THIỀU HOA VÌ QUÂN GẢ

Chương 2: Chết đi

/24


Chương 2: Chết đi
Editor: Tiểu Linh Đang

Nha hoàn Tân Nhu mới vừa hầu hạ Tiết Thần uống thuốc xong, gần nửa chén thuốc đen như mực trong bát làm bằng sứ thanh hoa, uống ba phần, phun ra bảy phần.

Tân Bích đỡ Tiết Thần nằm xuống, Tiết Thần cảm thấy tốt hơn một chút, để nàng ta chèn chiếc gối thêu tường vân màu vàng sau lưng, hơi ngồi dậy một lát, cảm thấy hít khí thuận hơn, chỉ là trên khuôn mặt tuyệt sắc lại trắng bệch như tờ giấy lộ ra vẻ bệnh tật, không còn nhan sắc như trước đây nữa.

Lúc này Tiết Thần không có tâm tư đi quản dung mạo của mình biến thành như thế nào, cảm thấy có chút khí lực, liền nói với Tân Bích:

"Trên cơ bản sổ nợ trong phủ đều đã được thanh toán, chỉ còn lại những cửa hàng ở thôn trang và mặt đường, bây giờ nhân lúc tinh thần của ta đang tốt, hãy lấy tới đây, để ta có thể xem nhiều ít là bao nhiêu."

Tân Bích không phải là người hầu hạ Tiết Thần từ nhỏ, khi Tiết Thần thành thân, đã mua nàng ta từ ngoài về, để cho quản lí sổ sách, Tiết Thần tín nhiệm nàng ta, liền giao tư khố của mình cho nàng xử lý, tuy rằng đồ cưới của Tiết Thần không tính là nhiều, nhưng mà Tiết Thần biết kinh doanh, hơn mười năm trôi qua, cũng không còn thiếu là mấy, nếu không phải tiền chi tiêu trong hầu phủ quá lớn, Tiết Thần có thể sẽ sống thoải mái hơn bất cứ vị phu nhân nào.

Chỉ đáng tiếc, phu nhân gả vào Trường Ninh hầu phủ rỗng tuếch, đã vậy người trong hầu phủ này còn không tự giác, vẫn tưởng rằng hầu phủ là núi vàng núi bạc, từ trước tới nay không biết tiết kiệm chi phí ăn mặc là gì, khoản thu của phu nhân nhiều như vậy, đặt trước mặt những người trong Trường Ninh hầu phủ này, gần như chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, nhưng bây giờ không được, phu nhân bị bệnh, bắt đầu từ tháng 3 năm nay, tiền thu đã bắt đầu hơi ít đi, phu nhân không khỏe lại kinh doanh nhiều cửa hàng cùng thôn trang như vậy, đành phải bán đi hơn nửa, đổi sang tiền bạc sung vào phủ khố, thân là đương gia phu nhân, làm được đến tình trạng như ngày hôm nay đã là hết lòng quan tâm, nhưng dù là như thế, người trong Trường Ninh hầu phủ còn bất mãn với phu nhân rất nhiều, hoài nghi nàng cầm giữ tiền tài, không rộng lượng.

Tân Bích thay phu nhân nhà mình cảm thấy bất bình.

Thấy lúc này rồi mà Tiết Thần còn muốn nhìn sổ sách, Tân Bích nhận lấy tấm khăn trong tay Tiết Thần, thay nàng lau miệng một cái, nói:

"Phu nhân, ngài khó có được tinh thần tốt như thế này, đừng nhìn những thứ đau đầu kia nữa, tu dưỡng thật tốt, chăm sóc thân thể thật tốt mới là trọng yếu nhất ."

Tiết Thần biết Tân Bích là muốn tốt cho nàng, nhếch nhếch khóe miệng, Tiết Thần vốn sinh mĩ mạo, coi như bị bệnh cũng mang một bộ dáng xinh đẹp khác, làm cho nữ nhân nhìn thấy không khỏi cảm thán nàng sinh ra quá tốt, nay bộ dáng nhếch môi, ngược lại khôi phục nhan sắc hoạt bát, làm cho người trước mắt cảm thấy sáng ngời, có thể thấy được khi nàng không mắc bệnh, bộ dáng có bao nhiêu xinh đẹp .

"Chỉ là nhìn xem sổ sách, có cái gì vội vàng ."

