Thiếu Tướng Ngài Khoẻ Không

Chương 10:Anh là thuốc của tôi (bảy).

/81


Chương 10:Anh là thuốc của tôi (bảy).

Cuối tháng ba khí trời ở C thành buổi tối vẫn rất lạnh.

Bất quá chỗ ngồi trên lầu nhỏ này của Hoắc Thiệu Hằng bốn mùa ôn hoà, có máy điều hòa không khí điều khiển, cũng không cảm thấy quá lạnh hoặc là quá nóng.
Chẳng qua là hắn mới vừa rồi trải qua một phen kịch liệt “Vận động” chưa bao giờ có, tâm tình có chút phức tạp, yêu cầu nước lạnh tới làm cho mình thanh tỉnh một chút.

Ồn ào hoa hoa hoa nước lạnh hướng đến cùng, quả thật giống như chậu nước lạnh lao xuống, tâm tư có chút hơi hỗn độn của hắn trong nháy mắt liền thở bình thường lại.
Coi như là một lần nhiệm vụ mà thôi, như một dạng trăm ngàn lần nhiệm vụ trong dĩ vãng.

Mặc dù một lần này nhiệm vụ hương diễm một chút, độ khó cũng nhỏ rất nhiều, nhưng cũng chỉ là một lần nhiệm vụ.

Không có bất kì ý tứ gì khác.

Bất quá ở hoàn toàn quên trước, hắn phải cẩn thận trở về chỗ cũ một phen.

Đứng dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, Hoắc Thiệu Hằng một nhánh cánh tay đỡ ở trên vách tường, nhắm mắt lại hưởng thụ nước chảy cọ rửa rõ ràng , trên mặt vẻ lạnh lùng rốt cuộc có chút hòa hoãn.

Tắm nước lạnh xong , trên cổ hắn đắp khăn tắm, từng bước chân cường tráng từ phòng tắm đi ra.
Ngửi được mùi vị tanh nồng nồng đậm trong phòng ngủ, khóe miệng co quắp một cái, tìm tới điều khiển từ xa bên trong phòng, một lần nữa mở ra máy thông gió bên trong phòng, đem không khí trong phòng thanh lọc lại một lần.

Sau đó ngồi xuống trên ghế sa lon gỗ màu trắng, dự định rút ra một thứ trong truyền thuyết “Sau chuyện này khói (thuốc)” .

Kết quả khói (thuốc) còn không có đốt, chỉ nghe thấy trên giường lớn Cố Niệm Chi lại lăn lộn, còn có từng tia từng tia khó nhịn thở dốc theo trong cổ họng cô phát ra ngoài.
Hai tay của cô bắt đầu quờ quặng múa may, thật giống như muốn đem khăn lụa ngu dốt trên mặt cào xuống.
Hoắc Thiệu Hằng dừng một chút, ném thuốc lá trong tay xuống, bước một cái dài đến trên đầu giường, một bàn tay lớn cầm hai cái tay đang quơ múa của cô, giơ lên giữ trên đỉnh đầu.

Ngửi được một cổ hơi thở hoc-mon mãnh liệt phái nam , Cố Niệm Chi dừng lại ý đồ đi cởi chiếc khăn lụa ngu ngốc trên mặt , chỉ bằng lấy khứu giác hướng phía Hoắc Thiệu Hằng bên này cọ cọ.

Chỉ một buổi tối, Hoắc Thiệu Hằng phát hiện mình đã bị “Huấn luyện” đến “Tùy thời có thể muốn, tùy thời có thể cứng rắn” .

Hắn mới vừa xông qua nước lạnh, trên người còn rất thoải mái, chẳng qua là một ít vị trí đã “Đằng đằng sát khí”.
Đang muốn cúi người xuống, phát hiện trên giường lớn của hắn ướt nhẹp.

Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày một cái, bàn tay nâng lên một chút, liền bế Cố Niệm Chi lên, rời khỏi giường lớn.

Trong phòng ngủ không khác biệt giường, hắn hướng bốn phía nhìn một chút, ôm lấy cô đi tới mới vừa rồi hắn đang ngồi màu trắng gỗ chắc trên ghế sa lon, đem Cố Niệm Chi buông xuống.

Giường Trong phòng ngủ không khác biệt, hắn hướng bốn phía nhìn một chút, ôm lấy cô đi tới chỗ hắn mới vừa ngồi rồi trên ghế sa lon gỗ màu trắng , đem Cố Niệm Chi buông xuống.
Lúc trước không cảm thấy cái ghế salon này nhỏ hẹp, nhưng sau khi chen lấn hai người , thật giống như cũng có chút không khỏi khó chịu.

“Cái ghế Salon này nên thay”.

