Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 111 - Chương 78

/147


Editor: thao1504

Ta đột nhiên cảm thấy, tâm tư muốn có nàng dâu của Trạch Lương, tiếp the, ta cũng muốn cướp một nàng về làm nàng dâu Bạch Thánh Vũ nghĩ thật lâu, cảm thấy cái giả thiết này có thể làm được.

Khóe miệng Hoa Khấp Tuyết giật giật, cuối cùng yên lặng vùi vào trong ngực Mộ Lương.

Mộ Lương lười biếng cười, khẽ vuốt ve lưng của nàng sống, giống như đang vuốt ve lông của một con mèo, hơi híp mắt nhìn về phía trên đài.

Khụ khụ, Trạch Lương, bắt đầu tranh đấu. Tư thanh cười xấu hổ, phất phất tay trước mặt Trạch Lương đang ngẩn người .

À? Nha. Trạch Lương hồi hồn, quay đầu lại nhìn đám người Bạch Thánh Vũ đang nén cười, xấu hổ gần chết.

Thắng bại rất nhanh liền phân ra, Tư Thanh đương nhiên sẽ thất bại, hai người hữu hảo ôm quyền về phía đối phương, sau đó tất cả liền trở về chỗ ngồi .

Trận thứ ba, Phong Linh của Tước quốc đấu với Hạ Lạc Hưng Phong Quốc!

Hai người thực lực lực lượng ngang nhau, vừa vào sân liền triền đấu lại với nhau, thật lâu không cách nào phân ra thắng bại, so đến cuối cùng, Hạ Lạc Hưng thắng, hắn thắng ở chiêu thức sắc bén.

Chiêu thức của các đấu sĩ Phong Quốc đều rất sắc bén. Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, nhàn nhạt nhìn Phong Vụ Niên một cái.

Vậy thì như thế nào, nhất định thất bại. Mộ Lương che ánh mắt của nàng lại , không cho phép nàng nhìn Phong Vụ Niên , Dù sao diễm quả này nhất định là của A Noãn .

Ta không có tham ăn như vậy. Hoa Khấp Tuyết khẽ bóp nhẹ tay hắn, cảm giác mình cần phải giải thích một chút, nàng chỉ có chút tò mò mà thôi, Mộ Lương không cần nói nàng tham ăn giống như Mộ Lê như vậy.

Đúng, A Noãn không tham ăn. Mộ Lương cười tủm tỉm nói.

Hoa Khấp Tuyết nhẹ trừng hắn một cái, có cần nói qua loa cho xong như vậy không chứ!

Kế tiếp là Hoa Trảm Lãng đấu cùng Tần Phong, dĩ nhiên là Hoa Trảm Lãng thắng, nhưng hắn rất cho mặt mũi, bồi Tần Phong trên lôi đài đấu thật lâu, ít điểm hư vinh này của Tần tiểu công tử này tâm đã được thỏa mãn cực lớn, theo bề ngoài mà nói, hắn có thể vượt qua hai chiêu của đệ tử Vô Cực lão nhân đấy!

Trận thứ năm, Vương Tước Nhi đấu với Phu Sơn, nàng rất nghe lời của Trịnh Loan vừa đi lên liền nhận thua, sau đó ảo não xuống, năm trận đấu đã xong, liền có một chút thời gian nghỉ ngơi giữa trận.

Thật mất mặt! Vương Tước Nhi che mặt.

Không sao, đây là làm theo khả năng. Trịnh loan dịu dàng cười, kéo tay của nàng xuống.

Vương Tước Nhi bĩu môi, Ta còn muốn trước khi xuất giá lưu lại một thời oanh liệt, giờ thì không được. . . . . .

Không cho phép gả cho Đông Phương Diệu. Trịnh Loan đột nhiên thu hồi nụ cười, buồn buồn nói.

Vương Tước Nhi kinh ngạc ngẩng đầu.

Tước Nhi, vừa rồi ta đột nhiên hiểu một chuyện. Trịnh Loan trầm mặc chốc lát, nghiêm túc nhìn nàng nói.

Vương Tước Nhi nghe vậy, đè xuống trong lòng rung động, lại mở lên cười giỡn, Loan ca ca không phải phát hiện là yêu ta đó chứ? Ha ha ha, như vậy mới không cho ta gả !

