Thư Kiếm Trường An

Chương 262 - Trường Đao Rơi, Phượng Hoàng Hót

/743


Đúng vậy.

Năm đó Đại Ngụy năm Vương mười ba Hậu hùng mạnh biết bao.

Một vị Thần Hậu biết giả chết thoát thân, thoát khỏi truy bắt của Tống Táng Giả, thân là Đế Vương của Đại Ngụy, Thánh Hoàng được xưng là thiên cổ nhất đế sao có thể cam tâm chết đi.

Tô Trường An bừng tỉnh hiểu ra.

Bây giờ ta có thể giết ngươi chưa? Thái độ của Trấn Tây Thần Hậu rất thành khẩn, thành khẩn giống như đang thật lòng hỏi ý kiến của Tô Trường An. Nhưng kiếm trong tay y lại đột nhiên sáng lên, quanh thân bao phủ sát ý nồng nặc.

Ta không muốn chết. Tô Trường An trả lời như vậy, trong con ngươi của hắn lấp lánh ánh sao, ở trong thành Lai Vân tối mờ này đặc biệt sáng ngời.

Đó không phải khom lưng khụy gối, cũng không phải nịnh hót lấy lòng cầu xin thương xót.

Đó là kiên định, là kiên quyết, là không thỏa hiệp.

Cho nên, hắn rút đao sau lưng mình ra, linh lực quanh thân hiện lên, lĩnh vực tản ra, bao phủ nam tử trong đó.

Lúc đó, Thất Tinh trên đỉnh đầu, sắc mặt hắn lạnh lùng như giếng khô ngàn năm, sương giá trong hai tròng mắt như hàn băng vạn năm.

Hắn ngước đầu nhìn về nam tử giống như Thần phía trước, đao minh kiếm ngâm, người đi như hồng*.

*Như hồng: hình dung tinh thần cao, khí thế cực kỳ cường thịnh, giống như có thể xuyên qua cầu vồng. Ý chỉ khí thế cường thịnh

Trong mắt Trấn Tây Thần Hậu tràn đầy ý cười cổ quái, giống như tráng hán nhìn thấy một con kiến đang giương nanh với mình vậy, y cũng không bởi vậy mà cảm thấy sợ hãi hoặc là tức giận, chỉ cảm thấy thú vị.

Đúng vậy, Tô Trường An ở trong mắt y chính là một con kiến hôi thú vị.

Nhưng bất kể có thú vị hay không, con kiến hôi vẫn là con kiến hôi.

Tuy trong lòng khó tránh cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng lúc đó kiếm của y vẫn giơ lên.

Một kiếm kia nhìn qua rất chậm, nhưng thực ra lại nhanh hơn bóng dáng Tô Trường An gấp ngàn lần, vạn lần.

Nó đâm thẳng về phía mi tâm Tô Trường An.

Không có bất kỳ hư chiêu che dấu gì, cũng không có bất kỳ linh lực gia trì nào.

Không nhanh không chậm, nhưng lại không nghiêng lệch.

Có câu nói đại đạo chí giản*. Một kiếm này, chính là một kiếm tụ tập đại đạo của Trấn Tây Thần Hậu.

*Đạo là đạo lý, đạo lý có giá trị nhất thực ra chính là đạo lý đơn giản nhất.

Không cần chiêu thức, cũng không cần linh lực.

Chỉ cần một kiếm ra, thì vạn pháp tương tùy*.

*Tương tùy: đi theo

Tô Trường An nhanh chóng nhận ra rằng một kiếm này ẩn chưa uy năng to lớn, hắn muốn né tránh, nhưng lúc này khí cơ quanh người lại bị một loại lực lượng nào đó trong tối tăm phong tỏa. Hắn không thể tránh né.

Trong nháy mắt, khoảng cách kiếm của nam tử cách mi tâm hắn không tới nửa tấc.

Lẽ ra lúc này đao của Tô Trường An cũng nên đến trước người nam tử.

