Thời Đại Đổi Mới - Nữ Phụ Lên Ngôi

Chương 10

/14


Chương 10:

Khi tới phòng ăn, tất cả những người hầu đang dàn hàng kia đều đồng loạt cúi xuống chào tôi như thường lệ, vẫn một câu cũ rích ấy. Tôi cười đáp rồi quay sang cất tiếng chào “bố mẹ chồng”, nhanh nhanh chóng chóng ngồi vào chỗ cũ.

- Con mời bố mẹ ăn sáng. – Tôi mời mọc, ngậm ngùi nhận mấy cái gật đầu rồi quay về với bát súp gà như mọi buổi sáng trở lại đây. Có vẻ cả nhà đã “hiểu ý” tôi nên chẳng ai nói gì về việc tôi chỉ ăn mỗi súp không cả.

Khổ một nỗi là là mùi thịt bò làm dạ dày tôi quặn lại, khiến tôi phải nuốt nước bọt liên tục. Mợ nó, nếu như không phải hôm qua say bét nhè chè đỗ đen thì khéo bây giờ tôi đã tự tin cầm dao nĩa lên mà chén thật lực rồi. Lại còn cả bát súp gà này nữa, trời ạ, tôi ngán muốn chết lên được!!!

Tôi nhắm mắt nhắm mũi ăn mấy miếng, không cả buồn hùa theo mấy câu chuyện của bà “mẹ chồng” đang nói nãy giờ nữa. Tôi có cảm giác không tốt lắm, đầu vẫn hơi đau và ký ức về buổi tối hôm qua tôi cũng chẳng nhớ ra được mấy. Hình như tôi đã quên điều gì đó rất quan trọng…

Khải Phong đột nhiên hạ dao nĩa trong tay xuống, rồi quay mặt ra sau hắt xì một cái. Cả bàn đổ dồn mắt về phía cậu ta, có một sự ngạc nhiên không hề nhẹ.

- Con bị cảm sao? – “Mẹ chồng” tôi lo lắng hỏi, rồi sai người hầu đi lấy một ít khăn giấy đến. “Ông bố chồng” mặt lạnh như đóng đá của tôi cũng phải dừng đọc báo mà ngẩng đầu lên dõi theo cậu quý tử.

Tôi ngồi gần cậu ta nhất, lại còn là “vợ chưa cưới” nữa, dưới cái nhìn áp lực từ phía “phụ huynh”, thôi thì… đành diễn sâu tí xíu vậy. Thế là tôi đưa một tay đặt lên trán cậu ta, giọng như mèo con thút thít nghe rất biểu cảm:

- Cậu có sao không?

Đấy, quan tâm thế đấy mà cậu ta thẳng thừng gạt tay tôi ra ngay, sau đó còn quay ra trừng mắt với tôi. Khải Phong lấy giấy lau mũi sạch sẽ rồi đứng dậy rời bàn. Đợi cậu ta đi tới cửa phòng ăn rồi, tôi mới tốt bụng nói với âm lượng rất là to:

- Hỉ mũi chưa sạch kìa. – Sau đó, để tăng thêm tính sinh động, tôi lấy ít giấy rồi đi tới, đặt vào tay cậu ta: - Giấy này, cậu phải lau cho sạch chứ! – Tôi nở nụ cười giả lả.

Qủa nhiên Phong đúng là cậu bé thông minh, vừa nghe đã biết tôi chửi xéo cậu ta… hoặc là không, hihi! Khải Phong hậm hực giật giấy trong tay tôi rồi quay người bỏ đi.

Tôi lấy cặp sách rồi chào tạm biệt “bố mẹ chồng”, sau đó mới đi học. Lúc ra đến cửa, tôi còn nghe rõ lời thì thầm bàn tán của mấy cô hầu nhiều chuyện: Vợ chưa cưới của cậu chủ chu đáo thật đấy, hình như nói hơi quá to thì phải ha?… Tôi lấy tay che miệng, cố mà nín cho tiếng cười không vang ra từ miệng.

