Thiên Ý

Q.1 - Chương 1 - Giá Như!​

/240


Quyển I: Kỳ Nhân Các.

Chương 0 Vũ trụ thủy khởi, Hư môn.​

THIÊN Ý

Tác giả: Mạc Trung Chi Thủy

Quyển I: Kỳ Nhân Các.

Chương 0 Vũ trụ thủy khởi, Hư môn.

Tại mốc thời gian là không, không gian là không, vũ trụ không có gì cả. Một vụ nổ lớn xảy ra khiến cho mọi vật chất được hình thành, những vì sao hình thành, những hành tinh, những chòm vân tinh. Rồi từ đó khoảng không giãn lở, thời gian bắt đầu tính và lịch sử vũ trụ bắt đầu viết.

Vũ trụ cô quạnh, cứ thế từ từ mở rộng, từ từ sinh sôi sau vụ nổ lớn. Khoảng không của vũ trụ mở rộng ra là vô cực, các hành tinh, ngôi sao, thiên hà, đều đang mỗi ngày đi xa tâm của vũ trụ hơn!

Tính ra đến ngày này, năm 2020 (theo lịch trái đất) thì vũ trụ cũng đã hình thành được hơn 13,8 tỷ năm. Sau vụ nổ hình thành vũ trụ, những vật chất đầu tiên đã bay đi với vận tốc hàng ngàn dặm một giờ ra mọi phía. Chúng đã đi được chừng đó thời gian rồi nên chúng đã đi rât xa nhà và không có ý định trở lại.

Lại nói đến hệ mặt trời hay Ngân hà của chúng ta không phải là viền ngoài của vũ trụ cũng chẳng phải trung tâm của vũ trụ. Mặt trời trong Ngân hà cũng không nằm ở trung tâm Ngân hà. Vì thế trái đất cũng chẳng phải là thứ gì đặc biệt, vũ trụ không tồn tại vì Trái Đất, Trái Đất chỉ là một phần rất nhỏ trong vũ trụ mà thôi.

Ngày nay với những thiết bị tiên tiến thì con người có thể xem, ngắm, dự đoán, thống kê những sự kiện trong vũ trụ một cách khá chính xác.

Vũ trụ vô ngần, khoảng không tối tăm bất tận, một màu đen với vô số những chấm sáng, chòm sáng. Mõi một chòm sáng là một thiên hà, mỗi chấm sáng là một ngôi sao với những hành tinh bay quanh. Vũ trụ có hàng trăm triệu thiên hà, mỗi thiên hà lại có hàng tỉ ngôi sao. Tương tự như vậy cũng có vô số hành tinh đang sinh tồn cùng những ngôi sao kia.

Tự hỏi rằng trong vô số các hành tinh trong vũ trụ này có hành tình nào có sự sống, có hành tinh nào có con người và có hành tinh nào có người giống y hệt như chúng ta – những người đang sống trên trái đất không?

Có, ta khẳng định là như vậy, với vô số hành tinh cùng phát triển thì ta tin chắc sẽ có rất nhiều hành tinh có sự sống, có rất nhiều hành tinh đang vận động y hệt Trái Đất của chúng ta. Và mỗi hành tinh xa xôi đó sẽ có một loài thống trị nhưng chắc chắn sẽ có một số hành tinh cũng được loài người thống trị hoặc loài gần giống với loài người thống trị. Khoa học của những người đó có thể giống, có thể khác, có thể hơn, có thể kém với chúng ta. Thế nhưng ta tin ngoài kia có một thế giới khác cũng đang vận hành.

Tin là như vậy nhưng làm sao để tìm ra, làm sao để xác nhận sự sống và văn minh trên những hành tinh xa xôi kia và làm sao để đi đên đó? Câu hỏi quá khó đối với tất cả mọi người trên Trái Đất!

Cứ mỗi giây ánh sáng đi được 300 triệu km, một vận tốc quá nhanh a! Thế nhưng trong vũ trụ thì đi với vận tốc đó vẫn không tính là gì. Nói riêng trong hệ mặt trời thì ánh sáng đi từ trái đất đến mắt trời cũng mất hơn tám phút. Nếu trong ngân hà của chúng ta thì ánh sáng của mặt trời đi đến trung tâm của ngân hà cũng mất hơn 27 ngàn năm.

