Tiểu Binh Truyền Kỳ

Chương 5: Quân Khải Vũ đại bại

/246


 

Đường Long nhảy cẫng ra sức mắng chửi nguyền rủa quốc vương nước Khải Vũ, vì báo cáo tổn thất hắn nhận được, chỉ trong khoảnh khác đó, hắn đã mát đi tất cả bồ đội đổ bộ ngoài cấm vệ quan ra, hơn nữa tổn thất gần 150 ngàn binh lực! 

Mặc dù bọn người mèo đen nhỏ đã biểu thị ra dường như toàn bộ điểm an toàn, nhưng có nhiều chiến hạm cách điểm an toàn quả thực quá xa, cho nên sau khi hành tinh nổ kết thúc, chỉ còn lại không đến 140 ngàn chiến hạm X còn sống sót. 

Còn cấm vệ quân của Đường Long do theo sát bảo vệ mẫu hạm cơ giáp, cũng chính là kỳ hạm tạm thời bên cạnh, hoàn toàn không phân tán đi chiếm lĩnh các hành tinh, càng may mắn hơn là cách đó không xa có một điểm an toàn, cho nên không có tổn thất. 

“Mẹ nó! Quân Khải Vũ các ngươi thật ác độc! Lại cho nổ cả tinh vực! Chỉ trong chốc lát đã tiêu diệt gần 150 ngàn binh lực tinh nhuệ của ông đây! Tổn thất ông đây chinh chiến nhiều năm cộng lại, cũng không nhiều bằng lần này! Hu hu… thuộc hạ của ta!” 

Đường Long mắng đến đây, nhìn đám chiến hạm đã tụ tập ở bên mình, so với cách đây không lâu ít đi hơn một nửa, nước mắt bất giác chảy ra. 

Những thuộc hạ từ lúc mình khởi nghiệp đã theo mình, tổn thất hơn một nửa trong tai nạ diệt vong lần này, trong đó sĩ quan bậc trung trong quân đội cực khổ bồi dưỡng càng tổn thất nghiêm trọng, điều duy nhất cảm thấy man nắm chính là, 3 thủ lĩnh trong quân đội của mình vẫn còn sống, nếu như bọn họ cứ như thế chết đi, vậy thì lần này mình trắng tay. 

Nhìn thấy nước mắt đau khổ của Đường Long, Khải Tư Đặc giật mình, bất luận những giọt nước mắt của Đường Long là mục đích gì, ít nhất anh ta là vì thuộc hạ của mình hi sinh mà rơi xuống. 

Chưa từng nhìn thất vị đế vương nào vì thuộc hạ của mình chết đi mà rơi lệ, Khải Tư Đặc vào lúc này mới giao sự trung thành chân chính của mình cho Đường Long, trước đât anh ta ra sức vì Đường Long, chủ yếu là vì thuộc hạ của mình, nếu không anh ta sớm đã ẩn cư rồi. 

Từ trong máy liên lạc nghe thấy tiếng khó của Đường Long, quân Đại Đường còn sống sót toàn bộ đều khộng nhịn được khóc đỏ cả mắt không thôi, mà các nữ binh tình cảm yếu đuối càng khóc to tiếng. 

Lính người máy đẳng cấp khá thấp, đành mơ hồ nhìn những đồng đội xung quanh, trong lòng mặc dù hiểu mình bây giờ rất buồn, nhưng lại không biết mình nên biểu đạt như thế nào. Mà đẳng cấp cao hơn một chút, thì cúi đầu, ra sức nắm chặt tay, một số người máy thậm chí còn làm hư khớp tay của mình, còn về những người máy trí năng cao cấp nhất, thì lệ sớm đã rơi đầy mặt. 

Lần trước sau khi người máy quân Đại Đường thay đổi, những người máy này đã có chức năng rơi lệ, đương nhiên, chức năng này cần người máy tự mình cảm xúc. 

Điều này được sự nhất trí đề nghị thông qua của Đường Tinh, Tinh Linh, mèo đen nhỏ, bọn họ cho rằng, chỉ có thể sinh mạng chân chính mới có thể thông qua rơi lệ để biểu đạt sự đau buồn của mình. 

Lúc mèo đen nhỏ, Phượng Băng, Phượng Sương không biết làm sao để an ủi Đường Long, lính radar đột nhiên báo cáo: “Chủ công, bên ngoài tinh vực phát hiện quân Khải Vĩ, số lượng 600 ngàn, 100 ngàn chiến hạm cao cấp, 500 ngàn chiến hạm X, hình thành trận hình chữ U bao vây chúng ta!” 

Tin tức này lập tức khiến quân Đại Đường chìm trong bi thương lửa giận bừng bừng, tất cả mọi người đều nghiến răng nghiến lợi nhìn lên hình ảnh đại diện quân Khải Vũ trên màn hình. 

Ai cũng không ngờ, cảm giác trước tiên là đau lòng sau đó là giận dữ này, khiến người máy trí năng cấp thấp của quân Đại Đường đều được nâng cao lên một cấp. 

Đường Long lau mặt, hai mắt đỏ nhìn chằm chằm bản đồ tình thế địch ta trên màn hình, lạnh lùng nói: “Đám chết tiệt, đến đánh kẻ thất thế sao?” 

Khải Tư Đặc vội thực hiện chức vụ của mình, lên tiếng nói: “Nhìn sự bố trí của quân địch, là muốn ép chúng ta đi vào tinh vực Liệt Dương.” 