Nhưng thực tế, tuy nam tử đứng ở nơi đó, nhưng bóng dáng của y lại như đang ở Tinh Hải xa vạn dặm, đao của Tô Trường An hoàn toàn không thể chạm đến được cho dù là vạt áo của y.

Mệnh của Tinh Vẫn ở ngôi sao.

Không thành được Tinh Vẫn, không chém đến mệnh của Tinh Vẫn.

Đây là đạo lý, cũng là quy củ.

Vào lúc này Tô Trường An rốt cuộc hiểu được. Tại sao người phàm vĩnh viễn không thể nào giết chết được Tinh Vẫn.

Kiếm của nam tử cách hắn càng gần, hắn thậm chí có thể cảm giác được rất rõ hàn ý trong kiếm phong, cùng với luồng khí tức tử vong khiến người tuyệt vọng đi theo tới kia.

Hắn cảm thấy không cam lòng.

Hắn không nguyện chết, không muốn chết.

Nhưng cho dù đột phá đến Thiên Thính cảnh, so với vị nam tử hấp thu Thần Huyết trước mặt, giữa hắn và y vẫn có một rãnh trời khó vượt qua.

Cho nên, hình như hắn chỉ có thể chết.

Thanh kiếm kia rốt cuộc đã đến mi tâm của hắn.

Có lẽ bởi vì thanh kiếm này quá sắc bén, hắn gần như không cảm giác được đau đớn, nhưng hắn lại biết rõ thanh kiếm kia đã đâm vào mi tâm của mình.

Hắn sắp chết.

Lần đầu tiên Tô Trường An cảm nhận được rõ ràng mùi vị của tử vong.

Thình lình không hiểu sao hắn cảm giác được nhẹ nhõm, giống như cuối cùng đã tháo xuống gánh nặng trên người mình.

Truyền thừa Thiên Lam viện gì đó, chúng sinh xã tắc gì đó.

Vào lúc này rốt cuộc không còn liên quan với hắn nữa.

Dù sao hắn vẫn chỉ là một thiếu niên còn chưa tới mười tám tuổi.

Hơn một trăm trước, hắn gần như không rành thế sự, chuyện quan trọng nhất trong đầu chỉ là làm thế nào để hấp dẫn sự chú ý của Mạt Mạt và như thế nào tránh được bài học nặng nề trong thư viện.

Mà bây giờ hắn lại không thể không đeo lên thứ nặng nề khiến hắn gần như thở không nổi.

Tựa như đao kiếm trên lưng hắn.

Mỗi lần nhiều thêm một thanh, trách nhiệm lại nặng hơn một phần, sống lưng non trẻ của hắn đã sớm không chịu nổi gánh nặng.

Không nói được là may mắn hay là bất hạnh, bây giờ hắn cuối cùng đã có thể buông xuống tất cả.

Vào lúc đó hắn ngẩn đầu nhìn về phía ngôi sao trong bầu trời đêm.

Trong Tinh Hải đó có anh linh ngày đêm hắn tưởng nhớ.

Sư phụ, sư tổ. Trường An thật sự đã tận lực.

Hắn dùng âm thanh gần như không thể nghe thấy líu ríu nói, khóe miệng chợt nhếch lên một nụ cười.

Một tiếng 'keng' vang lên,

Đao trên tay hắn rốt cuộc đã rơi trên mặt đất.

Vào lúc đó thân thể hắn chậm rãi ngã xuống.

Cái này nói đến rất dài, thực ra lại là quá trình rất ngắn.

Cho đến khi Thanh Loan vừa nhìn rõ ràng hết thảy trước mắt, nàng còn chưa kịp kêu lên, mi tâm Tô Trường An đã bắt đầu rỉ ra từng giọt máu tươi.

Sau đó, ở trong ánh mắt không thể tin của nàng, thân thể Tô Trường An chậm rãi ngã xuống.

Vào lúc đó hết thảy xung quanh dường như yên tĩnh lại.