Ở trên ghế sa lon vùi đầu dùng sức đằng đằng chấn động trong đầu Hoắc Thiệu Hằng đột nhiên lướt qua như vậy một cái ý nghĩ như thế.

Không biết là bởi vì đổi địa phương, hai người đều cảm thấy rất mới mẻ, hay là bởi vì một lần cuối cùng,hay dược tính trên người Cố Niệm Chi như nỏ đã hết đà.

Hoắc Thiệu Hằng chỉ biết là hắn còn không có tiến vào, Cố Niệm Chi liền phát tiết ra ngoài rồi.
Đây đã là lần thứ bảy rồi.

Nhìn cô hít từng ngụm từng ngụm thở hào hển, nhịp tim dần dần khôi phục bình thường, nhưng là sắc mặt Cố Niệm Chi tái nhợt cực độ, Hoắc Thiệu Hằng mấp máy môi, cuối cùng vẫn không có tiếp tục.
Mặc dù hắn một lần cuối cùng không có được phát tiết, nhưng là Cố Niệm Chi lấy được là đủ rồi.
Vốn chính là vì giải mị dược cho cô, lại không phải là vì chính mình vui mừng mới cùng với cô làm.

Hoắc Thiệu Hằng rời khỏi thân thể của cô, đứng dậy thu thập một chút, lại đi phòng để quần áo trong ngăn kéo cầm một tấm ga trải giường giống nhau như đúc không chút tạp chất thay ra.

Quay đầu đi tới cạnh ghế sa lon, nhìn thấy Cố Niệm Chi đã ngủ như chết.

Lần này, cùng mấy lần trước lâm vào trạng thái hôn mê vô ý thức là thật không giống nhau.
Hoắc Thiệu Hằng ôm cô, thả vào ga trải giường vừa thay trên giường, tiện tay đắp chăn mỏng rồi dịch góc chăn cho cô nằm .

Do dự một chút, vẫn là không có đem khăn lụa buộc trên mắt cô lấy xuống.
Nhìn cô ngủ say, mới vội vàng đi vào phòng tắm, lại giặt rửa một lần, đổi một áo T-shirt cổ tròn màu đen cùng một chiếc quần ngủ nhiều màu .
Đẩy ra cửa sổ phòng ngủ , hắn đi tới trên đài Tiểu Dương, rốt cuộc đốt “Sau chuyện này khói (thuốc)”, nhàn nhã hút.
Ôm lấy cánh tay đứng ở trên ban công,sắc mặt hắn âm trầm, nhìn phong cảnh phía xa , giống như là có tâm sự, nhưng cũng có thể cái gì cũng đều không muốn.

Sương mù Màu tím nhạt quanh quẩn ở trong núi, mặt trời mới mọc ở phía sau núi lộ ra một tia sáng.

Hoắc Thiệu Hằng nhìn thấy những cảnh tương quen thuộc này , phun ra một vòng khói, Dương nhấc tay một cái, trong tay còn dư lại tàn thuốc vạch ra một đường pẩbol xinh đẹp, vững vàng rơi vào trong thùng rác góc sân thượng .

Hắn hít một hơi khí trời mát mẻ thật sâu tỉnh táo, xoay người vào phòng.

Đóng lại rơi cửa sổ dài , lại kéo lên rèm cửa sổ bằng nhung trên tấm thủy tinh cách âm, Hoắc Thiệu Hằng liếc mắt một cái Cố Niệm Chi trên giường .

Còn đang ngủ say không nhúc nhích .Nhất định là mệt lả.

Hoắc Thiệu Hằng nâng khóe môi , tâm tình cực tốt hướng cửa phòng ngủ đi tới.
Mới vừa mở cửa phòng ngủ một cái , chỉ nghe thấy ùm một thanh âm vang lên.

Một cái thân ảnh mập mạp ngã lộn vào trong,cái đầu tròn trịa đông mà một tiếng nện trên mặt đất.

Hoắc Thiệu Hằng chân mày co quắp hai cái, trầm giọng nói: “Trần Liệt!”
Ngã lộn vào phòng ngủ dĩ nhiên chính là người ở ngoài cửa đợi suốt đêm quốc thủ thần y Trần Liệt.

Xoa bóp sau ót, đỡ khung cửa đứng lên, trừng hai mắt nhìn lấy Hoắc Thiệu Hằng:” Anh anh đều làm xong? !”

“Anh cái gì mà anh?” Hoắc Thiệu Hằng sắc mặt lạnh lùng đến có thể khiến tầng kế tiếp của Bắc Cực đóng băng, “Ai cho phép cậu ngồi ở cửa phòng của tôi ?”
“Không phải tôi lo lắng chuyện này cho anh sao” Trần Liệt lẩm bẩm nói, len lén liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng, dáo dác hỏi: ” làm mấy lần?”