Lại nói khoảng cách từ ngân hà chúng ta đến với những thiên hà khác lại tính bằng triệu năm ánh sáng. Cứ nghĩ rằng chúng ta bật một cái đèn soi về phía một hành tinh trong ngần hà Tiên Nữ thì phải một triệu năm sau thì ánh sáng từ cái đèn đó mới chiếu đến hành tinh kia.

Ánh sáng đi cả triệu năm, đến thần ánh sáng cũng sống lâu đến vậy!

Đến ánh sáng còn mất rất nhiều thời gian như vậy thì con người làm thế nào để di chuyển đến đó nếu biết ở đó có những hành tinh giống như Trái Đất?

Ngày nay những kính thiên văn và các phương pháp khoa học tiên tiến có thể giúp con người nhìn thấy và phân tích thành phần của những hành tinh cách Trái Đất hàng triệu đến hàng tỷ năm ánh sáng.

Thế nhưng tất cả chỉ là lí thuyết và phán đoán mà thôi, con người không đủ khả năng đi đến những nơi xa xôi đó, tuổi thọ không cho phép, khoa học kỹ thuật không cho phép.

Con người lúc này chỉ biết đứng dưới nhưng cái kính thiên văn lớn nhìn ra vũ trụ và mơ ước. Họ mơ ước được nhìn thấy và được đặt chân lên hành tinh xa xôi đó.

Nhưng mơ ước chỉ là mơ ước, từ ngày thiên văn học ra đời từ trước công nguyên và phát triển đến nay cũng đã hàng ngàn năm. Trong thời gian đó, lúc nào cũng có người quan sát, đo đạc tính toán, thực nghiệm thế nhưng con người vẫn chưa tìm được hay xác định chính xác được một hành tinh có sự sống nào khác ngoài Trái Đất.

Họ chỉ dùng những kính thiên văn khổng nổ để nhìn ngắm sự vận động của vũ trụ mà vẫn không tìm ra lời giải cho khoảng cách vũ trụ.

Đôi khi con người nhìn thấy những vũ nổ tân tinh khoặc siêu tân tinh trong không gian. Một vụ co giãn năng lượng dẫn đến mất cân bằng của một ngôi sao làm cho chúng phát nổ. Ánh sáng, phóng xạ, các tia hiếm bắn đi tứ phía trong không gian.

Ánh sáng từ một số vụ nổ xa xôi để đến được với trái đất cũng mất đến hàng triệu năm. Vậy khi con người trên trái đất nhìn thấy vụ nổ kia thì ngôi sao đó cũng đã nổ được mấy triệu năm rồi.

Khoảng cách xa xôi làm cho ánh sáng di chuyển cũng chậm như rùa bò vậy, nó không thể phản ánh chân thực một sự kiện như chúng ta thường thấy trên Trái Đất nữa!

Ngay lúc này chúng ta nhìn lên bầu trời đầy sao kia thì tại thời điểm này ngôi sao đó có thể đã chết, có thể đã sáng hơn, tối đi, hoặc di chuyển khác đi. Chúng ta nhìn vào khoảng không xa xôi chính là nhìn vào quá khứ của vũ trụ, càng nhìn ra xa thì càng nhìn sâu vào quá khứ.

Như vậy làm cách nào để có thể di chuyển giữa các hành tinh, giữa các thiên hà và làm cách nào để di chuyển giữa các vũ trụ? Đây là một câu hỏi không có lời đáp chính xác.

Cũng có một số nhà khoa học thì dự đoán rằng phải có lỗ hổng không gian, những đoạn thông đạo nối hai khoảng không rất xa với nhau.

Thế nhưng lỗ hổng không gian diễn ra cực nhanh và bên trong đó không gian hàng tỷ km bị xoắn lại khiến chúng không ổn định. Vì thế những dạng vật chất định hình qua đó đều bị nghiền nát. Và chắc chắn con người không thể đi qua đó được!

..

Lúc này, đi sâu vào vũ trụ.

Cách ngân hà của chúng ta 2,5 triệu năm ánh sáng, ngân hà Tiên Nữ là một thiên hà dạng xoắn ốc gần Ngân Hà của chúng ta nhất. Nó có kích thước và số lượng sao cao hơn rất nhiều so với Ngân Hà của chúng ta.

