Thứ Nữ Đương Gả, Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 6 - Chương 6

/156


Edit: voi còi

Chỉ thấy vẻ mặt Vương ma ma kia kiêu căng, cằm nâng được cao cao, kỳ quái nói: “Di nương cùng tiểu thư thiếu gia có thể xem như đến, bảo ta đợi lâu như vậy.”

Lại thẳng thắt lưng, khi bà đến phu nhân nhưng là dặn dò nhất định phải ra oai phủ đầu với bọn họ, dễ dạy các nàng biết ai mới là chủ tử đứng đắn của Hạ phủ.

Cá tính của Thủy thị là mềm nhẹ, vội cười làm lành giải thích nói: “Ngưng Nhi không có thói quen ngồi xe ngựa, dọc theo đường đi cũng không thoải mái, có thế này tới trễ chút.”

Bà tử kia thấy thế càng phát gan lớn đứng lên, lại hừ lạnh một tiếng, tà liếc Hạ Thính Ngưng liếc mắt một cái: “Thân mình tiểu thư thật đúng là quý giá.”

Dọc theo đường đi Hạ Thính Ngưng bị xe ngựa lay lay đến mức đầu cháng váng não trướng, vốn định chạy nhanh đến Hạ phủ ngủ một giấc nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ tạm chút.

Lại không nghĩ rằng ma ma này không chỉ có thần sắc ngạo mạn, ngay lễ đều không được. Còn muốn nghe bà ta nói tam dạy tứ, trì hoãn thời gian của chính mình.

Vốn nàng là một người hiện đại, cũng không có quan niệm phân tôn ti gì cả. Nhưng mà ma ma này lại cứ không biết thu liễm, trong lời nói giữa các hàng những câu mang dao, nửa điểm cũng không đem mẫu thân nàng để vào mắt. Thật sự là cái này đều có thể nhịn lại còn gì không thể nhịn.

Ánh mắt Hạ Thính Ngưng rùng mình, chậm rãi đi qua nâng tay liền quăng cho ma ma kia một cái tát, lực đạo lớn đem người đánh cho lảo đảo té ngã trên đất.

Vài tiểu tỳ nữ đi theo từ Hạ phủ đến đều bị biến cố bất thình lình sợ tới mức đổ hút một ngụm khí lạnh, hai mặt nhìn nhau.

Thủy thị cũng bị hành động của nữ nhi dọa cho cả kinh hoa dung thất sắc, thất thanh hô: “Ngưng Nhi, con...” Lập tức liền vội vàng muốn đem ma ma kia nâng dậy, lại bị Hạ Thính Ngưng ngăn cản: “Nương, việc này người không cần phải xen vào, con tự có chừng mực.”

Rõ ràng ma ma này muốn hạ mã uy đối với các nàng, không cần nghĩ đều biết đến nhất định là chính thất của tiện nghi phụ thân gợi ý. Nếu nàng không phản kích, đợi đến Hạ phủ, còn không phải bị người coi thành quả hồng mềm mà nắn bóp.

Hạ Thính Ngưng tao nhã xoay người, trên cao nhìn xuống Vương ma ma ngã ngồi trên mặt đất, ôm hai gò má đã sưng đỏ vẻ mặt không thể tin, giọng nói âm lãnh nói: “Một cái tát này là nói cho ngươi, hạ nhân sẽ có bộ dáng của hạ nhân, đừng vọng tưởng có thể cưỡi lên trên đầu chủ tử tác uy tác phúc. Nếu ngươi đã ngươi không hiểu quy củ, hôm nay ta đây sẽ dạy ngươi cho tốt.”

Lập tức quay đầu nói với Vãn Ngọc: “Gọi người đem bà ta trói lại, nhốt ở sau xe ngựa.” Hôm nay, nàng mượn ma ma này giết gà dọa khỉ.

“Vâng, tiểu thư.” Vãn Ngọc phúc thân, cười tủm tỉm trả lời, cũng không đợi Vương ma ma ra tiếng biện giải vài câu, trước hết nàng dùng vải ngăn chặn miệng bà ta. Xong rồi mới gọi vài gã sai vặt đi lấy dây thừng.

Thỉnh thoảng Vãn Ngọc lại trừng mắt hướng Vương ma ma kia, sớm nhìn bà ta không vừa mắt, dám nói năng lỗ mãng đối với tiểu thư cùng phu nhân, thực đem chính mình là chủ tử. Còn không phải chính là cái hạ nhân, kiêu ngạo cái gì đây.

Thủy thị lại lôi kéo ống tay áo của nữ nhi, vẻ mặt lo lắng: “Ngưng Nhi, như vậy không tốt đi,




/156