Nàng thề, thật sự nàng chỉ là đang nói đùa, trước kia nàng cũng thường cười giỡn như vậy, những nụ cười đều bị Trịnh Loan cắt đứt, lúc này, tại sao lại biến thành như vậy?

Vương Tước Nhi nhìn Trịnh loan chậm rãi gật đầu, sau đó nhìn đến hai tai của hắn bắt đầu ửng hồng, trong đầu đột nhiên trở nên trống rỗng.

Nếu muốn gả, Tước Nhi gả cho ta đi. Trịnh loan hắng giọng nói.

Tần Phong đột nhiên đưa đầu tới, Nhưng Thái Phó lại muốn cùng thái tử giao hảo đó ạ. diễn đàn lê quý đôn Chuyện tình của Tước Nhi hắn đã sớm biết, chỉ là không nói, ngày hôm nay hắn nhìn Trịnh loan rốt cuộc thông suốt, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ cho Tước Nhi, nhưng có vấn đề vẫn còn tồn tại.

Mộ Lương đã nói qua với ta, Đông Phương Diệu cùng Phong Vụ Niên đang tính toán liên thủ đối đầu với Mộ quốc. Trịnh Loan nghĩ ngợi chốc lát sau đó nhìn về phía Tần Phong.

Đó không phải là tìm chết sao? Tần Phong trợn mắt, trước mắt không cần nói tới Sát Thần Mộ Lương của Mộ Quốc, chỉ bằng binh lực cùng vị trí địa lý của Mộ quốc, nếu như hai nước giáp công, nhiều lắm cũng là lưỡng bại câu thương, huống chi còn có Mộ Lương ở đây, binh lính trước hết không nói, chỉ cần có tướng lĩnh cầm đầu, thì Mộ Lương nhất định sẽ giết chết, giống như lúc ở cuộc chiến Kim Than, những đều đó người Nước Tước của bọn họ không dám quên đâu.

Năm đó Tước quốc tấn công Mộ quốc, vốn cũng không phải là hành động sáng suốt. Tư thanh nói.

Mộ Lương nói, lần này là do Đông Phương Diệu mang binh, điều này cũng làm cho nói rõ hắn nhất định là sẽ chết , người chết thế nào cưới được Tước Nhi? Trịnh Loan lạnh nhạt nói, sắc mặt lại cười rất ôn hòa.

Nhưng thái Phó hi vọng Tước Nhi sẽ làm hoàng hậu. Tần Phong lại chỉ ra một cái vấn đề.

Hoàng hậu. . . . . . Trịnh Loan khẽ buông mắt xuống, liếc nhìn Vương Tước Nhi còn đang sững sờ, đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt bình thường ôn hòa liền sắc bén hơn nhiều, Đông Phương diệu chết trận sa trường, có thể nhận lấy ngôi vị hoàng đế, chỉ có mình chất nhi là ta đây.

Hắn không phải là người thiện lương, chỉ là lười phải đi tranh những thứ này, thật ra thì hoàng thượng vẫn luôn coi trọng hắn, nhưng hắn thật sự không muốn cái kia vị trí, lần này vì Tước Nhi, hắn cảm thấy hắn phải làm những thứ gì.

Hồng nhan họa thủy. . . . . . Tước Nhi ngươi trả Đức Vương không tranh quyền thế cho ta! Tần Phong vỗ trán cảm thán.

Vương Tước Nhi nghe vậy, thân thể chấn động, sững sờ nhìn về phía Trịnh loan đang cười híp mắt, đột nhiên trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Tước Nhi! Trịnh loan ôm lấy nàng, hốt hoảng nhìn về phía Phong Linh.

Không có chuyện gì, hưng phấn quá độ mà thôi. Phong Linh am hiểu y thuật liền bắt mạch cho nàng, sau đó nhịn cười nói.

Nghe vậy, mọi người quay qua đầu, bả vai bắt đầu lay động.

Mà những người Mộ Lương kia từng người đều có ảo thuật cao cường, đối thoại của bọn người Trịnh Loan đã sớm để cho bọn họ nghe được.