“Nói như thế sau lưng quân ta là ‘biển’ sao? Hừ! Đến rất đúng lúc, ta đang muốn trút hết cơn giận trong lòng đây.” 

Đường Long nói đến đây, lớn tiếng ra lệnh: “Các chiến sĩ anh dũng của Đại Đường! Kẻ địch đã chặn đường về nhà của chúng ta, mà sau lưng chúng ta là vùng đất chết tinh vực Liệt Dương! Tin rằng mọi người đều biết, binh lực quân địch lên đến 600 ngàn, trong đó 500 ngàn là chiến hạm X, mà quân ta chỉ có 150 ngàn binh lực, đối diện với kẻ địch nhiều hơn gấp 4 lần, các người có sợ không?” 

Đường Long nói ra lời này, tất cả chiến hạm Đại Đường đều đồng thanh vang lên: “Không sợ!” câu này xuyên thấu của tường kim loại vang lên trong vũ trụ. 

“Đúng, chúng ta không sợ, chúng ta là người gì? Chúng ta là quân Đại Đường bất bại trăm trận trăm thắng! Chúng ta phải báo thù, chúng ta phải rửa nhục! Bất luận là 4 lần hay 40 lần, tất cả kẻ địch chặn trước mắt chúng ta, sẽ bị chúng ta tiêu diệt sạch! Toàn quân nghe lệnh, hợp thành trận hình đao nhọn, toàn quân tấn công!” Đường Long nói xong, liền dẫn mèo đen nhỏ đi ra ngoài. 

Khải Tư Đặc biết được Đường Long sắp làm gì, vội ngăn cản khuyên: “Chủ công, ngài không thể mạo hiểm, lỡ như ngài xảy ra chuyện gì, toàn quân sẽ tan rã mất! Ngài ở đây chỉ huy, cũng là thân lâm tiền tuyến!” Khải Tư Đặc chân thành khuyên, cũng học Phượng Băng, Phượng Sương gọi Đường Long là chủ công. 

Hiểu được ý Khải Tư Đặc xưng hô với mình, Đường Long hiểu rõ trong lòng, nhưng đối với sự ngăn cản của Đường Long, hắn chỉ nói: “Nếu như ta không đích thân chiến đấu, vậy thì ta có tư cách gì để thuộc hạ của ta chiến đấu vì ta? Hi sinh vì ta?” Nói xong liền đẩy Khải Tư Đặc ra nhanh chóng rời khỏi. 

Bị câu nói này của Đường Long khiến cho cả người ngẩn ngơ, Khải Tư Đặc đành nhìn theo bóng của Đường Long, há miệng một cách vô ý thức. 

Anh ta mặc dù biết trong lòng Đường Long, nhưng anh ta không cho rằng thống soái tối cao như Đường Long này cần phải đích thân tắm máu chiến đấu, vì như thế, những sĩ quan chỉ huy phía dưới này còn có tác dụng gì cơ chứ?” 

Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Đường Long lúc nói câu đó, anh ta căn bản không biết nên nói gì mới tốt. 

Tỷ Đặc chặn đường rút của quân Đại Đường, hoàn toàn không vui mừng như thế, mà lạnh lùng, vì hắn nhận được số lượng binh lực địch thuộc hạ báo cáo lên. 

Hắn lầm bầm: “Đáng chết! Sao vụ nổ hành tinh lợi hại như thế kia, cũng chỉ tiêu diệt được 150 ngàn binh lực của Đại Đường? Quân Đại Đường rốt cuộc làm sao né tránh đưuọc vụ nổ lớn như thế? Ngoài vài điểm an toàn ra, làm gì còn có nơi nào để bọn họ né tránh cơ chứ. 

“Lẽ nào bọn họ lại có thể trong khoảng thời gian ngắn, tính toán ra lượng lớn điểm an toàn? Điều này không thể nào, nên biết ta phải động viên toàn quân, mới tính toán ra được vài điểm an toàn để bố trí vệ tinh gián điệp, quân Đại Đường không thể lợi hại hơn quân Khải Vũ ta được!” 

“Bệ hạ, quân địch chuẩn bị tấn công, xin ngài ra lệnh!” Phó quan nhìn thần sắc Tỷ Đặc hoảng hốt, bất giác cẩn thận nhắc nhở. Nếu như bên mình, vì quân chủ ngẩn người mà để quân Đại Đường đột phá vòng vây chạy thoát, vậy sẽ trở thành chuyện cười của toàn vũ trụ. 

“Ờ, ừ, ra lệnh 100 ngàn chiến hạm cao cấp kia tấn công, 500 ngàn quân tinh nhuệ của ta chầm chậm ép sát.” Tỷ Đặc ra lệnh. 

“Vâng.” Phó quan vội truyền lệnh xuống dưới. 

Phó quan hiểu rõ đây là mượn đao giết người, hay là nói nhỏ cỏ tận gốc, 100 ngàn chiến hạm cao cấp kia, chính là chiến hạm của tinh vực Huy Đặc, mặc dù đã vận chuyển người thân của các binh lính đi thết, nhưng nơi sinh ra đã bị hủy diệt, binh lính của tinh vực Huy Đặc đã biết. 

Còn về thái độ của bọn họ? Các quan chức cấp cao của tinh vực Huy Đặc đều không có ý kiến, ngươi nói những binh lính cấp dưới này có thái độ gì cơ chứ? 