Ở giữa thiên hà Tiên Nữ và Ngân Hà của chúng ta là một khoảng không tối đen, ở đây vốn không có hoặc rất ít vật chất tồn tại.

Thế nhưng trong khoảng không tối om kia có hai điểm sáng như hai ngôi sao đang lao vào nhau với tốc độ cực nhanh.

Hai điểm sáng chạm vào nhau ở phía gần với Thiên hà Tiên Nữ, tính qua khoảng cách không đến một năm ánh sáng. Nhưng nó lại cách Ngân Hà của chúng ta 2,5 triệu năm ánh sáng. Tức là lúc này xảy ra va chạm nhưng tận 2,5 triệu năm sau chúng ta đứng trên trái đất mới nhìn thấy.

Vụ va chạm không hề có tiếng động, chỉ thấy hai luồng ánh sáng chỗ đó co lại đến cực điểm rồi lại bùng ra lan tràn ra khoảng không tối tăm vô tận kia.

Sau vụ va chạm đó, cả không gian xung quanh đều như bị đông cứng, trong không trung như có một khoảng vỡ, toàn bộ vật chất trong khoảng đó đều không thể di chuyển, chúng bị cố định lại.

Thế nhưng rất nhanh khoảnh khắc đông cứng đó biến mất, mọi thứ lại diễn ra như thường. Ánh sáng bắn đi, các loại tia như hồng ngoại, alpha, gama, những tia phóng xạ khác nữa sẽ lan tràn trong không trung.

Chúng đều lan đi với tốc độ ánh sáng nhưng Trái Đất thì không cần phải lo lắng, tính ra những luồng ba động này phải mất hơn hai triệu năm mới đến được cơ.

Trong vũ trụ vô hình tự dưng một lỗ thủng không gian khổng lồ được hình thành.

Lỗ hỏng vô hình cắt ngang Ngân Hà của chúng ta và Thiên Hà Tiên Tữ. Vành ngoài của lỗ hổng đó lướt qua hệ mặt trời. Thời điểm đó một số dạng vật chất vô định hình bị lỗ hổng đó hút vào. Ánh sáng cũng bị hụt vào một phần, Trái Đất xuất hiện hiện tượng Quang Thực.

Lỗ hổng xuất hiện nửa giây là biến mất nên ở một số vùng trên trái đất chỉ thấy loáng đen rồi lại sáng như bình thường.

Trên trái đất, một nửa bên châu Á đang là đêm, một nửa bên châu âu đã là sáng sớm, châu mỹ thì đã là buổi chưa chiều. Vì vậy dao động vừa rồi một số nơi không thể thấy được. Nhất là những vùng đang là ban đêm.

Trời đêm ở châu á nhìn từ trên xuống thật lộng lẫy. Ánh đèn như chi chít li ti như những con đom đóm bâu vào một cái bánh lớn vậy, nhất là những quốc gia phát triển thì những chòm sáng kia càng dầy đặc và lung linh hơn.

Việt Nam, một nước đang phát triển, ở những thành phố lớn như Hà Nội hay Tp HCM, Hải Phòng, Đà Nẵng,… thì về đêm ánh đèn cũng rất rực rỡ. Từ trên vệ tinh cũng có thể thấy những vùng này có nhiều chấm sáng li ti.

Hà Nội, thủ đô Việt Nam, thành phố đông đúc sầm uất, ánh đèn các khu phố về đêm không bao giờ tắt cả.

Hôm nay lịch dương đã sắp bước vào tháng hai rồi nhưng theo âm lịch thì giờ mới hai hai tháng chạp. Không khí đón tết Nguyên Đán đang rất nhộn nhịp trên mọi ngóc ngách của thành phố. Trời tuy lạnh nhưng những khu vui chơi giải trí không lúc nào thiếu người cả, tiếng cười nói rôm rả náo nhiệt. Đèn hoa rực rỡ, người người đi lại tản bộ ngắm cảnh, mua sắm.

Ba động vừa rồi diễn ra vào lúc mười giờ đêm mà hôm nay lại không có trăng nên không ai nhận ra cả.

Thế nhưng có chỗ đông vui thì cũng có chỗ buồn tẻ, cùng lùi lại hơn mười phút trước.

Đêm đông giá lạnh, một thanh niên đang lững thững đi trên đường phố vắng vẻ. Đây là một thanh niên cao trên mét bảy dáng người mảnh khảnh, hắn mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xanh, dưới ánh đèn đêm không nhìn rõ là xanh gì.