Lời nói của Tiết Thần vừa dứt, Tân Bích liền không nhịn được đỏ hốc mắt, quay đầu đi lau nước mắt, sau đó mới nói: "Phu nhân, ngài đừng xem. Dưỡng tốt thân thể mình, mới có thể kéo hầu gia trở về."

Sau khi nghe lời nói của Tân Bích, vốn trên mặt Tiết Thần không có nhiều ý cười lại thu liễm vài phần, tựa vào nơi đó một lúc sau không nói gì, trong lời Tân Bích nói đã nhắc đến hầu gia, chính là Trường Ninh hầu Tống An Đường bây giờ, trượng phu của Tiết Thần.

Tống An Đường này không coi như tệ, chỉ là hơi ngu ngốc cùng ích kỷ. Năm đó nếu như không phải là nàng bị Từ Tố Nga bức đến cùng đường bí lối, làm sao có thể dùng thủ đoạn kia để gả được vào Trường Ninh hầu phủ. Cũng không phải là ham gia sản của Tống An Đường, chỉ là đơn thuần muốn thu xếp ổn thỏa, để tránh bị mẹ con Từ thị chém tận giết tuyệt.

Đến sau này, phát hiện Trường Ninh hầu phủ chỉ là cái thùng rỗng, đồ cưới không còn lại bao nhiêu của mình phục vụ chi phí chi tiêu, thiếu hụt nhiều đến nỗi không cần nhìn cũng biết, bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình quản lý thôn trang cùng cửa hàng, bởi vì nàng cần phải làm cho Trường Ninh hầu phủ tiếp tục hưng thịnh, chỉ có như vậy mới có thể duy trì mặt mũi của nàng trước mặt người Tiết gia.

Nhưng hiện tại, thể diện còn sót lại, chỉ sợ cũng sắp không chống đỡ nổi nữa.

Tống An Đường xốc rèm cẩm tú lên, chóp mũi liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, chân mày hơi hơi cau lên, phía sau cửa có nha hoàn đưa lò sưởi, thay hắn cởi áo choàng, xốc rèm bên trong, mời hắn đi vào. Tống An Đường năm nay ba lăm, trời sinh gương mặt tuấn dật, nhìn chỉ giống bộ dáng hơn hai mươi, bảo dưỡng vô cùng tốt, vàng ngọc đeo bên hông, toàn thân hầu gia phú quý, mặc áo xanh lam thêu mây được tô điểm thêm bằng hoa, trên mặt mang theo ý cười, tuấn nhã phong lưu không nói nên lời.

Chỉ thấy hắn một bước làm thành hai bước, đi đến trước giường Tiết Thần, Tân Bích mang ghế con đến cho hắn, hắn lại không ngồi, giống như đứa nhỏ, nhất định phải ngồi bên mép giường Tiết Thần, nắm tay Tiết Thần, nói:

"Thần, trong phòng nàng thật ấm áp, tay cũng ấm áp, bên ngoài rất lạnh, nàng sưởi cho ta đi." Thần là Tiết Thần tiểu chữ, sau khi kết hôn Tống An Đường vẫn luôn xưng hô với nàng như vậy.

Tính nết Tống An Đường chính là như vậy, nói dễ nghe một chút là thẳng thắn, nói khó nghe điểm chính là vô tâm, túm lấy tay Tiết Thần ấm áp sưởi cho mình hồi lâu, còn muốn cởi giày chui vào trong chăn Tiết Thần để sửa chân, Tiết Thần bị bệnh, vốn dĩ sợ lạnh, đâu chịu được hắn ép buộc như thế này, sắc mặt nhợt nhạt đi không ít, Tân Bích bên cạnh thấy thế, không khỏi lên tiếng nhắc nhở:

"Hầu gia, phu nhân đang bệnh, trong chăn có bệnh khí, đừng để lây cho ngài."

Tân Bích là nha hoàn, nàng không thể trực tiếp chỉ trích Tống An Đường không đúng, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở như vậy, quả nhiên, Tống An Đường nghe nói đến bệnh khí, mới bỏ đi suy nghĩ chui vào trong ổ chăn của Tiết Thần sưởi ấm, thò bàn tay vào tay áo nàng, túm lấy cổ tay ấm áp.

Tiết Thần cũng không phản kháng, không lên tiếng, cứ như vậy dựa vào bên giường tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, Tống An Đường sợ nhất là vẻ mặt này của Tiết Thần, giống như cái gì cũng không gạt được nàng, đặc biệt đáng sợ.

Không tự chủ được liền xòe


/24