Cho nên, tốt nhất là để bọn chết sớm, dù gì chuyện quê hương bị hủy này nghĩ nhiều, bọn họ sẽ sản sinh ra oán hận với nước Khải Vũ. 

Chuyện phiền phức như thế, theo thói quen của nước Khải Vũ, đều là tiêu diệt mầm móng khi ở trạng thái manh nha. 

100 ngàn chiến hạm cao cấp vì nhà cửa bị hủy, mà có chút không tình nguyện, dưới sự ép buộc của 500 ngàn chiến hạm X, chầm chậm hướng về phía quân Đại Đường, đồng thời bắt đầu chuẩn bị pháo kích. Nhưng bọn họ hiển nhiên đã quên đi, quân Đại Đường vốn lực chiến đấu mạnh mẽ, bây giờ càng vì tâm tình bi thương giận dữ mà phát huy hết sức, đang tấn công, chứ không phải là đối chiến. 

Cho nên, lúc 100 ngàn chiến hạm cao cấp này bày ra trận hình đối chiến, quân Đại Đường hợp thành một con đao nhọn, đâm vào chính giữa bọn họ, tiếp đó chia làm hai bên trái phải tấn công, Sau khi đánh giết đến phía cuối cùng của hai bên trái phải, lại chuyển hướng chính giữa phí sau hội hợp. 

Trộn lẫn như thế, 100 ngàn chiến hạm cao cấp đã bị tiêu diệt 30, 40 ngàn chiếc, cả trận hình trở nên hỗn loạn. 

Nhìn thất cảnh này, Tỷ Đặc bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Lực chiến đấu của quân Đại Đường thật mạnh mẽ, chỉ tổn thất vài trăm chiến hạm đã tiêu diệt được 30, 40 ngàn chiến hạm của địch, mặc dù tính năng của chiến hạm cao cấp không bằng chiến hạm X, nhưng cũng thật khó mà tưởng tượng.” 

Phó quan nịnh bợ nói: “Hiệu quả của quân ta đối những chiến hạm cao cấp kia, tuyệt đối cao hơn quân Đại Đường.” 

Đây là câu nói thừa, 500 ngàn chiến hạm X đánh 100 ngàn chiến hạm cao cấp, hiệu quả, đương hiên cao hơn 150 ngàn chiến hạm X. Nhưng Tỷ Đặc nghe thấy lời này, rất hài lòng gật đầu biểu thị tán đồng. 

Lúc chiến hạm cao cấp lại bị quân Đại Đường tấn công, chỉ còn lại binh lực 50 ngàn chiếc, chiến hạm cao cấp bắt đầu tan ra, tranh nhau quay đầu bỏ chạy về phía 500 ngàn chiến hạm X, hi vọng đại quân 500 ngàn binh lực có thể vào vệ an toàn cho mình. 

Tỷ Đăc nhìn thấy chiến hạm cao cấp lại quay đầu bỏ chạy, bất giác lạnh lùng nói: “Quân Khải Vũ không cần những binh lính bỏ chạy lâm trận rút lui, tấn công cho ta!” 

Mệnh lệnh của Tỷ Đặc vừa ra, 500 ngàn chiến hạm X bắn xông lên phía trước. Hơn 50 ngàn tàn quân chiến hạm cao cấp kia, lập tức bị hai bên tấn cong tiêu diệt sạch sẽ, còn quân Đại Đường cũng gặp phải tổn thất dư âm, bị tiêu diệt mất binh lực gần 1000 chiếc. 

“Ha ha ha, đây chính là kết quả của kẻ lâm trận rút lui, không được dừng lại! Bắn liên tục cho ta, cứ như thế tiêu diệt toàn bộ quân Đại Đường còn sót lại!” Tỷ Đặc cười lớn ra lệnh. 

Phát hiện đối chiến như thế, rất bất lợi đối với quân Đại Đường số lượng ít, Đường Long đang điều khiển cơ giáp số 0 gây rối trong lòng địch ra lệnh: “Cấm vệ quân là tiên phong, tấn công đột phá địch trận, những bồ đội khác theo sát phía sau, sau khi tiến vào địch trận quyền chỉ huy giao cho 4 người Lưu Dịch Huy, Trương Quán Hoa, Lý Gia Dân, Khải Tư Đặc chỉ huy!” Nói xong lời này, thì đã rút đao laser tiêu diệt 3 chiến hạm, đồng thời dùng cơ pháo tiêu diệt mấy chục chiến đấu cơ. 

Quan sát chú ý kỹ Đường Long, Khải Tư Đặc cũng không biết là đã bị võ nghệ của Đường Long làm cho sững sờ, hay là bị mệnh lệnh của Đường Long làm cho sững sờ, tóm lại anh ta cả người ngây ra đó. Mãi cho đến khi bị Phương Băng đẩy một cái, anh ta mới tỉnh lại, anh ta tỉnh lại không hàm hồ, nhận quyền điều khiển hạm mẫu cơ giáp và cấm vệ quân. 

Vì sao Khải Tư Đặc có được quyền chỉ huy cấm vệ quân? Vì 3 người khác không dám lấy quyền chỉ huy cấm vệ quân. 

Dưới sự chỉ huy của Khải Tư Đặc, cấm vệ quân dựa vào bồ đội huynh đệ thu hút hỏa lực, từ bên cánh đột tiến vào trận chiến của quân Khải Vũ, sau khi điến vào trận chiến, những chiến hạm bạch kình này vừa đột tiến, vừa thả ra những vệ tinh vũ trang di động trong thân chiến hạm. 

