Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

Chương 85 - Chương 66.2

/88




Ánh mắt lão đầu lạnh lùng, dùng một loại ánh mắt muốn giết người lạnh lùng quan sát Băng Nhi, thân hình bày ra một tư thế kỳ lạ cổ quái, trong miệng bắt đầu lẩm bảm. “Đây là lời nguyền rủa trói buột, làm cho hai chân của ngươi không nhúc nhích được, ta xem ngươi làm thế nào tránh thoát công kích của ta.”

Băng Nhi chưa bao giờ nghĩ tới lời nguyền rủa trói buộc nàng thường sử dụng, giờ phút này thế nhưng lại được thi triển trên người nàng.

Hơn nữa lão đầu này đại khái đã hơn trăm tuổi. Thực lực trong giới Huyền Thuật Sư có thể nói là người tốt nhất. Nháy mắt, trong tay áo lão đầu toát ra hàn khí bức người, châm dài bất thường. Hẳn là hơi nước chung quanh dần dần ngưng kết thành chất rắn, chính là thuật khống chế thủy trong ngũ hành. Châm dài vốn dĩ là băng lạnh tạo thành, chỉ sợ là lấy lấy không hết, dùng dùng không cạn.

Huyền Thuật Sư tầm thường chỉ có thể điều khiển ngũ hành. Nhưng Huyền Thuật Sư cao minh có thể khống chế băng, lôi, phong.

Ánh mắt Băng Nhi không khỏi lạnh lên, lại nói: “Các hạ đích thực rất lợi hại, nhưng mà lão cảm thấy ta sẽ sợ lão sao? Chẳng lẽ lão không phát hiện bên cạnh ta có trưởng bối trong giới Huyền Thuật ở cách đó không xa? Nếu như lão đường đột giết chết ta, làm như vậy thời điểm trưởng bối tìm tới cửa thì các hạ sẽ phải chết không có chỗ chôn.”

Lão đầu nghe lời Băng Nhi nói như vậy cũng rất có lý, tự nhiên trong lòng có chút suy tư.

Sau đó lão cười lạnh một tiếng. “Nha đầu, ngươi cho rằng ta còn có thể bị lừa?”

Tiếp theo, lão nhấc hai tay lên, vung tay áo, hai cây châm dài thẳng bay vút về phía Băng Nhi.

Sắc mặt Băng Nhi trầm xuống. Thật may là mặc dù dưới chân nàng không thể động, nhưng trên người lại có thể nhúc nhích. Chỉ thấy tay áo nàng vừa động, một cây trâm tinh mỹ liền sáng lên bay ra ngoài. Tiếp theo nàng không chậm trễ chút nào mà giơ cây trâm chém về phía băng châm

Keng một tiếng, sau khi cây trâm va chạm với băng châm, băng châm lập tức bị đánh nát.

Không hổ là kim loại tinh luyện, quả nhiên là rất cứng.” Phía dưới vang lên tiếng cười điên cuồng của lão đầu.

Được rồi, lão phu đã biết cây trâm này ở trong tay nha đầu ngươi, ngươi có thể an tâm tự tử!

Trong lòng Băng Nhi trầm xuống, từ từ híp mắt lại.

Lúc này lão giả ngạo khí mười phần, vươn hai tay ra, trong tay áo ngưng tụ 50 băng châm nhọn.

Tiếp theo một cái chớp mắt, băng châm đã thật nhanh từ trong tay áo lão giả bắn ra. Băng châm nhắm ngay hơn 20 huyệt vị toàn thân Băng Nhi, chính là muốn giết chết. Chỉ sợ lần này sẽ làm người nàng biến thành một con nhím thấm đẫm máu tươi.

Lúc này, tất cả mọi người đều đã bị chuyện xảy ra làm cho cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Gió bén nhọn đập vào mặt, băng châm như mưa tới tấp. Bên dưới đã truyền đến tiếng thét chói tai của nữ tử.

Mặc cho hàn băng châm bén nhọn ào ào tới gần, Băng Nhi lập tức hít sâu một hơi, dưới chân không thể cử động, thân thể lại như nhành liễu trong gió uốn éo. Những băng châm kia dưới động tác nhảy múa của nàng đã tránh được phần lớn. Bên tai vang lên âm thanh giao kích trong trẻo, băng châm đụng vào vách tường, mảnh vụn vẩy ra. Tuy nhiên có hai cây châm đang đâm tới chân nàng, không cách nào tránh được. Băng Nhi tiếp tục huy động cây trâm “keng keng” hai tiếng, băng châm tan vỡ, mà nàng lại lông tóc không hao tổn gì.

Mọi người chứng kiến một màn này cũng cảm giác bản thân mới vừa đã hoa mắt cả rồi.