Gió đông bắc từng cơn lùa qua người hắn thổi tóc hắn bay bay lộ ra gương mặt của hắn, một gương mặt u sầu.

Hắn có một gương mặt khá điển trai, nhìn bề ngoài chỉ tầm hơn hai mươi tuổi. Đây đang là độ tuổi hạnh phúc nhất của đời người nhưng hắn lại tỏ vẻ buồn rầu chán nản.

Bây giờ cũng đã gần mười giờ đêm, hắn một mình đi trên con đường đêm đã không còn mấy xe đi lại chứ đừng nói đến người. Một không gian tĩnh lặng cô quạnh vô cùng, toàn bộ không gian này dường như chỉ còn mình hắn tồn tại vậy.

Đang đi hắn bỗng đứng lại rồi ngửa mặt lên trời, hai mắt nhắm lại, hắn hít một hơi sâu rồi từ từ thởi ra, hắn cứ đứng thế một lúc chẳng làm gì khác.

Trên khuôn mặt hắn bỗng hai hàng nước mắt chảy xuống gò má. Nước mắt cứ chảy, hắn cứ đứng đó như không cảm nhận thấy gì cả. Hắn khi này không quan tâm đến bất kỳ thứ gì xung quanh, trời lạnh gió rét, không gian tĩnh lặng hay bất cứ thứ gì cũng không ảnh hưởng đến hắn nữa.

Huhu!”

Đứng một lúc hắn bỗng ngồi xụp xuống, giờ đây hắn đã khóc thành tiếng .

Một thằng con trai hơn hai mươi tuổi giờ đây không khác gì một đứa trẻ con thì chắc chắn hắn đang phải đối mặt với thứ gì đó làm hắn rất đau khổ.

Hắn cứ ôm mặt khóc lớn trong đầu thì không ngừng hiện nên những câu nói: “ Cố gắng học, mẹ khổ mấy cũng lo cho con học nên người. Em không học được em sẽ đi làm kiếm tiền để anh đi học. Cố gắng học. Cố lên con, cố lên cháu, cố lên em. Cố lên! Cố lên!…”

Những câu nói không ngừng hiện lên trong đầu hắn làm tâm trí hắn quay cuồng, mọi ký ức mọi cảm giác như bị đảo lộn.

“Ahhh… !”Hắn ngửa mặt hét lớn, nước mắt giàn giụa chảy xuống ướt hết hai gò má đang ửng hồng vì giá lạnh.

Chương 1: Giá Như!​

Hắn đang rất đau khổ, hắn đang trải qua những ngày tháng tồi tệ của cuộc đời mình. Hắn đã làm sai quá nhiều và bây giờ hắn cảm thấy mình không còn đường lui nữa, mọi thứ với hắn gần như kết thúc rồi.

Bên dìa đường, hắn vẫn ngồi đó khóc, trong đầu hắn thì luôn hối hận và thầm ước: “ Giá như có một lần làm lại thì mình sẽ…”

Hắn đang nghĩ vậy thì bỗng cười nhạt, nước mắt vẫn chảy nói lớn: “haha! Giá như! Giá như! Đời này còn gì đau khổ bằng việc nói ra hai chữ này?”

Trên đời này mỗi khi người ta nói ra từ “giá như” này thì đều đã phạm một sai lầm rất lớn không thể cứu vãn. Khi đó ai cũng muốn mình không phảm sai lầm như vậy, ai cũng sẽ ước: “Giá như mình không làm vậy, giá như mình không đi, giá như mĩnh đã nghe lời ba mẹ, giá như…”

Đời người có những việc đã làm sai rồi thì không thể sửa được, cho nên mỗi người hãy sống làm sao để nói từ “giá như” hay những từ đồng nghĩa với nó một cách ít nhất. Vì thời gian như một dòng nước chỉ chảy từ cao xuống thấp, thời gian chôi qua không đòi lại được nên hãy tận dụng đừng để đến lúc nhìn lại hội hận thì đã muộn.

Đáng tiếc rằng đến tận hôm nay hắn mới hiểu được những điều trên. Đã quá muộn, khi hắn hiểu ra những điều này thì cũng không giúp hắn sửa sai được và hắn cũng biết mình không còn cơ hội làm nữa. Mọi thứ với hắn đã kết thúc rồi, kết thúc tất cả!