Những vệ tinh vũ trang này trong quần thể chiến hạm 500 ngàn chiếc, giống như con kiến nhỏ, căn bản không bị chú ý. Nhưng lần này bọn chúng không chạy đi gây loạn, mà giống như phòng thủ bảo vệ vệ tinh bên cạnh chiến hạm bạch kình, nhìn thấy kẻ địch xông lên chiến hạm bạch kình không cố kỵ, liền hung dữ cho một pháo. 

Tính năng của chiến hạm bạch kình vốn đã mạnh hơn chiến hạm X, cộng thêm vào sự trợ giúp của vệ tinh vũ trang, quả thực chính là không có sức mạnh nào địch nổi, những nơi chiến hạm bạch kình đi qua toàn bộ đều là xác chiến hạm địch, phần bên trong trận địa quân Khải Vũ lập tức rối loạn. 

Còn quân đội do 3 người Lưu Dịch Huy điều khiển, đương những không bỏ lỡ cơ hội tốt như thế, phối hợp với chiến hạm bạch kình từ bên ngoài tập trung tấn công những nơi chiến hạm bạch kình đi qua, nội ngoại phối hợp tấn công, cũng có thể nói là dưới sự bao vây của quân Đại Đường, một bộ phận chiến hạm Khải Vũ không may lập tức bị tiêu diệt sạch sẽ, từ bản đồ hình thế, chiến trận của quân Khải Vũ khuyết mất một góc. 

Phát giác được sự tổn thất của mình, Tỷ Đặc rót một ly rượu, hét lớn: “Một lũ ngu ngốc, không cần lo đến những chiến hạm X bên ngoài làm gì? Tập trung binh lực tiêu diệt chiến hạm bạch kình cho ta! Đợi đến lúc toàn bộ đều là chiến hạm X đối chiến, chút ít binh lực đó của Đại Đường làm gì có khả năng đối kháng với quân ta!” 

Mệnh lệnh này của Tỷ Đặc được chấp hành rất tốt, chiến hạm của quân Khải Vũ thà quay lưng với bọn người Lưu Dịch Huy, cũng phải quay đầu tấn công chiến hạm bạch kình. 

Mặc dù chiến quả của bọn người Lưu Dịch Huy bắt đầu lớn lên, nhưng chiến hạm bạch kình thì khổ rồi. Ứng với câu kiến đông cắn chết voi, chiến hạm bạch kình mạnh mẽ, cũng không tránh khỏi binh lực tổn thất tăng lên. 

Nhìn thấy con số binh lực đại diện cho chiến hạm bạch kình nhanh chóng giảm xuống, Tỷ Đặc hài lòng cười: “Đúng thế, phải như thế, hãy phá huy đao nhọn của kẻ địch, xem bọn họ còn có thể tác quái được nữa không?” Nói xong, liền chuẩn bị thư thả uống rượu, nhưng ah ta nhìn thấy trên bản đồ hình thế vị trí chính giữa của mình, có một nơi có thể xuất hiện trận hình hỗn loạn bất cứ lúc nào, bất giác chau mày hỏi: “Chuyện này là sao” 

“Bệ hạ, bọn họ hồi báo, có một nhóm địch cận chiến tàng hình đang gây rối ở đó, nhưng xin bệ hạ yên tâm, bọn họ bảo đảm sẽ nhanh chóng tiêu diệt đám địch này.” Phó quan sau khi dò hỏi lập tức đáp. 

“Địch cận chiến? Chiến đấu cơ sao? Lúc nào chạy vào được? Nếu như kỳ hạm của bổn vương nằm chính giữa, nhóm địch này chẳng khác nào đã uy hiếp đến bổn vương?” Tỷ Đặc chau mày nói. 

“Bệ hạ, nghe nói đó là những người máy khổng lồ cao mấy trăm mét, rất lanh lẹ, chiến đấu cơ hoàn toàn không thể đối kháng với bọn họ.” Phó quan vội nói.” 

“Một lũ ngu ngốc, bất luận đối phương là gì, nếu đã là cận chiện, vật thì hi sinh một đội chiến hạm làm mồi nhử, sau đó tập trung bắn pháo, không phải là đã có thể tiêu diệt được toàn bộ rồi hay sao?” Tỷ Đặc hừ nói: “Truyền lời của bổn vương xuống, bổn vương không hi vọng lại nhìn thấy chiến trận nơi đó xuất hiện dị thường.” 

“Tuân lệnh, bệ hạ.” Phó quan sau khi kính chào, lập tức truyền lời của Tỷ Đặc xuống. 

Bồ đội chính giữa nhận được mệnh lệnh cười khổ, mình cũng hi vọng có thể hi sinh một đội chiến hạm, để tiêu diệt những người máy khổng lồ này, đáng tiếc đối phương đâu có như mình nghĩ? 

Tốc độ của bọn họ nhanh đến kinh người, hơn nữa không bao giờ dừng lại nhiều một nơi, bắn súng bắn pháo, căn bản là không biết mục tiêu tấn công tiếp theo của bọn họ là ai, muốn đuổi theo bọn họ đó chính là nằm mơ, radar không thể phát hiện, mắt điện tử không theo kịp tốc độ di chuyển của bọn họ, hơn nữa bọn họ rất thích núp ở dưới phần bụng của chiến hạm, tấn công đối với những chiến hạm khác, khó mà đề phòng được. 

