Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 1 - Chương 1

/106


Edit: Thu Lệ

Buổi chiều ánh mặt trời vô cùng rực rỡ, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của lá cây rơi xuống loang lỗ trên mặt đất, dưới bóng cây để một chiếc giường êm, trên giường êm có một nữ tử áo trắng đang nằm, thân thể nàng lười biếng tựa vào phía trên, tay phải chống đầu, tay trái cầm một quyển sách che kín gò má của nàng, mái tóc đen mượt như suối chảy, làm cho người ta muốn chạm vào xem nó có mềm mại như tơ lụa không.

Vù vù. . . . . . Một tiểu nha đầu trang phục màu xanh lục mang theo một cái rổ đi vào từ cửa viện bên cạnh, dung nhan của nha đầu vô cùng nổi bật, lông mi cong vút, hai mắt thật to, được cho là một tiểu mỹ nhân, cho dù hiện giờ nàng đang há mồm thở dốc không có hình tượng chút nào, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy khó coi, ngược lại cảm thấy rất đáng yêu.

Phù! Bỗng dưng ném rổ lên mặt đất, cũng không quan tâm dưa và trái cây bị lăn ra, lập tức ngã nhào lên giường êm bên cạnh, buồn bã vô cùng: Tiểu thư, mệt quá à! Thiệt là, tại sao chùa miếu lại phải tu trên núi, lúc nào bò lên cũng thật muốn mạng người mà!

Trên giường, nữ nhân nghe vậy, từ từ để sách xuống, lộ ra gò má đẹp đẽ, gương mặt lớn nhỏ vừa phải, da thịt trắng nõn như tuyết, dưới ánh mặt trời giống như trong suốt, cái trán sáng bóng, lông mày nhỏ nhắn màu nhạt, sóng mũi xinh xắn, bờ môi đỏ thắm, điều khiến cho người ta không dứt được ánh mắt đó là hai mắt của nàng, im dịu như hồ nước d/đ'l;q'd mùa thu, nhưng cũng vừa mênh mông như biển rộng, làm cho người ta cảm thấy liếc mắt tới cùng, nhưng lại cảm giác như mình không thể nhìn thấy toàn bộ, mặt của nàng cũng không phải là tuyệt sắc, nhưng lại hợp với một đôi mắt như vậy, tuyệt đối có thể nói là độc nhất vô nhị.

Nữ tử nhìn nha đầu Ngọc Nô đang nằm giả chết bên cạnh mình, khẽ nhếch môi, ngẩng đầu lên đưa ly nước bên cạnh qua, giọng nói xanh tươi vắng lạnh, giống như tiếng nước chảy trong khe núi, làm cho người ta nghe thấy vô cùng thoải mái: Uống nước trước đi!

Ngọc Nô nhận lấy, ‘ ừng ực ừng ực ’ rót hết vào trong bụng, hung hăng thở hổn hển mấy cái, lúc này mới trở lại bình thường, vô lực nằm bên cạnh nữ nhân: Phù! Mệt chết em!

Nữ tử thấy mặt nàng đầy mồ hôi, cầm khăn tay lên nhẹ nhàng lau chùi cho nàng: Ta đã bảo em không cần đi, đường xa như vậy không mệt mới là lạ đấy!

Ngọc Nô ngẩng đầu bất mãn nhìn tiểu thư nhà mình: Vậy cũng không được, tiểu thư cũng không thể ngày ngày ăn những thứ rau cải củ cải kia, vỗn dĩ thân thể của người đã không tốt, không ăn tốt một chút, sẽ càng kém hơn nữa, em mệt mỏi một chút, coi




/106