Thiếu Tướng Ngài Khoẻ Không

Chương 81: Tín ngưỡng của cô tới rồi

/81


 Chương 81: Tín ngưỡng của cô tới rồi

 

“Ở chỗ này thiết lập điểm đánh lén?” Cố Niệm Chi giật mình, một đôi con ngươi to linh động chuyển hướng nhìn tiểu Kính Hồ, nhìn phía đối diện hồ, nhìn Minh Nguyệt Các từ xa, cô nhắm hai mắt, thấp giọng nói: “holy-lord! Chẳng lẽ muốn dùng súng ngắm? !”

Chỉ có dùng súng ngắm, mới có thể từ bờ hồ xa như vậy bắn tới được bờ bên kia Minh Nguyệt Các.

Sĩ quan kia “Di” một tiếng, “Làm sao cô biết súng ngắm?”

Loại đồ vật này ngay cả người của quân đội cũng không biết nhiều, quần chúng phổ thông biết được thì lại càng ít.

Cố Niệm Chi mỉm cười nói: “Tôi là Fan quân sự, ở trên mạng nhìn thấy qua ”

“Có thời gian học tập cho giỏi, ít lên mạng thôi” sĩ quan kia đàng hoàng trịnh trọng dạy dỗ cô một câu, “Vào thôi tôi phải đóng cửa rồi ”

Cố Niệm Chi gật đầu một cái, đang muốn xoay người, khóe mắt liếc qua nhìn thấy từ trong xe hãn mã quân đội một trước một sau hai người nam nhân cao lớn đi ra.

Cô chấn động toàn thân, trong đầu ông một tiếng, vội vàng chuyển mắt, ánh mắt cơ hồ là tham lam, chăm chú nhìn thân hình cao lớn đi ở phía trước.

Đèn pha của máy bay trực thăng còn đang ở giữa không trung quanh quẩn, rắc một mảnh chùm tia sáng xuống.

Trong chớp nhoáng này, tiếng mưa rơi ào ào ở bên tai cô biến mất, đen tối của ban đem ở trước mắt cũng chậm rãi rút đi, thế gian vạn vật đều thành hư vô, thiên địa của cô chỉ còn một người đàn ông cao lớn mặc quân phục bộ đội đặc chủng kia.

Mặc dù đầu đội mũ bảo hiểm màu đen cùng kính nhìn ban đêm, trên mặt được che chặt chẽ, căn bản không thấy rõ tướng mạo, nhưng mà cái thân hình cao lớn kia, cái bờ vai rộng lớn kia, cái khí thế bức người kia, rõ ràng đó chính là chú nhỏ Hoắc của cô a!

 Bốn năm đầu, cô chính là đồ trang sức theo chân hắn a!

Nhưng bây giờ lại có hơn hai tháng không được gặp hắn, ngay cả gọi điện thoại cũng chỉ gọi được hai lần thôi.

Cố Niệm Chi nắm chặt cột cửa của nhà lá, thân thể cứng ngắc không thể động đậy.

Trước cửa sĩ quan không nhịn được đẩy cô một cái, “Mau vào đi nơi này phảu giới nghiêm, giải phóng mặt bằng” vừa nói, cửa chính nhà lá trước mặt cô lạch cạch một tiếng liền đóng lại.

Cố Niệm Chi bị đẩy đến lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té lăn ra đất.

Mai Hạ Văn vội vàng đỡ cô, lo lắng hỏi “Em không sao chứ?”

Cố Niệm Chi chậm rãi lắc đầu.

Giống như là có một hơi thở ngăn ở cổ họng, lên không nổi, xuống cũng không được.

Cô che ngực, dựa vào của chính nhà lá ngồi xuống.

Nhà lá trong không có cửa sổ, cửa chính duy nhất đã bị đóng lại, bên trong đen kịt một màu.

Hoắc Thiệu Hằng cùng Triệu Lương Trạch đi xuống xe hãn mã quân đội, mắt nhìn thẳng qua cửa nhà lá đang đóng kín, đi tới bên bờ hồ tiểu Kính Hồ tìm địa điểm thiết lập súng ngắm.