Đương nhiên, tình huống này bọn họ không dám báo lên trên, vì mình đã bị người người máy cực lớn này tiêu diệt mấy ngàn chiến hạm rồi, báo lên trên, tội chỉ huy vô năng chắc chắn không chạy thoát, vẫn nên đợi tiêu diệt xong bọn chúng rồi hãy báo lên. 

Cơ giáp liệt ảnh của Đường Long mặc dù ra sức chiến đấu, nhưng do năng lượng tiêu hao nhiều, đã sắp hết năng lượng, đành bất đắc dĩ quay về mẫu hạm bổ sung năng lượng. 

Bọn họ vừa rút lui, khiến cho chiến thạm chính giữa lập tức thở phào nhẹ nhõm, Tỷ Đặc phát hiện trận hình không có sự thay đổi gì, cho rằng thuộc hạ đã làm theo lời mình căn dặn tiêu diệt địch rồi, cũng hài lòng tiếp tục uống rượu. 

Trở về mẫu hạm cởi bỏ bộ cơ giáp, Đường Long lập tức phát hiện tình hình không ổn, chiến hạm bạch kình sau khi tiêu diệt 4, 5 ngàn chiến hạm, cũng bị tiêu diệt hơn nửa binh lực, chỉ còn lại 3000 chiếc. 

Ngược lại chiến hạm do bọn người Lưu Dịch Huy chỉ huy, do không phải là mục tiêu chủ yếu của địch, ngược lại không bị tổn thất nhiều, cũng còn lại con số chắn, 100 ngàn chiếc, nhưng bọn họ cũng đã tiêu diệt hơn 100 ngàn binh lực của địch. 

Chỉ là trong số 100 ngàn binh lực này, một bộ phận lớn là vì truy sát chiến hạm bạch kình, mà bị quân Đại Đường thừa cơ bắn từ phía sau tiêu diệt. Có nghĩa đây là số chiến hạm địch bị tiêu diệt dưới tình huống địch không phòng ngự. Nếu như đối kháng chính diện, quân Đại Đường cần phải tổn thất 10 chiến hạm X mới có thể tiêu diệt được 20 chiến hạm X của quân Khả Vũ. 

Cho nên tổng thể, mặc dù là quân Đại Đường tiêu diệt 100 ngàn chiến hạm cao cấp của quân Khải Vũ, 150 ngàn chiến hạm X, mình chỉ tổn thất hơn 50 ngàn binh lực, có thể tính là đại thắng. Còn nhìn từ so sánh binh lực, quân Đại Đường hiện giờ có hơn 100 ngàn binh lực chiến hạm, quân Khải Vũ có 300 ngàn binh lực, so sánh binh lực cũng không có gấp 4 lần như trước khi khai chiến. 

Nhưng chiến hạm bạch kình làm chủ lực đã chỉ còn lại 3000 chiến, tin rằng dưới sự bao vây tấn công của quân Khải Vũ rất nhanh sẽ bị tiêu diệt sạch, cho dù quân khải vũ phải trả giá 150 ngàn binh lực để tiêu diệt chiến hạm bạch kình, quân Khải Vũ còn có 200 ngàn binh lực, cũng có thể dễ dàng tiêu diệt 100 ngàn chiến hạm X của Đại Đường. 

Đường Long hiểu được điều này, bất giác lo lắng, lẽ nào đây là trận chiến cuối cùng của mình? Còn Tỷ Đặc cũng hiểu được điều này, thì tâm tình thư thả uống rượu ngon, chỉ cần mình tiêu diệt nhóm quân tinh nhuệ này của Đại Đường, đặc biệt là những chiến hạm bạch kình kia, tiêu diệt Đại Đường cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. 

Bất luận quân chủ hai bên nghĩ như thế nào, chiến tranh vẫn tiếp diễn, hơn nữa tình hình chiến đấu bắt đầu nghiêng về phía giống như hai bên cùng suy đoán. 

Chiến hạm bạch kình đã bị rơi vào vòng bao vây, tốc độ tiêu hao càng nhanh, chỉ trong chốc lát, chỉ còn lại khoàng 2000 chiếc. Mặc dù bên ngoài bọn người Lưu Dịch Huy tiêu diệt được mấy chục ngàn chiến hạm địch để bồi táng, nhưng người sáng mắt đều có thể hiểu được, quân Khải Vũ đã giành được ưu thế tuyệt đối của cuộc chiến này. 

Lúc Đường Long chuẩn bị đi lên cơ giáp số 0, tiếp tục đích thân tác chiến, Tỷ Đặc vừa vừa uống rượu vừa chỉ huy quân đội, ép quân Đại Đường chầm chậm đi vào tinh vực Liệt Dương, chiến trường đột nhiên thay đổi. 

Radar chiến hạm hai bên phát hiện, không gian cách xa chiến trường có sự gấp khúc không gian cực lớn, ai cũng đều hiểu được dó là vật chất cực lớn nhảy ra. Hai bên đều bất giác giảm tấn công, tập trung sức chú ý vào chỗ không gian đó, vì ai cũng không biết thứ sắp nhảy ra kia rốt cuộc là thứ gì. 

Không gian gấp khúc kết thúc, sĩ khí quân Đại Đường vô cùng mệt mỏi tăng lên, xông lên tấn công, trong miệng của tất cả người của quân Đại Đường đều nói: “Viện quân đã đến, cứ điểm Ngân Giáp đã đến rồi!” 

