Thực Cốt Sủng Ái: BOSS Quá Hung Mãnh.

Chương 10 Con không phải con hoang

/281


Chương 10 Con không phải con hoang
Editor: Chi Misaki
Phòng tự học, ánh mắt tất cả các đồng học đều dồn qua đây.

Nhạc Tuyết Vi đỏ mặt lôi kéo Cừ Lễ Dương, vội la lên: "Học trưởng, anh mau đứng lên! Anh đang nói cái gì vậy? Cái gì mà chia tay?"

"Tuyết Vi, em đồng ý không chia tay với anh rồi hả?"

Nhạc Tuyết Vi dở khóc dở cười: "Chúng ta cũng chưa từng yêu đương thì nói gì đến chia tay?"

Vui sướng trên mặt Cừ Lễ Dương chợt lóe: "Tuyết Vi, em thực sự ở cùng với người đàn ông kia hả?"

Các bạn học đã bắt đầu xì xào bàn tán, Nhạc Tuyết Vi đá không nổi anh ta đành lạnh mặt nói: "Cừ Lễ Dương, anh đừng có điên nữa! Tôi còn phải nói bao nhiêu lần đây? Chúng ta không có bất cứ quan hệ gì, anh quấn lấy tôi cũng vô dụng!"

"Không, Tuyết Vi, anh đã chia tay với Giai Giai, anh đảm bảo, về sau cũng sẽ không dây dưa như vậy nữa !"

"Cái gì?" Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, anh ta đã chia tay với Niên Giai Giai?

"Cừ Lễ Dương!"

Nhạc Tuyết Vi vẫn còn đang thất thần, chỉ thấy Niên Giai Giai từ cửa sau lớp học vọt vào, một tay túm lấy Cừ Lễ Dương trên mặt đất, cho anh ta hai cái bạt tai!

"Cừ Lễ Dương, anh muốn làm gì! Anh muốn chia tay là chia tay sao? Dựa vào cái gì chứ? Nói cho anh biết, tôi không muốn!"

Niên Giai Giai cứ nháo như vậy khiến cho cục diện càng trở nên hỗn loạn. Phòng tự học vốn dĩ an tĩnh liền trở nên ầm ĩ, Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, thừa dịp còn đang loạn liền thu thập túi xách nhón chân chạy ra khỏi phòng học.

Năm nay thực sự là năm hạn a, người yêu phản bội, ngoài ý muốn thiệt thân, sự kiện nụ hôn kịch tính, bị lừa dối, thật không có một chút gì là thuận lợi cả! Nhạc Tuyết Vi đeo túi xách trên lưng, dọc theo đường đá đi về phía rừng cây nhỏ, trong lòng phiền muộn như vậy, cô thực muốn tìm một chỗ không người trốn đi, sau đó... Khóc một chút!

"A..."

Nhạc Tuyết Vi bắc tay thành cái loa quanh miệng, không kiêng nể gì mà kêu to, sau đó rốt cuộc cũng khóc rống lên.

Càng khóc càng cảm thấy thương tâm, điện thoại ở trong túi sách rung lên không ngừng, nhưng cô một chút cũng không nghe thấy. Đợi cho đến khi cô nhớ tới lấy điện thoại ra, điện thoại đã có tới 46 cuộc gọi nhỡ! Có điện thoại của Nguyễn Đan Ninh gọi tới, cũng có số điện thoại riêng của ký túc xá, còn có của Kiều Vạn Đông.

Lau nước mắt, Nhạc Tuyết Vi gọi lại cho Nguyễn Đan Ninh.

"Ưh."

"Con bé chết tiệt kia? Đi đâu thế? Hiệu trưởng tới ký túc xá tìm cậu rồi! Cậu xong đời rồi, nhất định là sự kiện ‘ Nụ hôn kịch tính’ đã bị nhà trường phát hiện, muốn nghiêm túc xử lý cậu!"

"Hiệu trưởng?" Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, vội hỏi, "Là Kiều Vạn Đông sao?"

"Cũng không phải là..."

Nhạc Tuyết Vi vội vàng cúp điện thoại, lập tức gọi điện thoại cho Kiều Vạn Đông, điện thoại vừa được thông liền mắng không ngừng:"Kiều Vạn Đông, ông chạy đến ký túc xá của tôi làm gì? Ông không sợ dọa người à? Người người đều biết trong nhà hiệu trưởng Kiều ông có vợ hiền con ngoan, cũng không biết còn có một đứa con hoang như tôi a!"

"Tuyết Vi, con làm sao có thể là con hoang? Con là con gái ngoan của ba.”

"Ông im miệng!"

"Con ở đâu? Ba là muốn đưa tiền cho con, lần trước con cần 15 vạn, ba đã chuẩn bị xong cho con."

"..." Nhạc Tuyết Vi không nói, cô là hận Kiều Vạn Đông, nhưng không đến mức không dám mượn tiền ông. Nhất là 15 vạn này, nếu không có 15 vạn, cô sẽ phải bán đứng tôn nghiêm ở chung cùng một người đàn ông xa lạ.

"Tôi ở rừng cây nhỏ bên trường."

"Đươc, ba lập tức tới!"

Điện thoại vừa tắt, Nhạc Tuyết Vi liền cảm thấy được mắt mũi đều có chút chua xót.

Kiều Vạn Đông rất nhanh liền chạy đến, bộ dáng hổn hển hiển nhiên là chạy vội tới. Ông lấy từ trong ví ra một tấm thẻ: "Cho con, bên trong có 20 vạn, con lấy dùng đi, về sau mỗi tháng ba sẽ thu tiền từ tấm thẻ này của con."