“Từ tường sau Minh Nguyệt Các đến bờ hồ, khoảng cách thẳng tắp của nơi này là ngắn nhất” Triệu Lương Trạch nắm máy đo ở trong mưa đi đi lại lại, chỉ một nhóm cây cỏ bùn sình bên bờ tiểu Kính Hồ nói.

Khối bãi cỏ này vừa vặn ở ngay phía trước nhà lá mà bọn Cố Niệm Chi ẩn thân,
Hoắc Thiệu Hằng mở dụng cụ nhìn ban đêm, đứng ở chỗ Triệu Lương Trạch chỉ định, nhìn về phía Minh Nguyệt Các bên kia.

Dụng cụ nhìn ban đêm của hắn không phải là dụng cụ nhìn ban đêm bình thường, nó là mang hệ thống tia hồng ngoại dò xét, có thể giống y chang hồng ngoại, xuyên thấu qua vách tường nhìn thấy ảnh động tác của người ở bên trong.

Từ dụng cụ nhìn ban đêm nhìn ra ngoài, đối diện là Minh Nguyệt Các, tình hình từng bước một hiện ra ở trước mắt hắn.

Cái tên bắt cóc kia ôm lấy một cây súng, rúc lại vị trí chính giữa tường sau.

Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy một chút hình người mơ mơ màng màng, nhưng mà vị trí đầu hắn vẫn rất rõ ràng.

Bên trong phòng, trên đất xiêu xiêu vẹo vẹo rất nhiều bóng người không nhúc nhích, chắc là những con tin bị bắt cóc.

Theo lời nhân viên sơn trang nghỉ phép, bọn họ đã biết những tên bắt cóc này trước đó đã cho người hạ chất độc, cho nên tới bây giờ, những con tin kia vẫn còn trong trạng thái ngất xỉu.

Cứ như vậy, ngược lại so với lúc bọn họ tỉnh táo sẽ tốt hơn một chút.

Ít nhất họ sẽ không náo loạn, làm xuất hiện nhân tố không thể điều khiển.

“Ở nơi này đi” Hoắc Thiệu Hằng để một cái chân nửa quỳ ở trên bãi cỏ, mở hộp súng của súng ngắm ra, bắt đầu lắp ráp.

Trong tay hắn cây súng ngắm này là vũ khí hạng nặng của đóng quân, nòng súng dài, nặng 20 kg, trang bị một băng đạn có 10 phát, đường kính có 25mm, có thể đánh xuyên xe bọc thép đối diện, cái nhà Minh Nguyệt Các kia nghe nói là toàn bộ đều được chế tạo từ gỗ, vách tường không thể nào vững chắc hơn so với xe bọc thép.

Đem hai chân đinh nhọn để trên đất, Hoắc Thiệu Hằng nằm xuống bãi cỏ, bắt đầu điều chỉnh ống kính nhắm.

Ống kính nhắm của súng ngắm càng tân tiến thì càng chính xác, vì bảo đảm khi ở khoảng cách xa nó vẫn có năng lực xạ kích chính xác, ống kính nhắm của súng ngắm vô cùng tân tiến, mạng lưới liên lạc xử lý hệ thống dữ liệu của ống kính nhắm, so với ống kính nhắm quang học của súng bắn tỉa bình thường thì cao minh hơn nhiêu lần.

Loại hệ thống ống kính nhắm này có thể đối với khí áp, nhiệt độ, tốc độ gió, tốc độ mưa cùng góc độ mục tiêu đều có thể tiến hành thu thập số liệu, xử lý và tính toán, hiệu quả đạt tới một lần đả kích là trí mạng

Tay súng bắn tỉa giỏi đã vô cùng hiếm thấy, tay súng có thể sử dụng súng ngắm phức tạp như vậy thì càng hiếm có hơn.

Hoắc Thiệu Hằng mấy năm nay rất ít tham gia thực chiến, nhưng mà thương pháp của hắn vẫn không có giảm bớt

Toàn bộ Đế đô không người nào có thể so sánh được với kỹ thuật đánh lén của hắn, bất kể súng ngắn hay là súng ngắm, đều không có người nào là đối thủ của hắn được.

Hoắc Thiệu Hằng rốt cuộc điều chỉnh xong ống kính nhắm, ngã nằm trên đất, hai tay đem báng súng của súng ngắm tiến vào trạng thái nhắm chính xác.