Tới chỗ cổng, bất ngờ làm sao khi tôi thấy Phong đang đứng dựa vào tường, nhắm mắt nghe nhạc từ tai nghe. Tôi sững sờ mấy mấy giây, tất nhiên là Khải Phong đẹp trai, cả thế giới này đều biết nên tôi cũng chẳng phủ nhận. Nhưng phải nói rằng, lúc này trông cậu ta đẹp kinh khủng. Từ đôi mắt, hàng mi tới bờ vai rộng kia đều phủ đầy nắng, không còn cái vẻ hách dịch, kiêu căng như bình thường nữa, cậu ta trông thật sự rất hiền hòa…

Ôi trời ạ, tôi lại bắt đầu bị trai đẹp làm lung lay rồi… Lắc đầu mấy cái lấy lại tự tin, tôi dõng dạc bước về phía trước.

- Ôi Phong! Cậu đợi tớ đấy à?

Tôi dừng lại trước mặt cậu ta, làm vẻ mặt vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên. Khải Phong mở mắt, nhíu đôi lông mày dày rậm nhìn tôi:

- Cô đứng dịch xa một chút.

Tôi biết ngay mà! Cậu ta đúng là ghét mùi nước hoa này, và có lẽ chính nó là lý do khiến cho cậu ta hắt hơi. Hi hi nhưng mà… tôi đâu có phải chọn nước hoa dựa trên sở thích của cậu ta đâu nhỉ? Tôi lùi ra sau mấy bước.

Khải Phong nhìn về phía cậu tài xế trẻ đứng bên cạnh mình, cậu ta hiểu ý, liền ra mở cốp xe lấy một chiếc túi đưa cho tôi. Bên trong… là túi xách của tôi và đôi tông màu đen!

Nhìn chúng, một dòng kí ức tràn về trong tâm trí tôi. Khi nhớ ra tất cả mọi chuyện, tôi mới thấy ngạc nhiên, phải ngẩng phắt đầu lên nhìn Khải Phong chằm chằm. Cậu ta… không tốt tới thế chứ?

- Cảm… cảm ơn! – Tôi lắp bắp.

Phong không đáp gì, chỉ nhìn tôi một cái rồi im lặng bước vào trong xe. Lúc đó, tôi đã nghĩ cái nhìn của cậu ta kiểu như muốn nói là: Cô buồn nôn quá đấy. Nhưng không phải, ý của cậu ta hoàn toàn không phải thế.

***

Tôi vừa đặt chân xuống cổng trường, liền ngay lập tức trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Tôi vốn biết Thiên Kim xinh đẹp, nhưng hôm nay, tôi thật sự nổi tiếng đến đáng ngờ. Đi dọc hành lang, tôi liên tục bị nhìn lén, bị xì xầm, lại còn chụp ảnh trộm nữa…

Điều đó làm tôi vô cùng khó chịu. Vì kiểu như cả thế giới đều biết, riêng mình lại chẳng biết gì cả.

Tôi lấy tay che mặt, chạy ù vào trong lớp. Tưởng đến đấy là an toàn thì tôi quả thực đã lầm to rồi.

- Trời ơi, xem chúng ta có ai ở đây này! “Cô gái của năm”, “hot girl ngầu nhất quán bar 1999”, “dân chơi gây sốt mạng xã hội”,… T-H-I-Ê-N-K-I-M. – Một thằng thấy tôi đi vào, liền cuộn vở thành cái mic rồi đưa tay về phía tôi, la rõ to: - Cả lớp cho một tràng vỗ tay nhiệt liệt để ủng hộ tinh thần dũng cảm, đầy tính hi sinh của lớp phó văn thể mĩ lớp chúng ta nào!!!

Sau đó, chúng nó bắt đầu vỗ tay rầm rầm. Tôi cười gượng rồi về chỗ, nhưng chúng nó mà tha cho tôi thì đúng là trời sập. Gần như cả nửa lớp bu lại chỗ tôi, hỏi lấy hỏi để:

- Nào, xem lại một chút những giây phút nóng hổi nhất nào. – Một đứa lôi iPad ra, mở một đoạn video với tiêu đề: Cô gái dân chơi phát biểu gây sốt mạng xã hội.

