Thời Đại Đổi Mới - Nữ Phụ Lên Ngôi

Chương 14 - Chương 14

/14


Nhưng nếu nói đó là tận cùng của sự xui xẻo mà tôi đụng phải thì sai rồi, tuyệt đối sai rồi. Vì vừa mới quay ra đằng sau định đi thì tôi mới giật mình phát hiện ra, đằng sau tôi còn có một người khác… Khải Phong!

- Hết cả hồn. – Tôi lầm bầm, giật mình thon thót khi thấy cậu ta đứng đằng sau mình. Nhưng tôi rất nhanh đã bình tĩnh lại, làm như thể chả thấy gì, cứ như thế mà bước tiếp. Và ai đó đã nói “cuộc đời không như là mơ”… Sai toét! Tôi còn chẳng dám mơ tới chuyện sẽ có ngày được bạn “soái ca” Khải Phong kéo tay nắm lại, sau đó còn bị đẩy áp sát vào tường như mấy cảnh sến súa trong phim Hàn vậy.

Nhưng vấn đề là tôi không phải bạn Nhi chiều cao chỉ có ba mét bẻ đôi, tôi bây giờ cao gần mét bảy đấy, tưởng đẩy là đẩy dễ thế à?

Và đấy, khoảnh khắc cậu ta nắm lấy tay tôi, sau đó dồn sức ép tôi vào tường thì tôi đã nhanh chóng giằng ra, hơn nữa còn vô tình xô cậu ta loạng choạng lùi mấy bước.

- Làm cái gì đấy? – Tôi trừng mắt nhìn, xoa xoa cổ tay. Cậu ta nắm tay tôi mà như muốn bóp nát nó vậy.

Khải Phong có vẻ rất bất ngờ, nhìn tôi trân trân bằng ánh mắt khó hiểu. Còn tôi thì thật sự không đủ kiên nhẫn diễn slow motion với cậu ta thêm 1 giây nào nữa:

- Nếu không có gì thì tôi đi đây. Chào thân ái!

- Đứng đó. - Khải Phong đột ngột gằn một tiếng.

- Chuyện gì? – Và tôi đường hoàng tới đứng trước mặt cậu ta, không một chút sợ hãi.

Phong lấy lại phong độ của 1 năm chính cool ngầu thứ thiệt rất nhanh, mặt cậu chàng sầm sì như mây mưa mùa đông và giọng thì cứ như mới vỡ tiếng vậy:

- Cô coi lời tôi như gió thoảng bên tai phải không?

- Lời nào?

“Hừ”, Khải Phong nhếch môi cười tà tà, rõ rang trong đầu nghĩ cái gì ai cũng biết:

- Tôi đã cảnh cáo cô không được đụng vào Nhi rồi!!!

- Thì tôi có đụng vào cô ấy đâu? - Đấy, tôi biết ngay mà. Chắc hẳn cậu ta cũng thấy cảnh vừa nãy trong nhà vệ sinh nên nóng mắt muốn trút giận sang tôi đây. Má nó, hôm nay tôi bị sao quả tạ chiếu hay sao mà xui thế không biết.

Tôi cũng chẳng thẻ ngờ được là ngay sau đó, Khải Phong không chút thương tiếc đưa tay lên bóp chặt cằm tôi rồi siết lại như thể thứ cậu ta đang bóp là rác rưởi vậy. Khải Phong mất kiên nhẫn, hai mắt long lên, cứ nhìn tôi trừng trừng:

- Nếu sự việc lần này còn xảy ra thêm 1 lần nào nữa thì…

Chẳng để cho Phong nói dứt câu, tôi đã nhanh chóng cấu cậu ta 1 cái thiệt đau vào cái tay đang bóp cằm tôi rồi giằng ra. Bạn thấy đấy, như tôi đã nói, tôi giờ cao to chẳng kém gì cậu ta sất. Cũng chẳng có thứ tình yêu si như điếu đổ để khiến tôi chịu đứng yên cho Phong hành hạ. Nhưng xét về phương diện nào đó, thì tôi cũng chẳng dám đánh cậu chàng, nữ chính đánh thì thôi, riêng nữ phụ ( lại còn vai phản diện ) mà dám động vào nam chính thì số phận sau này chắc còn đen tối hơn cả tiền đồ chị Dậu!!!

- Tôi đã nói là tôi không làm rồi! – Tôi bực mình quát lớn, gần như là hét toáng vào mặt anh ta vậy.