Còn quân Khải Vũ nhìn tháy cứ điểm Ngân giáp đường kính mấy ngàn km, và 300 ngàn chiến hạm X xung quanh cứ điểm, toàn bộ đều mất đi ý nghĩ tác chiến. 

Đường Long càng vui mừng không thôi, không chỉ tình hình chiến tranh xuất hiện thay đổi, hơn nữa là hai mỹ nữ xinh đẹp xuất hiện trên màn hình chào mình. 

“Tên chết bầm! Mang theo có chút ít binh lực đã chạy đến đây chơi, rơi vào bẫy rồi phải không? Xem ngươi còn dám cuồng vọng tự đại cho mình là thiên hạ đệ nhất nữa hay không!” Đường Tinh không thèm nể mặt Đường Long, vừa gặp đã lớn tiếng trách mắng. 

Còn Tinh Linh thì hai mắt đỏ, sợ hắn buồn, nhỏ nhẹ hỏi thăm: “Đường Long, ngươi không bị thương đấy chứ?” 

Đường Long vẻ mặt kích động nói: “Hai chị, các người đến thật đúng lúc.” Bây giờ hắn không kịp hỏi hai chị khoảng thời gian này núp ở đâu, tâm thần của hắn bây giờ đã bị cuộc chiến đấu kịch liệt thu hút, cho nên câu thứ hai Đường Long nói là: “Bao vây bọn họ cho ta, tuyệt đối không được để bọn họ chạy thoát!” 

Đường Tinh, Tinh Linh nhìn thấy Đường Long một chút cũng không để ý trùng phùng với mình, ngược lại quan tâm chiến trường, trong lòng bất giác ghen tị. Nhưng bọn họ không phải là nữ tử bình thường, đều hiểu được mình đây là tâm thái của con gái, lúc này không phải là lúc, lập tức trấn định tâm tình, bắt đầu chỉ huy bồ đội tổ chức bao vây. 

Đường Tinh vô cùng can đảm, khả năng mạnh mẽ, trực tiếp điều khiển chủ pháo cứ điểm Ngân giáp, một pháo khoét một lỗ to trận hình của quân Khải Vũ, mấy chục ngàn binh lực cứ như thế bay theo khói bụi. 

Tỷ Đặc vốn lúc viện quân của Đại Đường đến đã phát hiện ra tình hình bất lợi, sau khi nhìn thấy uy lực của chủ pháo cứ điểm Ngân Giáp, há to miệng, rượu ở trong miệng chưa nuốt xuống cứ như thể chảy ra, ngẩn ngơ mãi cho đến lúc phó quan giúp anh ta lau mới tỉnh lại. 

Anh ta tỉnh lại, cũng lười lo đên người bên cạnh mình có nói ra dáng vẻ xấu xi của mình hay không, trực tiếp ra lệnh: “Toàn quân nghe lệnh, đột tiến vào tinh vực Liệt Dương!” 

Nghe thấy mệnh lệnh này, quân Khải Vũ vốn cho rằng ưu thế đã qua lập tức tập trung binh lực, tấn công trận hình địch tiến vào tinh vực Liệt Dương. Bọn họ đều biết, Long Đặc Tỷ Tư trở về nước từ chỗ đó. 

Bọn người Lưu Dịch Huy đang ra sức chỉ huy bồ đội đánh địch, đột nhiên phát hiện áp lực tăng lên, tổn thất tăng lên, hơn nữa có cảm giác không chống đỡ được. Ba sĩ quan chỉ huy lập tức hiểu được đây là chó cùng rứt giậu, vội vàng ra lệnh: “Nhường đường, tập trung tấn công hai bên!” 

Quân Khải Vũ vốn mạo hiểm đột kích, nhìn thấy quân địch nhường đường, cũng lười suy nghĩ đây là do mình tấn công, hay là do địch nhường đường, tóm lại vui mừng khôn xiết bay vào hướng đó. Mặc dù bị địch tấn công từ hai bên cũng không thèm quan tâm, chỉ cần có đường rút là được rồi. 

Tỷ Đặc nhìn thấy đường đã mở, lập tức ra lệnh: “Lập tức xếp đội hình 100 chiến hạm thành hàng ngang, tắt tất cả màn hình, lính điều khiển, lính hướng dẫn bay sử dụng nón điều khiển hướng dẫn, không được chen lấn hoảng loạn! Bồ đội phía sau sau khi qua tinh vực Liệt Dương lập tức bố trí ngư lôi, đợi sau khi kéo dãn khoảng cách an toàn, lập tức cho nổ!” Nói xong liền nhắm mắt không lên tiếng. 

Linh điều khiển và lính hướng dẫn bay nhìn tư liệu biết sự nguy hiểm của tinh vực Liệt Dương, lập tức làm theo lệnh của Tỷ Đặc, bọn họ không dám chen lấn, vì như thế sẽ chết bất cứ lúc nào. Cho nên cho dù gặp phải sự tấn công mãnh liệt của quân Đại Đường, trận hình của quân Khải Vũ không nhưng không loạn, trận hình giống như con rắn nhanh chóng xông vào tinh vực Liệt Dương. 

Quân Đại Đường vốn cũng muốn đuổi theo, bị Đường Long ngăn cản: “Toàn quân ngừng truy đuổi! Đừng quên trong tinh vực Liệt Dương đó là tình hình như thế nào! Nhắm vào trận hình phía sau bắn cho ta!” 