Ha ha ha, phản ứng của nàng ta thật đáng yêu! Mộ Hỏa Nhi cười đến gập cả lưng xuống.

Mộ Lương cười như không cười nhìn về phía Trịnh loan, A Noãn, ta cảm thấy Trịnh loan làm Hoàng đế cũng không tệ lắm, nếu như vậy, chúng ta chỉ cần lấy Phong quốc đưa cho Mộ Lê là được rồi.

Ừ. Hoa Khấp Tuyết không có ý kiến gì, Trịnh loan sẽ là vị hoàng đế tốt, nàng cũng nghĩ là như thế.

Nhưng mà vẫn sẽ bắt lấy Đông Phương Diệu. Mộ Lương không biết tại sao từ lúc biến Đông Phương Vũ ngưng tụ thành huyết châu, cười có chút khát máu, Ta rất muốn nhìn họ tự giết lẫn nhau.

Hắn không nên đánh chủ ý lên Mộ quốc. Bạch Thánh Vũ chen miệng, Bốn năm trước cuộc chiến Kim Than, hình như chính là hắn khơi màu lên .

Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt lạnh xuống, cuộc chiến Kim Than? Vậy là ngay từ ban đầu Đông Phương Diệu cũng tham dự chuyện hại Mộ Lương, nàng sẽ không để cho hắn tốt hơn!

Mộ Lương biết nàng đang suy nghĩ gì, cười đầy ôn hòa.

Trận thứ sáu, Bạch Thánh Vũ của Mộ quốc đấu với Nhiễm Tư của Phong Quốc!

Ưmh, các huynh đệ, muốn ta thương hương tiếc ngọc hay không? Bạch Thánh Vũ miễn cưỡng đứng lên, cười như không cười nhìn Nhiễm Tư một cái.

Hoa Trảm Lãng tặng hắn một cái liếc mắt, trực tiếp động thủ, đẩy hắn lên lôi đài.

Bạch Thánh Vũ khó khăn lắm đứng ngay ngắn, liền thấy trước mắt Nhiễm Tư mặc áo trắng bay phất phới, lạnh lẽo nhìn mình.

Bắt đầu đi. Nhiễm tư là hậu vệ của Tướng quân, ảo thuật so với nam tử của Trung Đô không tính là rất yếu, dù sao cũng hơi cao ngạo, nàng biết Bạch Thánh Vũ chỉ là một thương nhân, trong lòng có chút khinh thường.

Bạch Thánh Vũ là nhân vật bực nào, làm sao không nhìn ra thái độ cao ngạo của nữ nhân này, lập tức thu lại nụ cười, nheo lại mắt, xem ra hắn không cần suy nghĩ nên thương hoa hương tiếc ngọc hay không, người kiêu ngạo như vậy cũng không phải là hoa hay Hương Ngọc gì.

Nhiễm Tư thấy hắn còn chưa động thủ, có chút không vui, giơ trường kiếm lên, sau đó đâm về phía hắn, các chiêu đều rất tàn nhẫn.

Chậc chậc, em gái ác độc này, Trạch Lương, ngươi thích không? Cảnh Duệ ngồi bên cạnh Trạch Lương, nhìn bộ dáng tàn bạo của Nhiễm Tư trên đài, trêu chọc nói.

Thật ra thì độc thân cũng rất tốt. Trạch Lương mở to mắt, hắn rút được muốn tìm kiếm tốt nhất không thể như nữ nhân này, vừa cao ngạo, vừa ngoan độc, hắn rất không thích.

Lần này, ngay cả Hoa Khấp Tuyết trong mắt cũng dính ý cười, hôm nay thật sự Trạch Lương vô cùng khôi hài.

Bạch Thánh Vũ nhìn chiêu thức tàn nhẫn của Nhiễm Tư, trong mắt hiện lên châm chọc, lúc bóng kiếm nặng nề hạ cuống đột nhiên xoay người, hừ lạnh một tiếng, vung cây quạt, diễn đàn lê quý đôn chống đỡ ở trên cổ họng của Nhiễm Tư.

