Tiểu Sư Muội Xinh Đẹp

Chương 88 - Chương 68

/88


Nhưng mà, hình như lại có chút không quá giống, làm cho nàng nói không được là ở chỗ nào.

Cẩn thận ngẫm lại, từ Yến quốc đến Tần quốc cũng hơn mấy ngàn dặm, đại ca căn bản là không cách nào chạy tới. Trừ phi là mấy ngày mấy đêm không ngủ, nhưng mà như vậy thì không thể nào.

Nhớ lại lúc nàng rời đi, đại ca đang ra ngoài làm nhiệm vụ, như thế nào cũng phải mất mười ngày nửa tháng, người nam nhân này đến cùng có phải là đại ca hay không?

Đáng tiếc hiện tại nàng đã bị điểm huyệt, mặc dù không phải huyệt ngủ, nhưng lại đầu óc lại không được tỉnh táo.

Hắc y nam tử mang theo Băng Nhi vượt nóc băng tường ở trên mái hiên, đại khái bay qua hai ba con đường, liền mang nàng đáp xuống.

Thủ lĩnh, người đã trở lại.” Phía xa đột nhiên có tiếng hai nam nhân hỏi.

Ừ. Giọng nói của hắc y nam nhân vô cùng trầm thấp, nghe không ra đến cùng.

Mang về một người mà thôi, người bị thương còn tự thân đi, không bằng để chúng ta làm thay là tốt rồi.”

Không cần, ta tự làm là được rồi.” Giọng nói hắc y nam nhân vẫn như cũ khàn khàn.

Lần đối thoại này Băng Nhi nghe được đến trái tim nhảy mạnh, bị thương? Đối phương vì sao lại bị thương? Xem ra đây nhất định không phải là đại ca.

Trong lúc mơ hồ, Băng Nhi nhìn thấy hai con ngựa kéo xe ngựa. Con ngựa có màu lông vàng nhạt, bộ lông bị thổi bay, dưới ánh trăng tản ra bóng sáng trong trẻo, lại là hai con Hãn Huyết Bảo Mã.

Người này còn muốn mang theo nàng ngồi xe ngựa? Hai con ngựa này cũng là vật phi phàm, nếu là kẻ thù ra tay với nàng, thật đúng là xuống tay mạnh!

Nam nhân này bắt đi nàng đi rốt cục là muốn như thế nào? Trong đầu Băng Nhi suy nghĩ các loại khả năng. Liền thấy nam tử nhét nàng vào trong xe ngựa, sau đó liền chui theo vào. Hai hắc y nhân khác một người xoay người một cái liền nhảy lên con ngựa bên cạnh, người còn lại nắm lấy dây cương quất mạnh một cái, xe ngựa liền nhanh chóng lao đi.

Người tốt, cái này căn bản là bắt cóc! Lại không biết đến tột cùng là muốn dẫn nàng đi nơi nào?

Đi tới Tần quốc, dọc đường Băng Nhi luôn luôn ngồi trong xe ngựa. Hiện tại nàng đã có cảm giác chán ghét đối với xe ngựa, bất luận là loại xe ngựa gì. Thật vất vả mới có thể ở trong khách điếm ngủ một giấc thật ngon, thế nhưng lại bị người hành hạ mang ra ngoài, suy nghĩ một chút liền cảm thấy thật sự là quá ghê tởm.

Chiếc xe ngựa này cũng không rộng, hơn nữa vô cùng nhỏ hẹp, thích hợp để lên đường. Cả người Băng Nhi đều dựa vào trên người hắc y nam nhân. Hơi thở ưu nhã của hắn quanh quẩn bên người, nàng liền tựa vào trên người hắn ngủ. Theo xe ngựa lắc lư, tinh thần nàng càng tan rã.

Xe ngựa bay nhanh, một đường ra khỏi thành. Nghe được âm thanh của binh lính ở bên ngoài, nam tử lấy thẻ bài ra, đối phương thế nhưng lập tức cho hắn qua.

Sau đó, bàn tay hắc y nam nhân từng chút một vuốt ve mặt mũi của Băng Nhi.

Đáng chết! Đây sẽ không phải là người nào thèm thuồng vẻ đẹp của nàng chứ?

Lông mi Băng Nhi khẽ run, không để ý nhiều, há miệng liền táp lấy ngón tay của hắc y nam nhân.

Đối phương đang nhẹ nhàng vuốt ve trên càm nàng, cả đôi môi cũng cảm giác sắp tê dại.

Sau đó tay của hắn lại theo cổ, sống lưng, eo, hai chân của nàng khẽ vuốt ve một lần.

Một giây kế tiếp, Băng Nhi mạnh mẽ giải khai huyệt đạo, nhấc chân liền hung hăng đá về phía hắc y nam nhân. Đối phương “A” lên một tiếng, đáng tiếc mắt cá chân lại bị người này bắt được, cảm giác thật sự rất quen thuộc.

Cách trong chốc lát, xe ngựa rốt cục dừng lại, người đánh xe kéo dây cương.

Hắc y nam tử bên người động tác lưu loát nhảy xuống, tiếp theo lại ôm Băng Nhi xuống, mang theo nàng đi tới một gian phòng, đặt nàng lên giường, sau đó lại nhanh nhẹn giải khai huyệt đạo của nàng.

Một cánh tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt ở bên hông Băng Nhi, đột nhiên cả người nàng bị hắn lật ngược lại.

Bốp! Cái mông của nàng bị hung hăng đánh một cái. Thân thể Băng Nhi cả kinh run lên. Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của hắc y nam tử truyền tới: “Lá gan muội thật là lớn.”

Đại ca! Trong lòng Băng Nhi nhất thời buông lỏng, thì ra là Lạc Ngọc Ly.

Băng Nhi ngoái đầu lại cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn. Lông mi dài mà vểnh của hắn dưới ánh nến nửa sáng nửa tối, làm cho nửa người nằm trong bóng tối, hắc y mở ra phân nửa, tóc đen trên trán rũ xuống, từng giọt mồ hôi khiêu gợi chảy xuống, tựa hồ như xa lại, rồi lại rất quen thuộc.

Bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn chăm chú, trong nháy mắt nàng giống như biến thành tương đá, lời gì cũng không nói ra được.

Tại sao lại không nói chuyện? Chột dạ? Lạc Ngọc Ly trừng mắt nhìn Băng Nhi.

Ừ. Nàng từ từ cắn môi một cái, cảm giác nhịp tim mình đập rất nhanh. Con ngươi Lạc Ngọc Ly sâu thẩm, ngồi ở bên người nàng, thân thể từ từ áp sát vào nàng, đầu cũng từ từ đến gần, hơi thở phun trên cổ nàng cũng càng ngày càng nóng. Đột nhiên hắn cúi người, cắn một cái trên vành tai xinh đẹp của nàng, hàm răng không có quá dùng sức, cắn cũng không phải là rất đau, chỉ giống như cảm giác mập mờ giữa tình nhân.

Từ nay về sau muội




/88