng vững vàng, không thể tin được mà hỏi: "Tần bá, là ngươi sao?"

Nam tử Trung niên kia giờ mới thấy rõ diện mạo Tề Sính Đình, vì vừa rồi nàng vùi mặt trong ngực Lạc Vân Hi.

"Tề tiểu thư, sao lại là ngươi?" Nam tử trung niên nghiêm túc nhìn, giữa hai hàng lông mày là sự khiếp sợ, sợ là sao cũng không ngờ tiểu thư dòng chính của Tề phủ sẽ xuất hiện tại khu phố nghèo khổ tới chim cũng không thèm ị này, giống như trông thấy qủy vậy.

"Vào đi." Tần bá mở miệng.

"Không —— " Tề Sính Đình cúi đầu muốn cự tuyệt.

Lạc Vân Hi nheo nhẹ trên eo nàng một cái nhỏ giognj nhắc nhở: "Những người kia sẽ còn trở lại."

Vì thế, Tề Sính Đình không tình nguyện đi theo Tần bá vào cửa.

Xuyên qua núi giả chồng chất, bên trong lại vô cùng sang trọng, là một gian biệt viện lịch sự tao nhã.

Phía trước phòng có ánh nến sáng, nghe được tiếng bước chân, một giọng nói lạnh nhạt như ánh trăng truyền tới: "Tần bá, là kẻ nào vậy?"

Nghe thấy giọng này, Tề Sính Đình liền giống bị sét đánh, đi không nổi nữa, Lạc Vân Hi khó liếc nhìn nàng.

Tề Sính Đình hít một hơi, trầm giọng nói: "Hi nhi, chúng ta trốn trong sân thôi."

Lạc Vân Hi nhìn nàng, không nói gì, bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ, có tiếng chiêng của quan phủ vào con đường, thời điểm nàykhông ít gia đình vẫn chưa nghỉ ngơi, nhanh chóng mở cửa ra, muốn xem náo nhiệt.

"Giết người rồi, giết người rồi!" Có âm thanh kinh hoảng kêu la, đuốc sáng cả tường nhà trên hiện ra rất nhiều bóng cánh tay, lửa thỉnh thoảng phun vào không trung, bên ngoài hiển nhiên loạn hết lên.

Trong phòng có hai tiếng bước chân một trước một sau đi ra.

"Bằng, án chết người sao?" Tiếng nữ nhân như hoàng anh, yêu kiều mềm mại, có chút lo lắng.

Lạc Vân Hi còn chưa quay đầu nhìn là ai nói chuyện, cũng cảm giác tay tê rần, Tề Sính Đình vô ý thức nheo chặt mu bàn tay nàng, khí lực còn không nhỏ.

"Hả?" Nàng kia phát hiện hai người, tránh tay của người nam nhân, hiếu kỳ đi tới hỏi, "Tần bá, hai vị này là ai? Các nàng gặp phải chuyện gì?"

Tề Sính Đình giờ khắc này tóc tai lộn xộn, quần áo không chỉnh tề, Lạc Vân Hi so với nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu, thế nhưng trên mặt hai người đều có tro bụi, nhìn qua là biết ngay đang chạy nạn.

Nam tử trẻ tuổi cũng khiếp sợ vạn phần đi tới, hắn mặc quần áo màu lam nhạt, dáng người cao to, ngũ quan như ngọc, vô cùng tuấn mỹ, giơ tay nhấc chân cũng rất cao quý, hắn chớp mắt nhìn Tề Sính Đình từ trên xuống dưới, vốn dĩ không chú ý tới Lạc Vân Hi.

"Làm sao thành bộ dáng này?" Hắn hỏi, giọng nói hàm chứa ý cười lạnh.

Tề Sính Đình trấn định lại, ngẩng mặt lên, nhàn nhạt nói: "Không có gì, đa tạ đã cho chúng ta nghỉ ngơi nhờ."

"Bằng, nàng là ai?" Nữ tử thấy hai người quen biết, không khỏi hỏi nam tử trẻ tuổi kia.

Nam tử trẻ tuổi không nói, trên cửa đã vang lên tiếng gõ cửa.

"Chúng ta là người của Tông nhân phủ, nhanh mở cửa, lục soát nghi phạm giết người!" Một giọng nói trong trẻo vang lên ở cửa.