Ngươi! Nhiễm Tư trừng mắt, không thể tin được nhìn Bạch Thánh Vũ, mới vừa rồi rõ ràng hắn không hề cử động, hơn nữa nàng cũng đã triển khai khiên phòng hộ, làm sao hắn có thể nhanh như vậy đã phá được phòng hộ của nàng, còn chế trụ được nàng.

Ngươi thua. Bạch Thánh Vũ chậm rãi thu tay lại, cũng không thèm nhìn nàng một cái, liền định đi xuống.

Trong nội tâm Nhiễm Tư không cam lòng, liền nâng kiếm từ phía sau hắn đâm tới.

Sắc mặt Bạch Thánh Vũ liền phát rét, phất tay đánh một chưởng về phía nàng, ném nàng về phía Phong Vụ Niên .

Quản tốt người của ngươi. Bạch Thánh Vũ lạnh lùng nhìn hắn một cái, lắc mình xuống đài.

Phong Vụ Niên tiếp được Nhiễm Tư đã hộc máu rồi hôn mê, chán ghét ném nàng xuống mặt đất, sắc mặt xanh mét, nữ nhân không chấp nhận mình thua như vậy, quả thật là làm hắn mất mặt, nếu không phải tại chỗ này quá nhiều người, thì hắn sẽ giết nàng!

Tình cách gì chứ, thật quá ghê tởm rồi. Bạch Thánh Vũ hùng hùng hổ hổ trở lại, trong lòng rất là khó chịu.

Ơ a, không phải muốn thương hoa tiếc ngọc sao? Trạch Lương cười híp mắt nhìn về phía hắn.

Tự bản thân người đi thương! Bạch Thánh Vũ gõ đầu của hắn một cái, Tiểu bạch kiểm đáng chết này.

Trạch Lương mặt trầm xuống, nâng lên quả đấm liền muốn đánh hắn, lại bị một cỗ huyễn lực ngăn trở.

Muốn đánh, trở về rồi đánh. Mộ Lương nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái, trong mắt hàm chứa uy nghiêm.

Bạch Thánh Vũ cùng Trạch Lương thu tay lại, hừ với nhau một tiếng, hung hăng ngồi xuống.

Lưu Nguyệt, một lát nữa tới ta ra thi đấu rồi. Cảnh Duệ lại gần Lưu Nguyệt, giống như vô ý nói.

Ta biết a, ngươi là người cuối cùng mà. Lưu Nguyệt mở to mắt gật đầu một cái, Phải cố gắng lên nha.

Cảnh Duệ hài lòng cười, khó khi được nha đầu này nhớ đến chuyện chúc mình cố gắng lên, nhưng câu nói tiếp theo của nàng lại làm cho hắn trong nháy mắt trở nên tức giận.

Nhưng mà Cảnh Duệ, ngươi thật sự đánh thắng được cái tên ẻo lả đó sao? Ngộ nhỡ hắn rất lợi hại thì như thế nào?

Sao nàng không thể nói dễ nghe một chút chứ? Cảnh Duệ trợn mắt, nếu hắn thật sự vô dụng như vậy, còn có thể đi theo Vương Gia sao?

Lưu Nguyệt bị hắn la liền rụt cổ lại, ủy khuất nhìn hắn, Lời ta nói đều là lời nói thật nha, ngộ nhỡ ngươi thật sự đánh không lại. . . . . .

Ai ai, Cảnh Duệ, nữ hài tử là phải dỗ dành, không nên la hét như vậy . Bạch Thánh Vũ không nhìn nổi nói.

Khi ta dụ dỗ nàng, thì nàng cho ta phản ứng gì chứ! Cảnh Duệ hừ lạnh một tiếng, đứng dậy liền đi lên lôi đài, trong lòng rất buồn rất không thoải mái, nhìn nữ nhân của người ta rồi lại nhìn người của mình một chút, thật là khác nhau một trời một vực, chỉ cần nhìn vương phi mà nói, mặc dù đối với người khác lạnh lẽo, nhưng ít nhất nàng luôn vô điều kiện tin tưởng vương gia, sẽ vì hắn mà cố gắng, sẽ quan tâm hắn, nhưng còn Lưu Nguyệt? Cảnh Duệ hắn cũng không phải là Thánh Nhân, hắn cũng có một chút lòng hư vinh!

