Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 115 - Chương 82

/147


Editor: Mộc Du

Ha ha, không hỗ là chủ nhân của xích kiếm và tử tiêu, thế nhưng lại có thể đi tới cuối cùng, chỉ là đáng tiếc, các ngươi có lợi hại hơn đi nữa thì cũng phải chết ở nơi này!

Một con Cự Mãng lớn gấp hai lần con ma mãng lúc nãy đang nằm trên bãi cỏ phía trước cách hai người một khoảng không xa, trên người tỏa ra ngân quang, mà ở trên mặt cỏ có một vùng ánh sáng kì quái, mà toàn thân nó đều cuộn tròn nằm ở trong vùng ánh sáng kì quái đó.

A, một con xà tầm thường mà cũng dám ở nơi này ồn ào, vừa rồi chúng ta có thể giết chết một con thì hiện tại không lẽ lại sợ ngươi? Mộ Lương cười như không cười nhìn Cự Mãng này, lúc đầu khi chưa biết nam nhân này biến thành cái gì, hắn ít nhiều có chút lo sợ nhưng hiện tại đã nhìn thấy được bộ dạng của hắn, tâm tình đã ổn định rồi. Không biết kẻ địch của mình như thế nào mới là đáng sợ nhất, một khi đã biết, thì đối với Mộ Lương khí phách hơn người làm sao có thể e ngại nó?

Hừ, tiểu tử phách lối, cái loại phàm vật như ngươi mà cũng dám lấy ra so cùng lão phu, vô tri! Cự Mãng thè thè lưỡi, hừ lạnh nói.

Mộ Lương nhíu mày: Phàm vật? Chẳng lẽ ngươi là thần?

Hừ, lão phu một ngày nào đó sẽ trở thành thần! Dường như Cự Mãng bị lời này của Mộ Lương chọc cho nổi giận, liền có chút nóng nảy ngóc đầu lên, đuôi rắn vặn vẹo.

Ngu xuẩn, chỉ bằng cái loại như ngươi mà có thể thành thần, ta nhổ vào! Thiêu Hồng lóe hồng quang, miệng đầy khinh thường.

Xích kiếm, ngươi đừng quá kiêu ngạo, một ngày nào đó chúng ta sẽ thu thập ngươi! Cự Mãng nhìn về phía Thiêu Hồng trong tay Hoa Khấp Tuyết rống lên.

Hoa Khấp Tuyết thấy ánh mắt của Cự Mãng bí hiểm khó lường, hắn nói Chúng ta , vậy tức là nam nhân này không phải chỉ có một mình, mà là có cả một nhóm người ở đằng sau, ở Vân Huyễn đại lục có một đám người cường đại như vậy tồn tại, vậy tại sao bọn họ lại không biết một chút gì cả, chẳng lẽ là những người mai danh ẩn tích, mà nếu đã mai danh ẩn tích thì lúc này bọn họ vì sao lại xuất hiện nữa?

“A Noãn, chớ suy nghĩ quá nhiều, đi một bước tính một bước”. Mộ Lương vẫn là như cũ tùy ý buông nụ cười, vận khởi lực lượng bí mật của Liệp Tử truyền âm cho Hoa Khấp Tuyết, nàng đang suy nghĩ cái gì hắn đều nghe được, những việc này hắn cũng đã nghĩ tới, nhưng chuyện cấp bách trước mắt là phải giải quyết cho xong tên này đi.

Hừ! chủ tử của Thiêu Hồng ta há lại là cái loại người vô dụng như ngươi muốn giết cứ giết, thật sự nghĩ là chúng ta ngủ say vạn năm, sẽ không sinh khí? Thiêu Hồng hừ lạnh nói.

Vạn năm? Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, cùng nhau nhíu mày, hai bảo vật ngủ say vạn năm này làm sao lại đi theo mình? So với thân phận của Cự Mãng thì bọn họ lại càng tò mò về thân phận của mình hơn.

Cự Mãng nghe thấy vậy, một hồi lâu sau cũng không nói gì.

Thức thời hãy thả chúng ta ra, chủ tử đã có lực lượng của chúng ta, ngươi còn muốn trông cậy vào cái gì. Liệp Tử so với Thiêu Hồng thì trầm ổn hơn nhiều, trên người chớp động tử quang.