“Ai nói với mày cứ ăn mặc hở hang là ca ve, là mời gọi? Ai nói với mày con gái ngoan là cứ phải ăn mặc kín đáo khi ra đường?...”

Cái giọng đanh đá chua loét của tôi vang lên oang oang. Tôi giật phắt cái Ipad, mở ra xem toàn bộ bài viết. Là báo, một trang báo mới ghê chứ!!! Hóa ra toàn bộ sự việc tối qua đã bị quay lại và up lên mạng. Ôi mẹ ơi!

Trích một vài bình luận tiêu biểu:

“Ai có Facebook chị này cho xin cái.”

“Nói chuẩn v**”.

“Ai có clip full HD không? Đù má che mất mặt thế này thì xem cái *** gì???”

“Chị này nói hay phết. Đúng thế, ai đặt ra tiêu chuẩn con gái kín đáo mới là ngoan?”

- Nào bạn Kim. – Một thằng giựt cái máy ra khỏi tay tôi, rồi dí sát cái bút bi vào mặt tôi, hỏi: - Bạn có cảm nhận thế nào sau những phát ngôn gây sốc ấy?

Lại một đứa nữa dí bút vào mặt tôi: - Hiện tại tới thời điểm này trên mạng không còn một clip gốc nào có mặt bạn, có phải bạn giở trò không đấy?

Thêm một con nữa: - Lượng like của clip trên một fanpage đông fan đã đạt mốc 150000 lượt chỉ sau một đêm, bạn thấy thế nào? Có cần chúng tôi show ảnh bạn lên Facebook để những người chưa biết sẽ biết đến bạn không?

Cứ thế càng ngày càng nhiều bút hướng về phía mặt tôi. Mà tôi thì còn chưa hết choáng, dưới những câu hỏi dồn dập như vậy, bắt đầu trở nên lúng túng.

May thay là có Vân, Yến với Hồng Anh đến giải vây kịp thời, không chắc tôi ngất mất.

- Vào giờ rồi. Giải tán, giải tán mau!!! – Triệu Vân xua tay đuổi người đi.

- Hỏi cái gì mà hỏi, lắm chuyện! – Hồng Anh đứng bên cạnh bắt đầu quát tháo.

Còn Hoàng Yến thì ngồi bên cạnh trò chuyện với tôi: - Sao hôm qua tao không liên lạc được với mày? Điện thoại bị gì à?

Tôi gật gật đầu. Nhỏ nhìn tôi rồi thở dài:

- Đừng buồn, tao với mấy đứa kia chắc chắn sẽ phong tỏa tin tức cho mày… Chỉ sợ, lọt vào tai ông bà bô rồi thôi vì nó lan nhanh quá!

Nghe đến đây, tôi mới nhận ra mối nguy hiểm thật sự còn đang tiềm ẩn ở đằng sau. Đúng, nếu để lọt tai bố mẹ đẻ của Kim thì coi như tôi tèo thật rồi. Yến vỗ vỗ vai tôi, an ủi:

- Thôi đừng lo lắng, có gì ra chơi bàn tiếp nhé!

Tổ sư mày, nói thế rồi còn kêu đừng lo lắng, đừng lo lắng cái con khỉ ấy! Tôi lầm bầm chửi, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười:

- Ừ, biết rồi, mau về chỗ đi.

Suốt cả tiết, chẳng có chữ nào lọt vào đầu tôi, một phần vì lười, một phần vì lo nghĩ chuyện khác, và phần lớn là còn mải lên mạng xem clip với đọc bình luận. Mặc dù tôi công khai làm việc riêng trong giờ nhưng không ai ý kiến ý cò gì cả, kể cả giáo viên luôn. Thế mới nói tiền thật quyền lực!!!