Nhạc Tuyết Vi nhận lấy tấm thẻ, hai chữ 'Cám ơn' như thế nào cũng không nói nên lời.

Kiều Vạn Đông lau lau mồ hôi trên trán, thật cẩn thận nhìn con gái mình, đắn đo hỏi: "Tuyết Vi à, ba có thể hỏi một chút không, con cần tiền này, không phải là để làm chuyện gì không tốt chứ?”

"Làm chuyện không tốt?" Nhạc Tuyết Vi châm chọc khiêu khích đáp trả Kiều Vạn Đông:" Ông cảm thấy có chuyện gì không tốt? Mười mấy năm qua ông cũng chưa từng quản tôi, tôi khuyên ông về sau cũng không nên quản tôi, yên tâm, về sau khi tôi “đi” rồi, cũng sẽ không đến tìm mẹ tố cáo ông đâu, tôi nghĩ chắc mẹ cũng không muốn nghe chuyện của ông!"

Nhắc tới người vợ đã mất, sắc mặt Kiều Vạn Đông liền tối sầm lại.

Nhạc Tuyết Vi xem tại đáy mắt, trong tim cũng đau đến vỡ vụn.

Kiều Vạn Đông ngượng ngùng cười cười: "Ba chỉ quan tâm đến con thôi, cho dù có đi đến đâu thì con cũng vẫn là đứa bé ngoan của ba."

"Chậc!" Nhạc Tuyết Vi không kiên nhẫn tặc lưỡi, "Ông nói đủ chưa?"

"Được, được, ba không nói nữa." Kiều Vạn Đông khẩn trương im lặng "Ba còn có cuộc họp nên đi trước."

Kiều Vạn Đông xoay người, Nhạc Tuyết Vi nhìn tấm lưng ông đã còng thêm một phần, trong lòng lại càng thêm chua xót...

Kỳ hạn ba ngày cũng đến, Nhạc Tuyết Vi dựa theo thời gian định ước, lần nữa đến chỗ hẹn gặp Hàn Thừa Nghị ở đằng sau trường học.

Dọc theo đường đi, Nhạc Tuyết Vi vẫn luôn cảm giác có người đi theo mình.

Mạnh mẽ quay người lại, quát một tiếng: "Ai? Đi ra đây!”

"Tuyết, Tuyết Vi, là anh." Cừ Lễ Dương lắp bắp đi đến trước mặt Nhạc Tuyết Vi.

Nhạc Tuyết Vi thở dài một hơi, quả thực anh ta một chút thay đổi cũng không có!"Học trưởng! Cừ Lễ Dương! Tôi van cầu anh, anh còn chưa nháo đủ sao, không sợ dọa người ta à? Buông tha cho tôi đi, đừng quấn lấy tôi nữa!"

"Tuyết Vi, anh không có lừa em, lần trước em cũng thấy, anh đã thực sự chia tay với Niên Giai Giai rồi." Cừ Lễ Dương ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi.

Nhạc Tuyết Vi hoảng sợ, anh ta đây là bị làm sao a? Mặt mũi sao lại bầm dập vậy?

"Mặt của anh bị sao thế? Sao lại thế này?" Nhạc Tuyết Vi nóng nảy, hai tay chạm vào khuôn mặt anh ta, "Tôi hỏi sao anh lại không nói? Anh bị câm rồi hả?"

Cừ Lễ Dương thừa cơ cầm lấy tay Nhạc Tuyết Vi, "Là Niên Giai Giai làm, cô ta mắng anh đùa giỡn cô ta! Không chỉ ở đây, cô ta còn tìm người đánh anh, trên người anh cũng có."

"Để tôi xem!" Nhạc Tuyết Vi cẩn thận động vào cái mũi xanh tím của anh ta, Cừ Lễ Dương hít sâu một hơi:"Hí!"

"Đau không?"

Cừ Lễ Dương lắc đầu, lại gật đầu: "Có chút, ngày hôm qua còn đau hơn, hôm nay đã đỡ nhiều rồi."

"Cô ta dựa vào cái gì mà đánh người?"Nhạc Tuyết Vi tức giận mắng to, "Tôi còn không lỡ đánh anh. Còn chỗ nào nữa? Cho tôi xem."

Cừ Lễ Dương xấu hổ đảo mặt: "Còn có trên người."

Nhạc Tuyết Vi không chút để ý vén áo T-shirt của anh ta lên muốn xem, lại không may bị Cừ Lễ Dương bắt được áp lên miệng, hôn một cái.

Ở bên ngoài cổng trường có hai đạo ánh sáng chói mắt bắn qua , Nhạc tuyết Vi quay mặt nhìn qua. Là một chiếc Rolls-Royce màu đen, cách xa như vậy, hơn nữa cửa xe còn đóng chặt, nhưng trực giác mach bảo cô, người ngồi trên xe là Hàn Thừa Nghị.

"Anh ở chỗ này chờ tôi!"

Cừ Lễ Dương giữ chặt lấy vai Nhạc Tuyết Vi, "Tuyết Vi, đừng đi!"

Nhạc Tuyết Vi vùng vẫy: "Buông ra."

"Không! Tuyết Vi, em rõ ràng vẫn còn thích anh! Không cần ở chung với người đàn ông kia."

Nhạc Tuyết Vi dở khóc dở cười, làm sao có thể giải thích với tên ngu ngốc này đây?" Anh trước cứ buông ra đã."

Tám người bảo tiêu lại tự nhiên xuất hiện, thành công chặn lại vật cản Cừ Lễ Dương, Nhạc Tuyết Vi nhìn bộ dáng anh ta lã chã trực khóc, cô bất đắc dĩ lắc đầu, đi về phía Rolls-Royce.


/281