Hừ! Đừng hòng ở trước mặt ta mà ra vẻ, mặc dù bọn họ có lực lượng của các ngươi thì thế nào, bộ dạng hiện tại của bọn họ căn bản là vẫn chưa hấp thu và sử dụng được, nhiều lắm là chứa đựng ở trong người, vậy thì cùng với việc không có đâu có khác biệt gì! Đột nhiên Cự Mãng âm lãnh cười lên, trong giọng điệu đều là tự tin.

Ngươi thật rất thông minh nhưng chúng ta không cần lực lượng đó cũng có thể giết ngươi. Mộ Lương hừ lạnh một tiếng, khí phách vương giả hiển thị rõ, uy áp cường đại áp bách bốn phương, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, ngạo khí thiên thành.

Tuy tuổi còn nhỏ nhưng khí thế ngược lại không tệ, đúng là vội vàng muốn chết, ha ha ha ha! Cự Mãng cười lớn, đột nhiên huy động cái đuôi hướng về hai người, lực lượng cường đại khiến bốn phía trong nháy mắt bị hủy diệt.

Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết liếc mắt nhìn nhau, vận đủ mười phần huyễn thuật nhảy lên thật cao, cùng nhau kết thành một phòng hộ tráo.

Thiêu Hồng cùng Liệp Tử lúc này cũng chớp động ánh sáng, gia cố thêm cho phòng hộ tráo, nếu chỉ với lực lượng của hai người thì Cự Mãng muốn đánh rách nó là chuyện rất dễ dàng, nhưng cộng thêm lực lượng thượng cổ của chúng, vậy thì không có dễ dàng như thế, nếu như không phải lực lượng của chủ tử còn chưa đủ mạnh làm hạn chế năng lượng của bọn nó, thì không cần lằng nhằng cùng với Cự Mãng này, chỉ hai người là có thể trực tiếp diệt hắn.

Quả nhiên, sức lực này đánh lên phòng hộ tráo, chỉ là làm cho thân hình hai người hơi chuyển động, chứ cũng không có tạo thành sát thương nhưng việc này cũng để cho bọn họ biết được thực lực của Cự Mãng, ma mãng lúc nãy so với Cự Mãng màu bạc này, quả thật chính là tiểu oa nhi!

Cự Mãng cũng không nói nhiều, vùng ánh sáng dưới thân chợt lóe, trên đầu nó lại mọc ra thêm một cái đầu rắn khổng lồ, mỗi cái đầu hướng về một phía công kích Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết né tránh công kích của nó, đúng lúc huy động Thiêu Hồng trong tay ở khóe miệng của nó chém lên mấy kiếm, cũng có mấy lần chém rách da thịt của nó rồi lại thấy miệng vết thương nhanh chóng khỏi hẳn, thấy vậy, trong lòng Hoa Khấp Tuyết nặng nề, năng lực tự chữa khỏi của nó không khỏi quá mạnh mẽ đi, dù có đả thương nó như thế nào thì đều vô dụng.

Mộ Lương cũng phát hiện điểm này, sắc mặt cũng bắt đầu ngưng trọng, lại ở hàm trên của nó lưu lại một đạo huyết ngân, chỉ thấy vùng ánh sáng trên đất chợt lóe, vết máu này lại biến mất không thấy đâu.

Vùng ánh sáng này? Mộ Lương hơi phân thần liếc nhìn ánh sáng bên dưới, ánh mắt chuyển động.

‘A Noãn, trước tiên chúng ta phải phá hủy trận thế đó, nếu không chúng ta không thể nào đánh chết nó’! Mộ Lương bí mật truyền âm, hắn phát hiện mỗi lần Cự Mãng bị thương thì vùng ánh sáng dưới chân nó sẽ chợt lóe, chữa khỏi miệng vết thương cho nó, cho nên, nếu muốn giết Cự Mãng này, thì trước hết phải phá bỏ cái trận thế đó.

Hoa Khấp Tuyết nghe vậy cúi đầu, khẽ nheo mắt lại, đây không phải là trận thế ở trong bữa tiệc chúc thọ của Mộ Lê sao, lúc Phong Vụ Niên đưa lễ vật?