Đợi tới giờ ra chơi, tôi đeo vội cái khẩu trang y tế lên mặt rồi nhanh chân chuồn khỏi lớp. Lên tới tầng thượng, tôi vẫn theo trí nhớ tìm về lại chỗ cũ, nhưng hôm nay… nó đã bị chiếm mất!!!

Tôi bực mình dùng chân đá đá vào đùi Khánh, cau có nhắc nhở khi thấy anh ta cuối cùng cũng chịu mở mắt ra nhìn mình:

- Đây là chỗ của tôi!

Khánh ngáp một cái, bình tĩnh đáp:

- Ngồi nhờ tí tránh nóng không được à?

- Không. – Tôi bực mình: - Tôi không thích chung đụng gì với người khác hết.

- Thì có ai chung đụng gì với cô, chỉ là ngồi ngủ nhờ thôi mà.

- Không nhờ vả gì hết. Thân quen gì mà nhờ vả. – Tôi đá thêm mấy cái vào đùi cậu ta.

- Hàng xóm láng giềng với nhau mà bảo không thân quen. – Khánh nói, rồi ngồi thẳng dậy, dịch sang bên cạnh một chút: - Ngồi đi. Tôi cũng vì muốn tránh ồn ào nên mới phải lên đây ngủ đó.

Chà, xem ra là cùng một mục đích với tôi rồi. Nhìn xung quanh, thấy chẳng còn chỗ nào có bóng râm ngoài chỗ này, tôi đành bất đắc dĩ ngồi xuống.

- Tốt nhất là anh nên biết điều tránh xa tôi một chút. – Tôi cảnh cáo Khánh, anh ta rất ngoan ngoãn làm theo và nhắm mắt ngủ tiếp.

Tôi vùi mặt vào đầu gối. Khánh nói rằng anh ta là hàng xóm với tôi, vậy thì nhà anh ta ở cạnh nhà Phong hay ở cạnh nhà Kim? Theo tôi nghĩ thì chắc là nghiêng về phía bên Kim nhiều hơn, vì chẳng lý nào tôi ở đây cả tuần rồi mà chẳng bao giờ gặp nhau lấy một lần.

- Hôm nay không luyện tập à? – Anh ta đột nhiên hỏi tôi.

- Ừm… không. – Tôi lắc đầu.

- Lên đây tránh thị phi hả? – Khánh cười cười: - Mà cũng đâu hẳn là thị phi đâu nhỉ?

- Ừm, là vậy đó. – Tôi đáp bâng quơ.

- Chẳng giống cô chút nào. – Anh ta nói trong tiếng thở đều đặn.

- … - Tôi quay đầu sang liếc Khánh một cái, hai mắt nheo nheo lại. Khánh vẫn đang nhắm mắt, người dựa vào tường ngủ ngon lành. Tôi bảo rồi, trai đẹp có thở thôi cũng đẹp trai chứ đừng nói là cái điệu bộ ngủ như thiên thần này. Rồi tôi nói một cách khá tự nhiên: - Dạo này chẳng gặp anh ở nhà mấy.

- Làm sao cô gặp tôi được, – Khánh khoanh hai tay lại, đầu nghiêng sang một bên và hai mắt vẫn nhắm chặt: - khi cô đang ở nhà chồng hả Kim?

Tôi ờ hớ một tiếng. Biết ngay mà, xem ra đúng là nhà Kim rồi! Tôi khéo léo bào chữa:

- Thì ý tôi là ở nhà của tôi đó, thi thoảng tôi vẫn về và…

- Thi thoảng cái gì? Cô mới đính hôn và về đó ở được hơn tuần chứ mấy. – Nhưng Khánh nhanh chóng đọc vị được tôi.

- … - Tôi nghẹn họng.

Khánh mở mắt, nghiêng đầu sang nhìn tôi, cười cười. Anh ta cất giọng, nhẹ nhàng mà buồn bực:

- Tôi hỏi này Kim, chẳng lẽ cái mặt tôi lại bình thường tới thế sao?

Đây, đây là… cái kiểu hỏi gì vậy?


/14