Ánh mắt của nam tử liếc về phía Lạc Vân Hi và Tề Sính Đình, quần áo hai người đều có vết máu bắn tung toé, lông mày hắn nhíu lại, sai bảo: "Tần bá, đuổi bọn hắn đi."

"Dạ." Tần bá vẫn không nhúc nhích, duy trì thế đứng cực kỳ ưu nhã, giờ khắc này nhẹ cúi người, nhận lệnh của chủ tử, không nhanh không chậm đi về phía cửa.

Do cửa phủ ngăn cách, cũng không thể nhìn thấy gì, nhưng có thể nghe được Tần bá cùng nam nhân kia nói chuyện.

"Chúng ta là người của Hầu phủ, Thế tử ở bên trong, vừa mới ngủ, không thể quấy rầy."

Người kia có lẽ thấy vật chứng gì, dừng một chút, mới nở nụ cười nói: "Ai, thì ra là hầu phủ, tiểu nhân có mắt không nhìn thấy thái sơn, nếu biết thì ta không vào quấy rầy, mong ông thay ta xin lỗi thế tử."

Trong lòng Lạc Vân Hi hơi động, hầu phủ, Tần gia trong tứ đại thế gia, người thừa kế hầu phủ!

Lẽ nào người thế gia mà ở nhỏ phủ đệ như vậy?

Tần Bằng thản nhiên mở miệng: "Bên ngoài sao lại thế này?"

"Chúng ta không biết." Tề Sính Đình không hề nhìn hắn.

"Phải không? Như vậy, Tần bá, đưa các nàng ra ngoài." Tần Bằng trầm giọng nói.

Trên mặt Tề Sính Đình chợt lóe lên sự hoang mang.

"Được, ra ngoài thì ra." Lạc Vân Hi tiếp lời, nàng mặc kệ Tề Sính Đình và người nam nhân này có quan hệ gì, nhưng nàng hận nhất bị người khác uy hiếp, ngược lại các nàng lại chẳng phải tránh né người quan phủ mà, lôi kéo tay Tề Sính Đình, nói: "Không phải ta không nói cám ơn, mà là ở nhà các ngươi một chén nước cũng không được uống, một góc ghế cũng không ngồi vào, cho nên không cần thiết nói cám ơn."

Tần Bằng lúc này mới chú ý tới Lạc Vân Hi, tiếc thay nữ tử này, hắn không quen biết.

Nhưng hết sức kinh ngạc, Dạ Đô khi nào có người như vậy, lại dám chống đối hắn!

"Thế tử, ta thấy Tề tiểu thư rất mệt mỏi, không bằng để nàng nghỉ ngơi một chút." Tần bá mở miệng, đổi lại là trước đây, Thế tử sao cam lòng nói ra lời nặng như vậy, ai, thế đạo quả nhiên là thay đổi.

Tròng mắt nữ tử bên cạnh rụt lại, Tề tiểu thư, chẳng lẽ là Tề Sính Đình? Không, nhất định là nàng ấy! Trong con mắt của cô gái xẹt qua một tia hoang mang, nhìn về phía Tần Bằng.

Tần Bằng lạnh lùng nói: "Bây giờ nàng ấy đã là trắc phi của Thái tử, còn có người làm khó nàng được sao? Tần bá, ngươi nghĩ quá nhiều rồi!"

"Hi nhi, chúng ta đi." Tề Sính Đình nắm chặt tay nàng, nhanh chân đi về hướng cổng.

Lạc Vân Hi và Tề Sính Đình cùng đi ra ngoài, trong lòng nàng đã sâu chuỗi toàn bộ chuyện này lại cới nhâu, có thể đoán được 8, 9 phần.

Người đi rồi, nước mắt nữ tử lã chã tiến lên, run giọng nói: "Bằng, sao ngươi có thể đuổi Tề tỷ tỷ đi? Rõ ràng là ta không đúng ở trước, Tề tỷ tỷ phải không phải thật sự muốn gả cho thái tử. Đều do phụ thân, nếu như không phải —— "

Tần Bằng thở dài, xoay người ôm nữ kia vào trong ngực: "Được rồi Tiểu Thiến, chuyện này không phải lỗi của nàng, cũng không thể trách phụ thân nàng, sự việc đã đến nước này rồi thì sau này, không nên nhắc lại nữa."