Tình cảm gặp nguy cơ, vẫn còn độc thân là tốt nhất. Trạch Lương hơi ngẩng đầu, lặng lẽ nói.

Hỏa Nhi, hắn thế nào vậy? Lưu Nguyệt có chút uất ức, nhìn bộ dáng Cảnh Duệ đang rất tức giận, nhưng nàng không biết mình đã làm cái gì nha.

Khụ khụ, cái này ta cũng không biết, ngươi hỏi tiểu thư toàn năng của ngươi một chút đi. Mộ Hỏa Nhi cười gượng, không biết phải nói sao, thần kinh của Lưu Nguyệt không phải thô bình thường, nàng không thể nào nói ra miệng được.

Tiểu thư? Ánh mắt Lưu Nguyệt chuyển sang Hoa Khấp Tuyết, Muội đã làm gì sai sao?

Hoa Khấp Tuyết bị hỏi cũng sững người, sau khi suy nghĩ một lát, mới lạnh nhạt nói, Ngươi không đủ tin tưởng, không đủ quan tâm hắn.

Đúng đúng, Lưu Nguyệt, nếu như ngươi có thể lấy ra một phần nhiệt tình của ngươi đối với tiểu thư nhà diễn đàn lê quý đôn ngươi phân cho Cảnh Duệ có chút, chỉ sợ hắn cũng sẽ không như vậy, thật ra thì nam nhân rất dễ dụ. Mộ Hỏa Nhi tiếp lời, bài ra bộ dáng ta là người từng trải.

Rất dễ dụ, hả? Hoa Trảm Lãng nhíu mày, cười mập mờ.

Mộ Hỏa Nhi rụt cổ một cái, nịnh hót cười cười, Không phải không phải, nhất định phải hảo hảo phục vụ.

Hai ngốc tử trong tình cảm. Mộ Lương bĩu môi, liếc nhìn Lưu Nguyệt đang khổ tâm suy nghĩ, sau đó cười híp mắt nhìn xuống người trong ngực, vẫn là A Noãn của hắn tốt nhất.

Hoa Khấp Tuyết biết hắn đang nghĩ cái gì, giựt giựt khóe miệng, cũng không nói gì.

Chủ tử, người nam nhân kia cười đến thật xấu, ngươi đừng nghĩ tới hắn nữa, chờ huyện lực của Liệp Tử có đủ, hóa thành hình người, sẽ rất đẹp mắt! Khiêu Hồng đột nhiên lên tiếng, nhân cơ hội quảng cáo.

Các ngươi có thể biến thành người?

Mẹ nó, người nào xấu!

Khiêu Hồng, ta là nam nhân của ngươi!

Hai người đồng thời mở miệng thật lớn.

Hoa Khấp Tuyết ngạc nhiên, Mộ Lương khó chịu, Liệp Tử giận dữ. . . . . .

Chàng có thể nghe thấy chúng ta trao đổi, Liệp Tử nói chuyện ta cũng vậy có thể nghe thấy. Hoa Khấp Tuyết phát hiện ra điểm này, nguy hiểm hí mắt.

Sắc mặt Mộ Lương đang đen như mực liền biến sắc, cười xấu hổ cười, mới vừa rồi nếu không phải hắn nhất thời nhịn không được này. . . . . . Nhưng hắn lại nghĩ, Liệp Tử nhất thời cũng sẽ nhịn không được. . . . . .

Ta...ta chỉ là nói giỡn thôi . . . . . ai yêu Liệp Tử này, ngươi đã bao nhiêu năm không có hóa hình người rồi, làm gì mà nam nhân hay không nam nhân! Khiêu Hồng cười gượng.

Được, ta không phải nam nhân của ngươi, đây là ngươi nói. Giọng nói lúc nào cũng âm ấm ôn nhu của Liệp Tử lần đầu tiên trở thành trầm bổng, hẳn đây là uy nghiêm vốn có.

Ai, ngươi đừng như vậy! Khiêu Hồng có chút chột dạ, nhưng vô luận nàng có nói gì, cũng không được câu trả lời nào.

Lại có một đôi tình cảm nguy cơ. Mộ Lương có chút không biết nói gì.

Chớ nói sang chuyện khác. bàn tay thon của Hoa Khấp




/147