Thiên Ý

Q.1 - Chương 172 - Hoàng Hoa Thương Hội

/240


Liễu Hải trong một năm qua được gia tộc tăng gấp đôi trợ cấp đồng thời phụ thân hắn cũng bố trí dùng hết tài sản của gã mới mua được một lượng linh dược quý hiếm cho hắn dùng liên tục cùng với sự nỗ lực nên trong vòng một năm mới tiến dược ba trọng. Với tiến triển đó lúc đầu hắn cứ nghĩ tốc độ của mình đã thuộc vào dạng biến thái khó có ai trong gia tộc có thể bì kịp.

Liễu Hải mang theo tâm thế oai phong trở về gia tộc nhưng ngay khi gặp Liễu Thuyên và Tần Dương và biết được tu vi của họ thì hắn đã cái nhìn nhận khác về vị trí của bản thân. Hắn cuối cùng cũng phải thừa nhân mình không theo kịp mấy người có thiên phú cao như Liễu Thuyên. Thế nhưng không theo kịp mấy người đó đã đành chứ bây giờ hắn lại gặp Liễu Thiên.

“Một năm đột phá năm trọng! Đại ca người!” Liễu Hải ánh mắt vẫn không khỏi sợ hãi lẩm bẩm.

“Đúng vậy! Một năm đột phá năm trọng ư? Cái này thật là nghịch thiên a?” Liễu Hòa lúc này cũng giật mình cảm thán. Hắn mất bao công sức mới đột phá được một trọng vậy mà vị đại ca luôn bị hắn coi là phế vật lại tiến những năm trọng. Cái này quả nhiên là một đả kích lớn với hai huynh đệ hắn.

“Đại ca quả nhiên đã thay đổi rất nhiều, nhưng tiến năm trọng thì vẫn quá thấp, ở Linh Cơ cảnh thì điều này cũng rất bình thường, huynh cũng biết trong tông môn kẻ biến thái nhiều đến mức nào rồi! Chúng ta vẫn phải cố gắng rất nhiều!” Liễu Thuyên lúc này cũng khen ngợi rồi lại nói lời căn dặn Liễu Thiên.

“Ta biết! Thế muội vào nội môn lâu chưa? Trong đó thế nào rồi?” Liễu Thiên lúc này khẽ gật đầu rồi lại hỏi.

“Muội ư? Cũng được vài tháng rồi, mọi việc trong đó cũng khá tốt. Muội không đủ điều kiện vào Tứ Viện và Lục Phong nhưng cũng bái một vị trưởng lão làm sư phụ.” Liễu Thuyên lúc này thân thiện với Liễu Thiên hơn hẳn, nàng dùng cách xưng hô thân mật từ từ nói.

“Vậy thì tốt rồi! Thế tên Tần Dương kia thế nào rồi?” Liễu Thiên lúc này gật đầu nói rồi lại nhớ ra gì đó hỏi.

“Hắn còn hơn cả muội! Sau đợt thi tuyển hắn đã chúng tuyển vào Phi Linh phong!” Liễu Thuyên vẻ mặt lo ngại nói.

Hai người Liễu Hòa, Liễu Hải cũng gật gật đầu theo tỏ vẻ hâm mộ với tên Tân Dương kia.

“Tên này tiến triển khá nhanh a! Thôi cũng gần tối rồi! Chúng ta đi ăn tối rồi chuẩn bị lên phi hạm thôi!” Liễu Thiên khi này lại không muốn nói đến Tần Dương nữa, hắn lại chuyển chủ đề.



Hoàng Hoa thương hội là một thế lực lớn thuộc dạng nhất nhì ở Trung Địa. Thương hội này kéo dài khắp một miền phía Nam của Phiến Trung Địa đồng thời cũng hoạt động ở năm đến sáu nước trong phiến Hoàng Địa. Ở Nhất Xuân quốc, thượng hội này cũng hoạt động rất mạnh và nếu so về tài lực thì nó chỉ đứng sau mỗi Kỳ Nhân Các mà thôi.

Không ai rõ ở Trung Địa cái thương hội này có nội tình ra sao hay nó có sức mạnh thế nào nhưng mọi người ở Nhất Xuân quốc thì đa phần đều biết ở đây cái thương hội có quyền lực không nhỏ. Cụ thể là rất nhiều ngành nghề kinh tế đều được tổ chức này khống chế hoặc lắm quyền chủ đạo. Một số tòa thành cũng được thương hội này thầu rồi tổ chức các hoạt động kinh doanh.