Quân Đại Đường được Đường Long nhắc nhở, mới nghĩ đến tinh vực Liệt DƯơng không phải là nơi mà những người ngoài như mình có thể đi vào được, vì thể đánh giận dữ trút hỏa pháo từ xa tấn công trận hình phía sau của địch. 

Không lâu trước, lúc Đường Long và Khải Tư Đặc thảo luận tình hình của tinh vực Liệt Dương, tư liệu đã được gửi cho toàn quân, cho nên quân Đại Đường đều biết được tình hình của tinh vực Liệt Dương. 

Quân Khải Vũ phụ trách nhiệm vụ bố trí ngư lôi phía sau vừa mởi thả ngư lôi, còn chưa kịp rút lui, thì thủy lôi vì bị chùm laser quân Đại Đường bắn trúng dẫn đến phản ứng dây chuyền, bị ngọn lửa mạnh liệt hằng tinh đột nhiên xuất hiện khí hóa. 

Đương nhiên, đây là vì ngư lôi phát nổ mà khiến cho hằng tinh không ngừng dậy sóng, cũng giúp quân Khải Vũ phong tỏa lối đi, khiến cho quân Khải Vũ còn sót lại có thể an toàn rời khỏi. 

Nhìn thấy kẻ địch chạy thoát mà không thể đuổi theo, Đường Tinh đành tức giận đá vào đài điều khiển của cứ điểm Ngân giáp, vì nếu như chỉ cần chủ pháo của cứ điểm có thể nhanh chóng khôi phục bình thường, chỉ cần một chủ pháo, đã có thể khiến cho tinh vực Liệt Dương không loạn động, tàn quân của nước Khải Vũ núp ở bên trong, chắc chắn sẽ toàn bộ khí hóa. 

Nhìn thấy cuộc chiến đấu cuối cùng đã kết thúc, những quan binh Đại Đường theo Đường Long chiến đấu, toàn bộ đều thở phào nhẹ nhõm, ngay cả sức hoan hô cũng không còn, liền ngồi bệt xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ có những người máy vẫn giữ nguyên cương vị của mình, nhưng cũng lộ ra vẻ cảm khái. 

Đường Long và mèo đen nhỏ điều khiển cơ giáp đích thân ra trận, không đợi Đường Tinh, Tinh Linh đến, đã ngáy khò khò. 

Khải Tư Đặc mặc dù về sau mới hao tâm tổn trí chỉ huy chiến đấu, nhưng cũng tiêu hao phần lớn tinh lực, nhưng anh ta vẫn có thể gắng gượng chống đỡ mệt mỏi, bắt đầu phối hợp bồ đội tăng viện quét dọn chiến trường, tính toán tổn thất và thành quả hai bên địch ta. 

Lúc Đường Long tỉnh dậy, hắn phát hiện mình đã trở về hành tinh thủ đô Đại Đường, các trọng thần của Đại Đường đã đến bên cạnh mình. 

“Chủ công, lần này thuộc hạ vô năng, chưa dự đoán được….” 

Hai chủ quản tình báo Lăng Lệ, Liễu Bân nhìn thấy Đường Long lập tức thỉnh tội, nhưng lại bị Đường Long chặn lại: “Chuyện đã qua không cần nói nhiều, mau chóng tăng cường cơ cấu mạng lưới tình báo, lần sau không được để sai lầm như thế xuất hiện nữa! Bây giờ lập tức điều tra tại sao nước Khải Vũ lại có chiến hạm tàng hình.” 

Đường Tinh vốn muốn không khí hòa hoãn một chút, nhưng lo lắng bây giờ không tiện, cũng ngoan ngoãn không lên tiếng, còn Tinh Linh trong trường hợp này đều không lên tiếng. 

3 người có thể ăn nói tùy tiện trước mặt Đường Long trong quân Đại Đường, hai người không lên tiếng, mèo đen nhỏ thì ngủ, cho nên mọi người đành trong cảm giác vì câu nói của Đường Long này mà có chút lạnh, khẽ cúi đầu. 

Nghe thấy lời này, lại nhìn thấy sắc mặt của Đường Long, Lăng Lệ và Liễu Bân lập tức cúi đầu cung kính nói vâng, bắt đầu nhanh chóng truyền lệnh điều tra của Đường Long cho thuộc hạ bên ngoài. Bọn ho không dám đoán tâm lý lúc này của Đường Long. Không biết chuyện gì, sau một trận khổ chiến, uy nghiêm của Đường Long tăng hơn trước rất nhiều. 

“Hãy nói về kết quả chiến sự lần này.” Đường Long giọng bình thản nói. 

Bọn người Lưu Dịch Huy không lên tiếng, bọn họ sớm đã đẩy quyền phát ngôn cho Khải Tư Đặc, cảm giác có chút bất đắc dĩ, Khải Tư Đặc sau khi đứng lên kính chào, lên tiếng nói: “Cuộc chiến lần này, quân ta điều động 310 ngàn binh lực, trong đó 10 ngàn chiến hạm bạch kình, sau cuộc chiến chỉ còn lại hơn 2000 chiếc, 300 ngàn chiến hạm X sau cuộc chiến chỉ còn lại hơn 50 ngàn chiếc, hơn nữa toàn bộ chiến hạm đều cần phải sửa chữa.” 