Hắn đã phạm nhiều sai lầm và đến cuối cùng không còn gì có thể cứu vãn được nữa.

“A!” Hắn lúc này bỗng nhiên ôm đầu kêu những tiếng kêu lớn rồi nhẹ dần.

Hắn đang trong cơn quay cuồng của nhận thức, trong đầu những âm thanh liên tục phát ra, những tiếng nói, những bản nhạc, những tiếng cười, những hình ảnh, những địa danh, những gương mặt, vv… mọi thứ trong ký ức cứ thế một lần tràn về. Hai tay hắn ôm đầu, cả người bất giác đã ngã năn ra, gương mặt thì nhăn nhó cực độ. Hình như hắn đang chịu dày vò rất lớn .

Hắn đang lạc giữa dòng suy nghĩ của chính mình, một cảm giác rằn vặt, hối hận, một cảm giác không có nối thoát, một cảm giác không có tương lai, một cảm giác mất hết người thân, mất hết mọi thứ, sự tồn tại không còn ý nghĩa, vv…

Hắn ôm đầu lăn lộn trên đất, hắn quằn quại vật lộn với chính bản thân mình.

Tình trạng này diễn ra cũng không lâu chỉ tầm hơn năm phút là dừng lại. Hắn khi này dừng cử động, hai tay ôm đầu từ từ thả lỏng ra, người hắn đang co quắp thì từ từ duỗi ra.

Hắn lúc này nằm ngửa trên đất, gương mặt hắn dần trở lên thư giãn, không còn nhăn nhó nữa, hai mắt từ từ mở ra nhìn lên không trung. Nhìn qua thì dường như hắn đang nằm thư giãn ngắm trời đêm vậy. Thế nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy gương mặt của hắn đang dần mất đi sinh cơ, hai đồng tử trong mắt cũng dãn ra và vô thần.

Trời đông lạnh giá rất nhanh làm cho tay chân hắn cứng đi, gương mặt mỗi lúc một nhạt và tím tái hơn.

Đường đêm lúc này thỉnh thoảng cũng có xe cộ đi qua nhưng dù có người nhìn thấy thì cũng không xuống xem làm gì, mọi người vốn chẳng quan tâm đến một kẻ nằm đường làm gì!

Thế là một cuộc sống đã kết thúc, hắn cứ thế nằm ở đó không ai hay biết, hắn có một cái chết hài hước không đáng để nhắc đến. Một cái chết lãng sẹc!

Thế nhưng nếu để ý kỹ thì hắn chết cùng lúc với hiện tượng Quang Thực diễn ra và mọi thứ đã thay đổi.



Ở một nơi khác .

Chỗ này chỉ toàn một màu trắng, đây là một không gian bao la không có bến bờ . Ở đó có hai người một đứng một ngồi. Người đứng tóc ngắn gọn gàng, dáng người cao hơi gày, gương mặt điển trai có chút buồn rầu. Đây chính là người thanh niên vừa mới chết kia. Người còn lại thì đang ngồi ôm đầu gối, tên này để tóc dài, ăn mặc kỳ quặc. Tên thiếu niên này cũng là một thiếu niên tuấn tú nhưng có vẻ rât gày yếu và nhút nhát.

Người thanh niên kia không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn thầm nghĩ: “Gì đây? Sao mình lại ở đây? Đây là chỗ nào? Thiên đường hay địa ngục?”

Cả tá câu hỏi được hắn đặt ra nhưng e là sẽ không có ai trả lời hắn cả.

Hắn hướng ánh mắt sang phía tên thiếu niên đang ngồi kia, rồi gọi: “Ê ! Đây là đâu vậy?”

Tên thiếu niên kia liền ngẩng đầu lên nhìn, y sợ hãi nói: “Đừng lại đây! Đừng đánh ta.”

“À dạng tiếng nói này, mình sao lại hiểu được? Hệ thống ngôn ngữ của mình đã bị đồng hóa! Sao lại đơn giản như vậy được!” Người thanh niên kia nghe thấy giọng nói và phát âm khác hẳn nhưng hắn vẫn hiểu được thì ngạc nhiên lẩm bẩm.