Thấy sắc mặt Khải Phong bỗng dưng xanh xám quái đản, tôi vội vã thu hết gai góc lại, giọng có chút nhượng bộ:

- Được rồi, dù tôi cố ý hay không thì cũng đã làm Nhi của cậu bị thương, tôi ngàn lần xin lỗi cả hai, tôi sẽ đền bù cho Nhi sau, vậy được chưa? - Tôi cố nhấn mạnh 3 chữ Nhi của cậu trong câu nói của mình, còn rất chân thành cúi đầu xuống mà xin lỗi. Sau đó thì tôi dứt khoát bỏ đi, lần này, Khải Phong cũng không ý kiến gì nữa.

***

Như thường lệ, cứ đến giờ ra chơi là tôi lại mò lên sân thượng, và cũng không quá ngạc nhiên khi thấy Khánh ở đó, dựa người vào tường nghe nhạc. Tôi ngồi xuống cách anh ta một đoạn dài, rồi mở điện thoại lên. Lên google, tôi liền gõ từ khóa tìm kiếm: “Nữ sinh đánh nhau”.

Chưa đầy một giây sau, google đã cho ra hơn 1940000 lượt tìm kiếm, trong đó có hơn 400000 video… đặc sắc khỏi bàn.

Thật ra thì cái chuyện nữ sinh đánh nhau vốn chẳng xa lạ gì với tôi cả. Tôi đã học qua bảy năm trung học tại một ngôi trường làng, tất nhiên không thể thiếu đến những trận đánh nhau giữa các chị đại trong trường hấp dẫn như thế nào. Nhưng nhiều lắm thì cũng mới chỉ dừng lại ở chuyện con này tát con kia, con kia vả lại, hôm sau hai con đều bị đình chỉ, rồi lại lôi nhau ra ngoài cổng trường đánh thêm trận nữa…

Chứ với quy mô tầm cỡ như ở đây thì… rất khó nói.

Tôi ấn vào xem một video, nghe tiêu đề thì là một vụ xử nhau vì tình ở Bắc Giang. Video dài gần ba phút, ngay từ phần đầu đã thấy hai nhân vật chính đang cắn xé nhau rất dữ dội, xung quanh không thiếu người hiếu kì đứng xem. Màn đánh đấm cũng không mới mẻ lắm, chỉ thấy hai con túm tóc nhau đạp tới đạp lui chửi um tùm lên… Lại một video khác, lần này các chị còn cào cấu, tát, vả đủ kiểu, đặc sắc nhất hẳn là xé cả đồ nhau rồi dứt khuyên tai với lông mi giả xuống…

Thật sự mà nghĩ, nếu chiều nay mà tôi cũng có một màn đánh đấm như thế này thì… Thật hết nói nổi mà.

Khánh chẳng biết đã ngồi dịch sang ngay sát tôi từ lúc nào, ngó vào xem điện thoại của tôi, rồi bất ngờ thốt lên:

- Gì đây? Vụ mới à?

- Không, lâu rồi, đang xem thôi!

- Làm gì?

- … Thích thì xem thôi!

Khánh không hỏi gì nữa, chờ cho đến khi tôi xem xong cái video đánh nhau tập thể lột đồ dài cỡ năm phút xong thì mới nhẹ nhàng bảo:

- Lúc nãy tôi thấy cô ở trước cửa nhà vệ sinh, chả biết ngắm cái gì mà mặt thẫn thờ, lại còn lén la lén lút… Cô biến thái thật đấy.

- Này, - Tôi cao giọng gắt lên: - Không phải như anh nghĩ đâu nhé, bậy bạ.

Khánh cười cười, trông cái mặt đến là ghét:

- Rõ thế còn gì, nhìn lén xong bị Phong bắt gặp, cãi nhau loạn lên đấy thôi! Mà cô cũng cứng thật, dám đẩy cậu ta.

- ==' vớ vẩn. – Tôi bực dọc, thở hắt ra: - Tôi lỡ tay làm Nhi bị thương, định đi ra vệ sinh tìm cô ấy xin lỗi thì thấy cô ấy với một cậu trai khác đang “thả thính” nhau, Phong cũng tình cờ ở đó thấy được.

- Có thật là “lỡ tay” không đấy? – Khánh châm biếm.