Đối với tay súng bắn tỉa mà nói, quá trình nhắm là một yêu cầu vô cùng kiên nhẫn cùng tĩnh táo.

Có một số tay súng bắn tỉa vì mục tiêu đả kích, có thể cả ngày nằm úp sấp ở một vị trí không nhúc nhích.

Dĩ nhiên, đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, lần này hắn có muốn nằm úp cả ngày cũng không được, bởi vì hắn chỉ có thời gian không tới mười phút để kết thúc trận chiến đấu này.

 

Cố Niệm Chi ôm đầu gối ngồi trong bóng tối ở nhà lá, hai tròng mắt đen bóng giống như súng bắn tỉa thượng hạng .


Trong nhà lá yên tĩnh, còn bên ngoài nhà lá thì đang mưa lớn ồn ào.

Cô không thể không vững vàng đè lại lồng ngực, thậm chí sợ sẽ bị đồng học nghe được tiếng tim đập mạnh của mình.

Vào lúc này, bọn họ cần an tĩnh tuyệt đối cô không muốn có bất kỳ thanh âm gì quấy rầy đến Hoắc Thiệu Hằng, âm thanh nhịp tim cũng không được.

Bởi vì bên ngoài nhà lá, anh hùng của cô, tín ngưỡng của cô, đang vì trừ đi đạo tặc hại người mà cố gắng, cô không làm ảnh hưởng đến hắn.

“A —— tôi không chịu nổi! Bọn họ muốn làm gì? !” nữ đồng học được Cố Niệm Chi ôm lấy lội qua tiểu Kính Hồ, đột nhiên cuồng loạn kêu khóc.

“Cậu im miệng!”

Mọi người còn chưa phản ứng kịp, Cố Niệm Chi đã nhào tới, bóp lấy cái cổ của nữ đồng học, thấp tiếng rống giận: “Nếu còn phát ra âm thanh, tớ sẽ bóp cổ cậu!”

Tiếng khóc thét chói tai của nữ đồng học kia hơi ngừng lại, ánh mắt trừng lớn.

Cô ta hoảng sợ nhìn Cố Niệm Chi, liều mạng dùng sức đẩy cô ra.

Các bạn học trong lớp cũng sợ ngây người.

Cái này là tiểu muội muội Cố Niệm Chi như con cừu nhỏ mềm mại vô hại của bọn họ sao? !

Mai Hạ Văn ngẩn ngơ, tới đẩy một chút tay của Cố Niệm Chi ra, thấp giọng nói: “Em buông cổ của cô ấy ra, cô ấy sẽ không thở được mất ”

Cố Niệm Chi hơi buông lỏng tay một chút, thấp giọng cảnh cáo nữ đồng học cuồng loạn đó: “Bên ngoài binh lính có bao nhiêu gian nan, cậu có biết hay không? ! Bọn họ dùng tính mạng mình để bảo vệ cậu, cậu còn mặt mũi khóc? ! Còn phát ra âm thanh nửa, tớ sẽ cho cậu cả đời cũng không thể khóc nổi nửa!”

Đang dùng súng ngắm tập kích, không thể có một chút xíu phân tâm nào.
Mặc dù lấy trình độ của Hoắc Thiệu Hằng, cho dù có người ghé vào lỗ tai hắn khua chiêng gõ trống hắn cũng sẽ không để ý tới.

Nhưng mà đối với Cố Niệm Chi mà nói, việc cô có thể làm vì hắn, chỉ có như vậy mà thôi

Hoắc Thiệu Hằng nằm ở trong bùn lầy của bãi cỏ, hạt mưa mang hơi lạnh ở trong ống kính nhắm bồng bềnh tới lui.

Hắn đã đắm chìm trong thế giới của mình, toàn bộ tinh thần đều ở trên kính ngắm.

Kính tia hồng ngoại nhìn trong đêm nhìn được cảnh tượng đều là ảnh ảnh xước xước, nhưng mà đầu nhắm của súng ngắm, đã nhắm ngay đầu Dương Đại Vĩ hắn đang nương chặt vào tường sau Minh Nguyệt Các

Cách tiểu Kính Hồ hai cây số, một viên đạn có thể đánh thủng xe bọc thép trong súng ngắm của hắn đang chờ phát động

 


/81