“Không sao! May mà vẫn hiểu được nếu không thì thật không biết làm sao?” Hắn lại thầm kêu may mắn, nếu giờ tên kia không hiểu hắn nói gì và hắn cũng không hiểu tên đó nói gì thì thật là khó chịu.

“Đừng đánh ta!” Tên thiếu niên kia lại sợ hãi lẩm bẩm.

Chàng thanh niên nghe vậy thầm mắng: “Tên này bị ngu à? Ai đánh ngươi làm gì?”

Hắn lại hỏi: “Sao ngươi lại ở đây ?”

Tên thiếu niên kia vẫn không đáp mà chỉ khóc gọi người thân: “Huhu! Mẫu thân ta sợ, bọn chúng bắt nạt ta.”

“Ai đánh ngươi làm gì!” Thanh niên áo xanh kia lại đi gần đến nói .

“Đừng lại gần!” Tên thiếu niên kia liền thét lên.

“A!” Người thanh niên kia đang đi thì bỗng nhiên ngã ra .

Tên thiếu niên kia cũng năn nộn trên đất .

Mà lúc này, không gian ở đây bỗng dưng biến đổi một cách kỳ lạ. Cả không gian vặn vẹo, cuối cùng thì ở giữa không gian một vòng xoáy được tạo ra, nó dần hút hai người vào trong đó.

Người thanh niên kia bị hút vào trong một khoảng không gian tối đen như mực, mọi thứ dường như không tồn tại, một vùng không gian rộng lớn không chứa vật chất.

Trong vô thức, nơi này tối om chẳng có gì ngoài một âm thanh nói .

“Đau quá! Khó chịu quá! Đau chết mất! A! Những âm thanh rên la có chút quen tai vang lên.

Người nào đó đang phải chịu đau đớn, đau đớn này có vẻ rất khó chịu, người này có vẻ không chịu được nữa .

“Đau thì sao chứ ? Khổ thì sao chứ? Có khổ bằng việc sống không có ý nghĩ không? Đau đớn hay lắm, ta đáng bị như vậy! Đáng ra phải giết tên ăn hại như ta đi!” Tiếng thì thào trong khoảng không tối đen lại vang lên.

“Nha…! A ! AAA….!” Liên tục sau tiếng nói là âm thanh rên rỉ.

Nhưng âm thanh đó cứ thế tiếp diễn, không biết khi nào mới kết thúc.

…..

Trên một cái đài tỷ võ ở một tòa thành, đây là một tòa thành thời cổ. Ai ai ở đây cũng ăn mặc theo kiểu cổ trang. Một nơi hoàn toàn khác với thế giới hiện đại. Đây là một thế giới khác mà ta chưa biết đến!

“Đứng dậy! Tên ăn hại kia, ngày thường ngươi hống hách lắm mà!” Một thiếu niên đứng nhìn một kẻ đang nằm sấp trên sàn nói .

Người nằm kia vẫn bất động, một đám thiếu niên thiếu nữ đứng dưới đều tỏ vẻ lo lắng. Một tên liền nói: “Đỗ Hoàng ngươi có ra tay quá nặng không?”

Một thiếu nữ lại nói: “Hắn tu luyện không ra sao cả nên rất yếu, ngươi ra tay như vậy liệu ổn không?”

“Đã một lúc rồi mà hắn còn chưa tỉnh lại nữa!

Một người nữa vẻ mặt lo âu hướng người tên Đỗ Hoàng nói.

Người tên Đỗ Hoàng kia vẻ mặt cũng có chút hơi biến sắc, hắn đi lại gần người đang nằm sấp kia. Hắn kẽ lay lay gọi nhưng người kia vẫn nằm đó .

Mọi người thấy vậy vẻ mặt tái đi, ai cũng bắt đầu muốn lẩn tránh việc này, một số người còn lặng lẽ rời đi .

Thiếu nữ kia liền nói: “Hắn làm sao thì Liễu gia không để yên cho cúng ta đâu . Đỗ Hoàng ngươi mau đem hắn về Liễu gia để họ còn chữa trị.”

Đỗ Hoàng không nói gì mà liên tục gật đầu rồi rất nhanh đã cõng tên kia lên, hắn rất nhanh chạy đi.