Tôi quay sang lườm nguýt anh ta: - Tiên sư, tôi chỉ đập quả bóng một cái, ai mà biết được nó sẽ bay theo hướng nào. Tôi có phải quả bóng đâu !!!! Thế mà cái tên Khải Phong đấy, cứ làm như tôi cố tình lắm ý, cứ làm như thể tôi sẽ vì cậu ta mà sẵn sang săn bằng cả cái trái đất này mà tiêu diệt hết phụ nữ ý, đấy, đời cứ lắm đứa ảo tưởng thế mới khổ cơ.

- Ai bảo cô trước nay suốt ngày đi kiếm chuyện gây sự, bây giờ người ta có muốn tin là cô “lỡ tay” cũng khó ấy chứ! – Khánh nói, cứ như thể đồng cảm với tôi lắm vậy.

Tất nhiên là tôi biết điều đó, nhưng… nhưng, rõ rang đâu phải tôi… giời ạ cái cảm giác oan ức này sao mà cay!!!

- Ủa mà lúc đấy đáng lẽ anh phải đang ở trong lớp học chứ?

- Thế không được phép đi vệ sinh giữa giờ à?

- Đi vệ sinh mà cũng có thời gian đứng lại lo chuyện bao đồng à? ==’

***

Tan học sang hôm đấy, tôi bị lôi kéo đến căn cứ để “họp” bất ngờ. Hóa ra là một ổ xã hội đen to đùng hơn ba chục các nữ tài do “tôi” làm đại ca núp bóng dưới một câu lạc bộ có tên rất mĩ miều: “Tường Vi Team”

Tiên sư đứa nào đặt cái tên, mẹ nó, nghe mà sởn cả gai ốc. Trong phòng câu lạc bộ chật ních người, tôi ngồi trên một cái ghế cũ đặt giữa phòng, ba đứa Hồng Anh, Vân, Hoàng Yến đứng đằng sau. Trước mặt tôi, hơn ba chục cô gái khác đang lao nhao lên bàn luận, không một ai ngồi trừ tôi.

- Trật tự! – Vân đập mạnh cây gậy bóng chày trong tay xuống đất, thét lên.

Cả căn phòng im lặng ngay tức thì. Lúc này tôi có cảm giác bội phục Vân, cô ta còn giỏi hơn lớp trưởng lớp tôi, chưa bao giờ thét mà chúng nó im lặng được hết… Đúng là khí chất của người cầm đầu.

- Các chị em nghe đây, H.V.L Team gửi thư khiêu chiến, chúng ta có nên bỏ qua? – Vân gào. Âm thanh chát chúa vang dội cả căn phòng một cách nhanh chóng và hiệu quả.

- Không bỏ qua! - Cả Phòng đồng thanh.

- H.V.L Team gửi thư khiêu chiến, chúng ta có cần sợ?

- Không cần sợ!

- H.V.L Team gửi thư khiêu chiến, chúng ta có nên nhẹ tay?

- Không nhẹ tay!

- Được rồi các chị em, tốt lắm! – Vân kết thúc, cả phòng rầm rầm tiếng hô đầy khí thế, tiếng trò chuyện bắt đầu sôi nổi hẳn lên. Vân có vẻ rất hài lòng, lúc này mới quay xuống nói nhỏ với tôi:

- Mày, chiều nay nên mang theo gậy không?

- Tao nghĩ nên là mang dao. - Hồng Anh xen vào, cười xảo quyệt: - Nhân lần này, rạch vài đường lên mặt con Vi cho bõ ghét.

- Thôi, thôi! – Tôi vội can ngăn ngay: - Tao nghĩ gậy là được rồi, chúng nó thế nào, mình thế đấy mới đáng mặt chứ!

- Đúng đấy, dùng gậy đập nát sọ nó. – Hoàng Yến lắc lắc cái mái tóc vàng óng của nhỏ, khí thế bừng bừng.

Sau đó, Vân hô hào thêm một trận nữa rồi tất cả giải tán. Tôi nghe bọn nó bàn, xem ra bên H.V.L Team này có vẻ yếu thế hơn nhiều, hoặc giả là chúng tôi cũng có một chút phần kiêu ngạo nữa. Chúng nó nói cứ như thể biết trước chẳng cần đánh cũng thắng vậy!

Nhưng lòng tôi cứ bất an hoài, vì kẻ yếu hơn mà dám mạnh miệng khiêu chiến thế này, một là vì liều, hai là vì chúng nó đã không còn yếu nữa.

Nhưng có vẻ nếu đã là khiêu chiến lần thứ 2, thì khả năng đầu tiên có tỉ lệ rất thấp…


/14