Thiên địa chợt thất sắc, thế gian này ngoại trừ bóng dáng ngã xuống của thiếu niên, trong mắt Thanh Loan không còn vật khác nữa.

Phịch!

Đó là một tiếng động không tính lớn, nhưng rơi vào trong tai Thanh Loan lại là Hoàng Chung Đại Lữ*, đinh tai nhức óc.

*Hoàng Chung là âm thanh đầu tiên thuộc về 6 Dương trong 12 luật âm nhạc được quy định từ thời xưa của Trung Quốc; Đại Lữ là âm thanh thứ tư thuộc về 6 Âm

Trong lòng nàng cũng có thứ gì đó vào lúc này ầm ầm ngã xuống.

Aaanh! *

phiên ra là anh , từ tượng thanh, thực cũng không rõ chim sẽ kêu như thế nào

Vào lúc đó một tiếng hót dài không giống tiếng người chợt vang lên.

Đó là một tiếng hót rát cổ bỏng họng.

Giống như xướng lên hết tất cả bi thương và tuyệt vọng trên đời này.

Quấn theo căm hận và thịnh nộ vô tận.

Ở trong thành Lai Vân quang quẩn tẩy rửa, thật lâu không ngừng.

Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Trấn Tây Thần Hậu và những binh lính kía.

Thân thể Thanh Loan bắt đầu bàng trướng không ngừng, quần áo màu xanh vỡ vụn thành nhiều mảnh, vào lúc đó từng cọng lông vũ lóng lánh trong sáng màu xanh từ trong cơ thể nàng nhô ra, chỉ trong thời gian chưa tới mấy hơi thở đã bao phủ toàn bộ thân thể nàng.

Chân ngọc của nàng biến thành móng dài sắc bén, hai cánh tay dang ra hóa thành đôi cánh dài mấy trượng, thần sắc trên mặt dần dần vặn vẹo tiến tới dữ tợn, cuối cùng lại nhô ra thành một mỏ chim dài dài.

Aaanh!

Lại là một tiếng hót thật dài.

Thanh Loan lạnh lùng băng giá kia vào lúc này rốt cuộc hoàn toàn biến mất. Thay và đó là một con Phượng Hoàng màu xanh cả người bao phủ lông vũ màu xanh cao ngoài mấy trượng.

Đám người Cố Nha Lãng vừa nãy còn vì cái chết của Tô Trường An mà cảm thấy khiếp sợ thì giờ đây lại rơi vào nỗi sợ hãi sâu sắc hơn.

Yêu... yêu...! Một vài binh lính tu vi hơi yếu ở dưới uy áp mạnh mẽ của con chim lớn màu xanh này bắt đầu run rẩy, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu vô ý thức.

So với Man tộc, Yêu tộc thần bí và mạnh mẽ hơn, đối với người bình thường là tồn tại càng đáng sợ hơn.

Thú vị, thú vị. Ngươi vậy mà lại là một con Phượng Hoàng.

Nam tử không cảm thấy kinh hãi chút nào đối với biến hóa trước mặt.

Y thậm chí vỗ tay một cái, giống như là khán giả dưới đài vì diễu kỹ tinh xảo của đám đào kép trên đài mà reo hò vậy.

Nhưng một khắc sau nụ cười trên mặt y chợt cứng lại.

Bởi vì, con Phượng Hoàng kia đột nhiên vỗ cánh bay về phía chân trời, nàng lại lần nữa phát ra một tiếng hót dài bi thương.

Sau đó, con ngươi của nàng chợt dấy lên ngọn lửa màu xanh, mà rất nhanh ngọn lửa màu xanh kia bao phủ toàn bộ cả người nàng.

Chân thân Phượng Hoàng?

Vào lúc đó, trên khuôn mặt vẫn luôn nhẹ nhàng thoải mái của nam tử rốt cuộc lần đầu tiên đã hiện ra sự khiếp sợ khó kiềm nén.

---o0o---


/743