Một tên thiếu niên nhìn theo giọng ngưng trọng nói: “Đỗ gia tuy cũng là một gia tộc lớn nhưng so với Liễu gia thì không ăn thua. Nếu tên kia bị làm sao thì Vạn Niên thành sắp xảy ra biến cố rồi.”

Thiếu nữ kia nghe vậy không nói gì nữa, nàng chỉ nhìn theo bóng hai người kia chạy đi mà thôi .

Vạn Niên thành một tòa thành không lớn không nhỏ, nó nằm ở phía đông nam của Nhất Xuân quốc. Nó rộng khoảng trăm mẫu, trong thành có tầm mấy ngàn người sinh sống. Cuộc sống của người dân ở đây khá an nhàn và ổn định, mọi người đa phần đều cơm no áo ấm, đi khắp thành cũng không thấy một người ăn mày nào cả. Trong thành này có ba gia tộc lớn là Liễu gia, Lý gia và Đỗ gia, ba gia tộc này phân phối mọi hoạt động của thành này. Mà trong ba gia tộc thì Liễu gia lớn hơn hẳn hai gia tộc còn lại.

Liễu phủ nguy nga nằm ở trung tâm Vạn Niên thành, điều này nói lên vị thế của Liễu gia tại đây. Ở thế giới nào cũng vậy, kẻ giàu hoặc thế lực mạnh sẽ đạt được mọi thứ mình thích. Liễu gia cũng là một gia tộc có thế lực tạm ổn trong giới dị giả. Nghe nói gia chủ mấy đời trước của Liễu gia là Liễu Không đã tu luyện đến Hoành Không cảnh . Đó là một cảnh giới mà rất nhiều dị giả mơ ước đến. Chính từ lúc đó Liễu gia ngày càng lấn áp các gia tộc khác ở Vạn Niên thành.

Trong một căn phòng ở Liễu phủ, một trung niên gương mặt hiền hậu, mắt sáng mày kiếm, mũi cao miệng lớn, râu dài uy nghiêm . Đây chính là gia chủ hiện nay của Liễu gia – Liễu Nhân Khanh . Một thiếu phụ xinh đẹp mỹ miều ngồi bên cạnh Liễu Nhân Khanh, đây là Cơ Ngọc Oanh vợ gã.

Cơ Ngọc Oanh liền lo lắng nói: “Thiên nhi lại ra ngoài gây chuyện rồi, chàng nuông chiều nó quá thành ra tính cách của nó quá ngang ngược.”

Liễu gia có bốn anh em thì Liễu Nhân Khanh là cả, tuy vậy nhưng hắn lại lấy vợ muộn nhất nên giờ mới chỉ có một đứa con. Vì nguyên nhân đó nên hắn khá chiều chuộng đứa con này thành ra làm cho nó có chút ngạo mạn khinh người .

“Ài! Ta cũng thật không biết dậy con. Nhưng tất cả cũng là nàng không nỡ để ta trừng phạt nó!” Liễu Nhân Khanh lắc đầu không hoàn toàn nhận lỗi nói .

Cơ Ngọc Oanh lại nói với vẻ mặt lo lắng: “Thiếp cũng biết nhưng không lỡ. Mà mấy ngày nữa là người của gia tộc phải đi đến Kỳ Nhân các rồi, ta sợ…”

“Ta biết nàng sợ nó đến đó sẽ chịu thiệt thòi.” Liễu Nhân Khanh lại lắc đầu nói: “Liễu gia chúng ta ở đây thì là bá chủ nhưng ra ngoài thì thực không đáng nhắc đến!”

Cơ Ngọc Oanh lại nói: “Với tính cách của Thiên nhi thiếp sợ nó sẽ tự dước họa vào thân.”

Liễu Nhân Khanh nghe vậy cũng hơi chán nản tỏ vẻ bất lực nói: “Ta cũng chẳng biết sao nữa, nó là đại thiếu gia không thể cứ ở nhà rong chơi được. Được đến Kỳ Nhân Các học tập là một cơ hội không phải ai cũng có, mà thân phận của nó thì cũng phải có chút thực lực.”

“Ta biết ! Nhưng …”

“Thôi không cần lo lắng, ta sẽ bảo Liễu Thuyên chú ý đến nó.” Liễu Nhân Khanh ngắt lời Cơ Ngọc Oanh .

“Gia chủ….!” Đúng lúc này một tiếng gọi từ ngoài vang vào.

/240