“Ừ, có nghĩa là quân ta lần đầu giao chiến với quân Khải Vũ, tổn thất gần 8000 chiến hạm bạch kình, gần 250 chiếc chiến hạm X, và 300 ngàn quân đoàn bộ đội đổ bộ.” Nói đến đây, Đường Long trầm ngâm một lát, trong khoảng khắc trầm mặc này, mọi người đều cảm thấy không khí thật ngột ngạt, đợi Đường Long mở miệng hỏi: “Vậy còn tổn thất của địch?” Mọi người mới cảm thất có thể thở được. 

“Quân địch tổng cộng tổn thất 170 ngàn chiến hạm cao cấp, 490 ngàn chiến hạm X. Quân Khải Vũ điều động đại quân 900 ngàn, chỉ có 200 ngàn chiến hạm X trở về nước Khải Vũ. Quân ta thông qua cuộc chiến lần này, bắt được hơn 400 vệ tinh vũ trang di động đường kính 3, 4 km, có được 100 ngàn hàng quân chiến hạm cao cấp, chiếm lĩnh được hơn 300 hành tinh hành chính.” Nói đến đây, Khải Tư Đặc khóe miệng bất giác cong lên, nụ cười xuất hiện. 

Nghe thấy số liệu này, các sĩ quan tham gia chiến đấu không hẹn mà cùng đứng thẳng người ưỡng ngực, trên mặt cũng xuất hiện một tia kiêu ngạo, những quân quan không tham gia chiến đấu thì vẻ mặt đố kỵ hâm mộ nhìn bọn họ. Nhưng bị Đường Long liếc một cái, những sĩ quan cao ngạo này lập tức cúi đầu. 

Đường Long nghiêm mặt gật đầu nói: “Không tệ, 310 ngàn đấu với 900 ngàn có thể có được kết quả như thế, thật không tệ.” 

Nghe thấy lời này của Đường Long, các quân quan mới dám ngẩng đầu lên, nhưng nhìn thẳng, bọn họ không dám ngẩng cao đầu. Các quân quan chú ý được điểm này, trong lòng cảm khái sự nắm chắc quân đội của Đường Long. 

“Tin rằng mọi người đều biết, cuộc chiến lần này gây ra tổn thất lớn như thế, chủ yếu là vì chúng ta khinh địch, ta…” 

Lời Đường Long khiển trách mình vừa nói ra, Khải Tư Đặc liền ngăn Đường Long lại nói: “Chủ công, xin ngài sau này không nên nói những lời như thế, ngài nói như thế, khiến cho những quân nhân theo ngài và có được sự vinh hạnh dưới sự chỉ huy của ngài, phải tự xử như thế nào?” Các quân quan nghe thấy, cũng vội khuyên ngăn. 

Nghe thấy những lời này, Đường Long sau khi suy nghĩ, thở dài chuyển đề tài: “Bây giờ quân ta chỉ còn lại hơn 2000 chiến hạm bạch kình, 400 ngàn chiến hạm X, không biết nước Khải Vũ còn có bao nhiêu binh lực?” Đường Long hiểu ý của Khải Tư Đặc và các quân quan, bất luận nói như thế nào, lần giao chiến đầu tiên với nước Khải Vũ này là Đại Đường thắng, mà mình thân là thống soái thân lâm tiền tuyến, chắc chắn có công lớn nhất. 

Nhưng mình lập công lớn nhất, lại cho rằng mình thất bại, vậy thì những người cực khổ theo mình tác chiến, còn có được công lao gì chứ? Khải Tư Đặc nói đúng, người có công đầu không cho rằng mình lập công, vậy thì những người lập công phía dưới, phải tự xử như thế nào? Xem ra có lúc quân chủ không thể khiêm tốn. 

Thấy Đường Long chuyển đề tài, các quân quan đều thở phào, đồng thời đưa mắt nhìn hai người phụ trách công tác tình báo, Lăng Lệ và Liễu Bân. 

Lăng Lệ, Liễu Bân nhìn nhau, sau đó Lăng Lệ cẩn thận nói: “Theo tình báo thu thập vội vàng sau khai chiến, nước Khải Vũ binh lực hiện còn 500 ngàn, nhưng binh lực nước khác mà nước Khải Vũ có thể khống chế thì không rõ, vì trước mặt vẫn chưa có tình báo chính xác xác định được thế lực nào đã nương nhờ nước Khải Vũ.” 

Đường Long chau mày, nói như thế, binh lực vốn có trước khi khai chiến của nước Khải Vũ là vượt qua con số hàng triệu? Thương nhân ủng hộ nước Khải Vũ, thực lực thật mạnh mẽ. 

Lúc Đường Long đang định nói gì, Phượng Sương theo sát ở sau Đường Long, giống như lắng nghe gì đó chau mày nói, sau đó che miệng nói nhỏ vào tai Đường Long. 

Mọi người không biết Phượng Sương nói gì với Đường Long, nhưng nhìn thấy sắc mặt Đường Long càng ngày càng khó coi, lập tức biết được không phải là tin tốt. 

Sau khi Phượng Băng nói xong, Đường Long cuối cùng không nhịn nổi đứng bật dậy đập mạnh lên bàn, giận dữ nói: “Nước Khải Vũ đáng chết! Lại dám đổi trắng thay đen, đổ hết tội lên đầu Đại Đường ta?!” 

Nghe thấy lời này, mọi người không hiểu đều ngẩn người. 


/246