Nói đến hoạt động kinh doanh của Hoàng Hoa thương hội thì có rất nhiều ngành nghề như mở cửa hàng, xòng bài, kỹ viện, quán ăn, khách sạn,…rồi đến cả những ngành như vận tiêu, cho thuê phi hạm, chiến mã, sản xuất binh khí,…nói chung là ngành kinh doanh nào thương hội này cũng tham gia.

Không nói đâu xa, ngay Trung Dương Thành cũng có một phần tư là các cửa hàng công trình của Thương hội này.

Nói như vậy thì tầm ảnh hưởng của một cái thương hội là rất lớn đối với một quốc gia như Nhất Xuân quốc vậy tạo sao những người cầm quyền Nhất Xuân không kìm hãm nó lại? Nguyên nhân chính là Hoàng Hoa thương hội đa phần đều làm ăn với Kỳ Nhân các và nó đem lại lợi ích lớn cho cả Kỳ Nhân các và Nhất Xuân quốc.

Nhất Xuân quốc là một vùng đất màu mỡ chờ để khai thác và Hoàng Hoa thương hội kia lại là một người nông dân chăm chỉ. Cả hai cùng hợp tác và cùng phát triển, vừa lợi dụng vừa giúp đỡ nhau.

Vì vậy một số lượng lớn các hoạt động của Hoàng Hoa thương hội đều được Kỳ Nhân các ủng hộ nên thương hội này càng ngày càng phát triển lớn hơn trước. Nhưng đây chỉ là mặt kinh tế và giao thương mà thôi chứ Hoàng Hoa thương hội không được can dự dù chỉ một chút đến quân đội của Kỳ Nhân các. Hoàng Hoa thương hội không được đào tạo, chiêu mộ hay mang quân đội của mình vào Nhất Xuân quốc.

Mọi hoạt động của thương hội vẫn do thương hội chủ trì nhưng khi cần vũ lực thì ở quốc gia nào thì quốc gia đó sẽ trợ giúp. Ở Nhất Xuân thì chính là quân đội của Kỳ Nhân các chịu trách nhiệm này. Sự an nguy của Thương hội ở trong Nhất Xuất đều do Kỳ Nhân các chịu trách nhiệm.

Hoàng Hòa thương hội cũng không phản đối cách sắp xếp này của các quốc tông, họ chỉ việc đem người đến đây làm ăn còn việc an toàn thì không phải lo lắng. Mỗi năm họ chỉ phải trả thêm một lượng kinh phí với Kỳ Nhân các mà thôi, đối với họ điều này lại càng thuận lợi hơn so với việc mang người của mình đến hoặc chiêu mộ đào tạo người của mình.

Phải biết để an toàn thì cần phải có cường giả, cường giả vốn cao ngạo nên muốn họ đi theo thương hội là việc rất khó khăn và tốn kém. Giờ đây họ lại được một quốc tông bảo lãnh, có mất mát gì đều được các quốc tông điều tra tìm kiếm, nếu tìm không được cũng sẽ được đền bù.

Kể ra thì chỉ nói riêng ở Nhất Xuân quốc này thì cũng có vô số đội sơn tặc và đạo tặc, trong đó có không ít dị giả có chút bản lĩnh. Nhưng thương hội nào đứng dưới bóng của Kỳ Nhân các thì các nhóm sơn tặc này cũng không bao giờ giám tấn công cướp bóc cả. Bởi vì đã có rất nhiều tấm gương lớn cho đám sơn tặc này soi rồi.

Các thương hội đóng thuế cho quốc tông thì sẽ được quốc tông bảo hộ an toàn khi ở trong quốc gia đó. Vì vậy thương hội trong Nhất Xuân quốc đều là các tổ chức phi dị giả. Họ chỉ tập trung vào kiếm tiền mà thôi! Và ngành nghề của một thương hội lớn là nhiều vô số nhưng ở trong đó có một ngành không phải lúc nào cũng có đông khách.

Trong những ngành khó khăn đó gồm cả ngành vận chuyển đường dài bằng Phi Hạm. Ngành này lúc nào cũng mở cửa nhưng chỉ đến những ngày này hàng năm thì mới dầm dộ hơn hẳn. Ngày thường thật sự không phải ai cũng chịu được phí tổn di chuyển này.