Đồng thời, đám thiếu niên thiếu nữ quý tộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lão giả nhíu mày, đột nhiên thu hồi vẻ mặt dương dương đắc ý. Thiếu nữ này thực sự quá quỷ dị.

Ở giới Huyền Thuật, lão dựa vào bản lãnh này đã giết không íc đồng môn, thậm chí là bị sư môn trục xuất, lại lần đầu tiên mất đi hiệu lực.

Lão không khỏi trừng lớn cặp mắt. Vốn là người bình thường tuyệt đối không cách nào tránh thoát một chiêu chí mạng kia của lão. Thiếu nữ này lại tránh được.

Nhưng mà, sau một khắc lão càng kinh hãi hơn. Băng Nhi cúi người xuống, hai tay chắp lại, cư nhiên lại từ từ rút hai chân ra. Tư thế thân thể duyên dáng giống như nàng tiên cá. Thế nhưng lại có thể giữa nguyền rủa trói buột thoát ra. Sau đó cả người quay về giữa không trung, xinh đẹp đứng thẳng.

Sau đó, trong miệng Băng Nhi ngậm lấy bùa chú, hai tay tạo thành chữ thập. Đầu tiên gập hai ngón trỏ, ngón cái giơ lên, sau đó gập hai ngón giữa, hai ngón áp út, cuối cùng là hai ngón út. Nắm quyền, lẩm bẩm niệm chú. Đột nhiên chỉ lên trời hô: “Lôi!”

Lão giả nghẹn họng nhìn trân trối. Vì sao thiếu nữ này lại biết được chiêu số nghịch thiên này? Tương tự như là Vân Tiêu Lôi Chú trong Đạo gia, đơn giản là giống nhau như đúc.

Nhưng mà, những chiêu số kia đều là lão nhân gia mới có thể thi triển, chỉ có thế ngoại cao nhân.

Không đúng, này nhất định chỉ là đang ngụy trang, là đang lừa gạt lão.

Chợt, Băng Nhi nhìn về phía trước, ánh mắt kinh ngạc nói: “Sư phụ, tạo sao người lại ở chỗ này?”

Lão giả không khỏi ngây ngẩn cả người, vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện sau lưng yên tĩnh, không có một bóng người.

Vậy mà nháy mắt tiếp theo khi lão còn chưa kịp phản ứng, một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống, thẳng tấp đánh về phía lão. Đánh đến lão cả người bốc khói, hoa cả mắt, nổ đom đóm.

Mặc dù lão có mệnh phù che chở thân thể, có thể thay lão ngăn cách một kích tất sát. Nhưng lão đã cả kinh hoàn toàn không nói ra lời, cả người co quắp không dứt. Thiếu nữ này căn bản không phải là một Huyền Thuật Sư bình thường. Dẫn Lôi Chú chỉ có những lão quái vật thần bí trăm năm mới có thể làm được. Thiếu nữ này đến tột cùng là làm sao làm được? Lão nhớ trong Đạo Kinh ghi lại, nếu muốn bị sét đánh, đầu tiên phải là người đại gian đại ác, thập ác bất xá, bất hiếu không nhìn người. Tiếp theo phải là hạng không phải người, người chết mà sống lại. Dĩ nhiên, chỉ có người công đức vô lượng, tu hành cao thâm mới có thể gọi sấm sét.

Đây là Vân Tiêu Lôi Chú. . . . . . Điều này sao có thể? Một nha đầu tuổi còn nhỏ như ngươi như thế nào làm được?” Hồi lâu, lão giả thở hào hển hỏi.

Giờ phút này ánh mắt lão giả nhìn thiếu nữ tràn đầy vẻ kính sợ. Lão sống trên trăm tuổi, gặp qua người có thể sử dụng chiêu số này không có mấy người.

Không thể nào, này quá không có khả năng! Thật làm cho người ta khó có thể tin.

Băng Nhi chỉ nhìn lão, thờ dài thậm thượt, bên môi mang theo nụ cười không rõ ý vị. Không biết rằng, mỗi tháng nàng đều phải chịu một đạo thiên lôi. Lần trước thời điểm nàng mở Thiên Nhãn ở thế ngoại đào viên, nhờ lão quái vật mà tránh được một kiếp. Lần này là tự sử dụng phù chú gọi thiên lôi. Sấm sét này vốn là muốn đánh về phía nàng, nào biết bị nàng tránh một cái, trong lúc đối phương còn đang ngẩn ra, cho nên nàng liền mượn sấm sét giết người.

Băng Nhi tung người một cái, nhảy xuống nóc nhà, rơi xuống bên cạnh lão giả, nhẹ nhàng đá lão một cước. “Lão đã thua, liền ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi. Lớn tuổi rồi thì phải biết an phận. Huyền Thuật


/88