Hoắc Thiệu Hằng cũng không trả lời, mặt không đổi sắc phất phất tay, “Vào xem một chút cô bé đã xong hết chưa “.
“À? Thật?” Trần Liệt mau mau chạy đến phòng khách, , kích động đều lắp bắp: “Đều đều đều làm xong? Thật là làm bảy lần?”
Hoắc Thiệu Hằng đối với hắn loại vấn đề này lựa chọn thái độ tránh toàn diện , cúi đầu chiếc quần ngủ nhiều màu sắc trong túi quần lại móc ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu hút, hít sâu một cái.

Nhìn lấy Trần Liệt mở hòm thuốc ra, lấy ra ống tiêm,lấy máu trên cánh tay Cố Niệm Chi .
Cố Niệm Chi vẫn còn đang ngủ say, một đoạn cánh tay như bạch ngọc khoác lên gối bên trên, trên mặt không có chút huyết sắc nào.

Khăn lụa màu tím vẫn bịt trên mắt.

Hoắc Thiệu Hằng nhìn một cái, cảm thấy có chút nóng ran, cụp mắt hung hăng nhả ra hai vòng khói (thuốc),thời điểm thừa dịp Trần Liệt đang làm phân tính huyết dịch , đi tới đẩy đẩy vai hắn, “Ra ngoài nói chuyện “.

Trần Liệt đem thiết bị thiết lập định xong, chờ khảo nghiệm kết quả, mới cùng Hoắc Thiệu Hằng đi ra phòng ngủ.
Hoắc Thiệu Hằng thò đầu vào trong nhà nhìn một cái, chắc chắn Cố Niệm Chi còn đang ngủ say, nhẹ nhàng đóng cửa cửa phòng ngủ, đối với Trần Liệt giang tay ra, “Đem ra “.

“Cái gì đem ra? Nha, anh muốn cái gì? Tôi thiếu anh cái gì?” Trần Liệt nghi ngờ híp mắt nhìn lấy Hoắc Thiệu Hằng, “Ánh mắt tôi cận thị đến lợi hại, không thấy rõ, anh đừng lừa dối tôi “.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn hắn một cái, mấp máy môi, nói: “Thuốc a, cậu nói có thuốc có thể khiến người ta không nhớ “.

“À?” Trần Liệt sững sờ, “Cái gì không nhớ?”

“Cậu đừng giả bộ” thanh âm Hoắc Thiệu Hằng trầm thấp lạnh lùng, ánh mắt lẫm liệt, như đao đập về phía Trần Liệt: “Trước không phải cậu nói có thể tìm người hỗ trợ, bảo đảm bọn họ sau chuyện này cái gì cũng không có nhớ không? Cậu như thế nào bảo đảm bọn họ không nhớ?”

“À? Nha!” Trần Liệt rốt cuộc minh bạch được,vẻ mặt trên mặt trong nháy mắt đã thay đổi, hồi lâu sờ một cái cái ót sau gáy của mình, lăng lăng nói: “Cái thuốc đó a, anh cũng muốn ăn? Anh cũng không phải là người ngoài “.

Hoắc Thiệu Hằng liếc hắn một cái, tiếp tục buông tay: “Bớt nói nhảm, thuốc đâu?”
Trần Liệt thật không nghĩ tới Hoắc Thiệu Hằng cũng cần đến thuốc giúp quên đi.

Miệng Tròn trịa há rồi lại ngậm , hồi lâu rất là bất đắc dĩ nói: “Cái này hả, Hoắc thiếu, là như vầy, thuốc kia a, là muốn ăn trước khi làm chuyện , có thể bảo đảm sau đó cái gì cũng không nhớ hãy cùng Niệm Chi một dạng, người xem cái bộ dạng này của cô ấy, tỉnh bảo quản cái gì cũng không nhớ “.

Cũng chính là trước cũng làm người ta tiến vào trạng thái ý thức hỗn độn , hoàn toàn dựa vào bản năng làm việc là được rồi.

Hoắc Thiệu Hằng trong lòng hơi hồi hộp một chút, thầm nói không tốt.
Quả nhiên Trần Liệt lui về phía sau rụt một cái, hận không được đem thân thể tròn trịa của mình toàn bộ mà giấu xuống đất, hắn ấp úng nói: ” sau khi làm xong ăn nữa là vô dụng Hoắc thiếu, ngài bây giờ mới tìm tôi mà đòi cái loại thuốc có thể quên mất một phần trí nhớ này , đã không còn kịp rồi “.


/81