Ngày thường thì các nhóm người có tiền vẫn có thể thuê phi hạm cỡ nhỏ để đi lại nhưng với giá cả đắt đỏ vô cùng nhưng hôm nay lại là ngày toàn thể đệ tử về thăm nhà nên Hoàng Hoa thương hội đã huy động nhiều Phi Hạm cỡ lớn để trở khách với số lượng lớn đồng thời được Kỳ Nhân Các hỗ trợ nên giá vé cũng giảm đi rất nhiều. Qua đó nó đã hấp dẫn được rất nhiều các tầng lớp thấp hơn cũng bỏ tiền ra đi phi hạm.

Hồng Kiên đi cạnh Liễu Thiên thao thao bất tuyệt một hồi giải thích đến tận khi bọn họ đi ra khỏi thành mới dừng lại.“Ta hỏi ngươi là lần này gia tộc đi phi hạm tốn bao nhiêu nhưng ngươi lại nói một hồi cuối cùng vẫn chưa trả lời ta!” Liễu Thiên lúc này nhăn mày hỏi.

“À! Cái này cũng không nhiều, vừa rồi ta cũng có nói là giá vé được Kỳ Nhân các hỗ trợ nên mỗi một người chỉ mất hai ngàn lượng bạc!” Hồng Kiên gãi gãi đầu nói.

“Được rồi! Các vị đệ muội, chúng ta lên thuyền thôi!” Liễu Thiên gật đầu quay lại nói với đám người Liễu Thuyên ở phía sau rồi liền cất bước đi về mấy cái phi hạm ở phía trước.

Phía sau hắn, bảy tám người thiếu niên thiếu nữ cũng chỉ gật đầu đi theo.

Phía trước đám người Liễu Thiên là một vùng đồng bằng rộng lớn, xa xa trên đồng bằng đó có một vùng ánh sáng rực rỡ. Dưới ánh đèn rực rỡ này, đám người Liễu Thiên vẫn có thể thấy tất cả bốn phi hạm đang trôi nổi phía xa, trên bốn phi hạm này là những dãy nhà cửa san sát nhìn rất thực dụng. Theo đánh giá của Liễu Thiên thì những chiếc thuyền này thì thấy chúng trang trí đơn giản, kiểu dáng gọn gàng, đặc biệt là có kích thước khá lớn, tính ra cũng phải lớn gấp đôi Cơ Vân phi hạm mà Liễu Thiên đã từng đi.

Tất cả bốn phi hạm này đều rất bình thường ngoài việc phía trên cao của chúng có những lá cờ trên mỗi lá cờ có bốn chữ “Hoàng Hoa Phi Hạm” được dát vàng lóng lánh. Theo những cột buồm to nhỏ kia là hệ thống chiếu sáng gồm chục cái quang thạch được thiết kế một cách hợp lí.

Liễu Thiên thu hồi ánh mắt, hắn nhìn ra xung quanh phi hạm thì thấy lúc này đang có rất nhiều nhóm người xếp hàng đi đến. Tất cả mọi người đều phải đi qua một trạm canh rồi mới được đi đến cầu thang dưới phi hạm.

“Chỉ nhìn vào số người nối đuôi nhau lên phi hạm thì cũng biết được chuyến đi này sẽ đem lại cho Hoàng Hoa thương hội này rất nhiều tiền!” Liễu Thiên đi đầu lắc đầu thầm than.

Theo như nhị trưởng lão Liễu gia sắp xếp thì mấy người bọn họ sẽ đi lên trước xếp phòng và đám người thiếu niên sẽ lên sau và Liễu Thiên là đại thiếu gia nên hắn là người dẫn đội.

Tại một chiếc phi hạm phía ngoài cùng bên trái, người người đông đúc theo cầu thang đi vào trong. Đây chính là Phi Hạm đi về hướng Tây Nam và nó đi qua Vạn Niên Thành nên mấy người Liễu Thiên cũng mua vé trên chuyến phi hạm này! Nhóm người Liễu Thiên sau khi xuất trình vé cũng nối đuôi nhau đi tiến vào bên trong phi hạm.

Vừa vào trong phi hạm thì nhị trưởng lão đã đi ra đón bọn hắn. thế là cả đám được dẫn đi về cuối phi hạm.

“Ài!” Đúng là đi xe khách khác xe riêng! Không được thoải mái như lần đi Cơ Vân Phi hạm!” Đây là điều đầu tiên Liễu Thiên nghĩ đến khi nằm ở phòng của mình.