‘Mộ Lương, chàng muốn ta phối hợp thế nào’? Hoa Khấp Tuyết biết Mộ Lương có thể phá được trận thế này, lập tức biết hắn là muốn mình cùng phối hợp.

‘Nàng phân tán lực chú ý của hai đầu rắn, ta lẻn vào bên dưới’. Mộ Lương hóa ra hơn mười đạo quang nhận, cùng nhau đánh về phía đầu con rắn kia, thấy nó tránh cũng không tránh, trực tiếp tiến lên, vết thương trong nháy mắt liền khỏi hẳn, nhưng ít nhiều nó cũng bị đau mà nghiêng đầu đi, ngay một khắc này, Mộ Lương chợt bay về phía dưới thân của nó.

Hoa Khấp Tuyết và Mộ Lương vô cùng ăn ý, thấy Mộ Lương hành động, động tác của nàng cũng không có chậm lại nửa phần, lập tức trên không trung không ngừng xoay người, múa ra mấy chục đạo quang nhận, tất cả nàng đều dùng mười thành sức lực, hướng cái đầu rắn đang nhìn Mộ Lương chằm chằm công kích, cái đầu rắn kia còn chưa kịp phát hiện Mộ Lương đã không còn ở đây, liền bị quang nhận kia đánh cho bị thương, không tự chủ được nghiêng đầu qua bên này, lần công kích này của Hoa Khấp Tuyết là liều cả mạng của nàng, làm sao sẽ giống như những vết thương trước kia nữa, trong nháy mắt là liền khỏi hẳn, lần này thời gian nó chữa thương có chút dài hơn.

Hoa Khấp Tuyết công kích đầu rắn bên kia cũng không có quên mất đầu rắn bên cạnh mình, bạch quang bao quanh toàn thân, Hoa Khấp Tuyết chấp tay thành chưởng ngưng tụ thành một quang cầu khổng lồ, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp nàng thần thánh không thể xâm phạm của nàng.

Quang cầu khổng lồ ném vào trong miệng Cự Mãng, Cự Mãng bị đau ngậm miệng lại, bạch quang từ trong miệng nó tràn ra, chỉ nghe một tiếng kêu rên, trong miệng của nó đã tuôn ra máu tươi, năng lực tự chữa khỏi của hắn có mạnh hơn nữa, cũng không cách nào trong nháy mắt chữa khỏi, chỉ có thể không ngừng huy động đuôi rắn, hướng Hoa Khấp Tuyết công kích.

Hoa Khấp Tuyết cũng không đánh trả, nhìn bóng dáng của Mộ Lương xuyên qua trận thế, nàng không ngừng né tránh công kích của Cự Mãng, đem cái đuôi Cự Mãng tách ra, không để cho nó trở ngại Mộ Lương phá trận.

Mộ Lương trầm mặt xuyên qua bên dưới thân rắn khổng lồ, đã thần không biết quỷ không hay phá bỏ bảy chỗ cực kỳ trọng yếu trong trận pháp, chỉ còn sót lại một chỗ thì liền có thể hoàn toàn phá bỏ trận thế này.

Cũng ở thời điểm này, Cự Mãng phát hiện động tác của Mộ Lương, lập tức giận dữ huy động cái đuôi hướng Mộ Lương đánh tới.

Mộ Lương đang động thủ hủy trận, trong lúc nhất thời thân thể của hắn không cách nào di chuyển, mắt thấy đuôi rắn kia đánh tới mình, sắc mặt của hắn lạnh đến cực hạn, nhưng hắn biết ở một khắc phá hủy trận pháp kia, nếu như động tác của hắn đủ nhanh chóng, liền có thể né ra, mà hắn luôn luôn rất tự tin với tốc độ của bản thân, cho nên một kích này, không làm hắn chết được.

Nhưng Hoa Khấp Tuyết không có thấy rõ vẻ mặt biểu lộ tự tin của Mộ Lương, chỉ biết là nếu nàng không động thủ thì Mộ Lương sẽ bị cái đuôi của Cự Mãng đáng thành thịt vụn, lập tức lắc mình dời đến trước người Mộ Lương, bức ra toàn bộ lực lượng của nàng, chặn lại công kích của Cự Mãng.

Cái đuôi to bị lực lượng kia đánh lui, mà lực lượng kia hoàn toàn không có biến mất, mà là hướng đến một trong hai




/147