Tào Thiến tựa đầu vào ngực hắn, không đành lòng nói: "Nhưng các ngươi đã có mười năm tình cảm... "

"Được rồi, đó đều là quá khứ, Tiểu Thiến, đừng nghĩ quá nhiều." Tần Bằng nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng ta, ánh mắt lại vô cùng chỗ trống.

Tào Thiến "ừ" một tiếng, ngẩng đầu lên, lau lệ nói: "Ta đi hầm canh cho chàng, làm đồ ăn khuya, được không?"

"Ừm."

Bên này, sau khi Lạc Vân Hi và Tề Sính Đình ra ngoài, liền bị nha sai của Tông nhân phủ thấy, vì quần áo xốc xếch nên tất nhiên là bị bọn hắn bắt lại.

"Các ngươi là ai?"

"Ta là đại tiểu thư Tề phủ, xe ngựa bên kia là của Tề phủ chúng ta, có người ám sát ta, may mà —— "

"May mà chúng ta chạy thoát." Lạc Vân Hi vội vàng nói tiếp lời nàng ấy nói.

Đương nhiên là không muốn để cho người khác biết được thực lực của nàng.

Nha sai nhìn thử hai nàng, gật đầu nói: "Không vội, xe ngựa kia đúng là của Tề phủ, đã mời người nhà họ Tề tới nhận rồi."

Tề Sính Đình vừa thấy người Tề phủ liền ôm đầu mà khóc, nói Hi nhi vừa cứu nàng một lần.

Lạc Vân Hi không muốn kể công, người nhà họ Tề đứng ven đường nói về việc lần này, không thiếu dân chúng đều nghe thấy.

Trong bóng tối, một con ngựa to khỏe chạy như bay đến: "Ở đây có chuyện gì xảy ra thế?" Lạc Vân Hi nhìn, lập tức thấy thị vệ áo đen này, có chút quen mắt. Phía sau hắn, một con ngựa trắng như tuyết theo tiếng gió thổi mạnh chạy tới, thân ngựa cao to, da lông trắng như tuyết, giống như cả khối Ngọc Lam Điền điêu khắc thành con ngựa làm nó nổi bật trong đêm đen.

Quân Lan Phong ngồi trên lưng ngựa, trường sam lay động, phong thái trác việt, mày rậm trên đôi mắt lạnh lùng như thanh kiếm sắc bén gột rửa bóng đêm yên tĩnh.

Sau khi mọi người thấy, liền vội vàng chạy tới hành lễ.

Tề thị lang quệt mắt, kể chuyện này cho Trung Sơn Vương.

Ánh mắt Quân Lan Phong quét qua tất cả mọi người, bắn tới người Lạc Vân Hi, con ngươi sâu thẳm hiện lên một con sóng lớn, ánh mắt Lạc Vân Hi nhưng thản nhiên nhìn lại, cũng không hề lay động.

"Xử lý việc này cho tốt đi." Quân Lan Phong ném lại một câu, hai chân liền kẹp bụng ngựa, Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử phi như bay, dưới ánh trăng, quả nhiên như một con ngựa tuyết.

Trở lại Lạc phủ, sắc trời đã tối, Lạc Vân Hi vào trong phủ liền tới viện của Lạc Nguyệt Kỳ.

"Đây là kế sách của ngươi và Tằng Thủy Lan sao?" Nàng lạnh lùng nhìn Lạc Nguyệt Kỳ vừa tắm rửa xong.

Lạc Nguyệt Kỳ bảo nha hoàn ra ngoài, chột dạ hỏi: "Kế sách gì chứ?"

"Ngươi thấy sao? Ta rất muốn biết, chuyện đêm nay xe ngựa Tề phủ bị sát thủ truy sát bắn thành tổ ong, ngươi đóng vai trò gì?" Lạc Vân Hi áp sát vài bước, hơi lạnh tỏa ra khỏi người không hề che giấu, như một sức mạnh dời núi lấp biển ép sát Lạc Nguyệt Kỳ.

Con ngươi Lạc Nguyệt Kỳ không được tự nhiên co rụt lại, nàng cảm giác rõ ràng, thân thể chỉ choàng một tầng lụa mỏng thật sự rất lạnh.

Trong phòng yên lặng như nước, ngay cả hô hấp đều trở nên trầm trọng. Nếu trầm mặc mà không bùng nổ, thì chắc chắn sẽ chết trong trầm mặc, Lạc Nguyệt Kỳ bất chợt ngẩng đầu lên.

/231