Liễu Thiên khi này đang phải nằm trên một cái giường tầng, trong phòng hắn còn có rất nhiều người khác, và cái giường khoảng hai mét vuông hắn đang nằm chính là không gian riêng tư duy nhất của hắn lúc này. Như vậy bảo sao hắn nhớ đến chuyến đi trên Cơ Vân Phi Hạm.

Lại nói thì lên phi hạm toàn thể Liễu gia có hai mươi hai người nhưng chỉ thuê được một phòng lớn. Phòng lớn nói là lớn nhưng với hai mươi hai người thì nó vẫn quá chật. Trong phòng không có gì khác ngoài giường cả, tất cả là những dãy giường hai tầng. Và khi này mọi người đang chia nhau những cái giường đó, cũng may là vẫn còn thừa vài giường chứ phải ngủ chung trên chiếc giường bé nhỏ này thì Liễu Thiên đúng là khóc không ra nước mắt.

Liễu Thiên nằm ở tầng trên của một cái giường phía ngoài cạnh cửa xổ.

“Buổi tối phi hạm sẽ không mở lớp bảo vệ bên ngoài nên không cho bất kỳ ai lên trên phi hạm cả. Nếu muốn ngắm cảnh thì vui lòng ngồi trong phòng mở cửa sổ!”

Nhớ lại mấy câu thông báo của phi hạm khiến Liễu Thiên càng thêm chán nản. Cuối cùng thì hắn cũng xác định rằng bản thân không có chỗ nào đi và không có không gian thoải mái để ngắm cảnh nên sau khi ngồi định thần tu luyện rồi cũng bố trí đi ngủ sớm.

Theo lộ trình thì phi hạm sẽ mất gần hai ngày là đi đến Vạn Niên thành. Như vậy phải đến chiều tối ngày kia mới đến nơi nên mọi người đều phải ổn định sinh hoạt cho chuyến đi dài này. Vì vậy không chỉ Liễu Thiên mà tất cả mọi người trong gian phòng lớn này từ từ tắt đèn đi ngủ.

Mọi người ngủ, chiếc phi hạm được phi đoàn điều khiển vẫn lao đi rất nhanh trong đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Thiên lúc này đang đi trên sân lớn ở giữa phi hạm, hắn thong thả tản bộ trên cái sân rộng gần mẫu này. Hắn đi một hồi rồi đứng ở lan can nhìn sang cảnh vật hai bên thì chỉ thấy mọi thứ cứ vùn vụt trôi về phía sau, nhìn một hồi làm hắn có chút tróng mặt. Hắn đành phải quay vào trong rồi lại nhìn lên trời cao, nhìn ra phía xa chân trời. Chỉ có những cảnh vật phía xa đó mới không bị trôi đi quá nhanh. Hắn cứ đứng đó nhìn cảnh vật suy nghĩ về những ngày sống ở quá khứ, những ngày vừa qua và những ngày tháng tiếp theo ở thế giới này.

Khi này, không chỉ có mình hắn mà còn có rất nhiều người khác đang đi bộ ngắm cảnh trên boong thuyền. Trong đó có cả mấy người Liễu Thuyên, mấy người họ cũng không có gì phải làm nên cũng đi lên đây ngắm cảnh tản bộ cho thư thái.

“Đại ca kia!” Mấy người đang đi thì Liễu Hải hìn thấy Liễu Thiên đứng ở phía đầu phi hạm thì liền chỉ tay nói.

“Chúng ta qua đó đi!” Liễu Hòa lúc này hưng phấn đề nghị.

“Ừm!” Liễu Thuyên nghi hoặc thầm nghĩ gì đó rồi cũng gật đầu nói.

“Ê! Đây chẳng phải là Liễu Thuyên muội sao? Thật là trùng hợp a!” Mấy người Liễu Thuyên vừa đi được một đoạn thì bỗng thấy phía trước có mấy thiếu niên đi đến. Tên thiếu niên đi đầu tiên dáng vẻ điển trai, điệu bộ tao nhã, hắn vừa đi đến cười cười nói: “Thuyên muội đã lâu không gặp! Muội ngày càng xinh đẹp hơn trước!”

“Đường Long!” Cả ba người Liễu Thuyên lúc này đều nhận ra mấy thiếu niên đứng trước mặt thì vẻ mặt không khỏi đại biến lẩm bẩm.

/240