Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 116 - Chương 82.2

/147


Editor: Mộc Du

Hoa Trảm Lãng tính đi lên cởi quần áo của Mộ Lương ra, lại bị Hoa Khấp Tuyết một chưởng đẩy ra, Hoa Trảm Lãng mất toàn lực mới không làm cho mình bị đánh bay, kinh ngạc nhìn Hoa Khấp Tuyết, lại thấy nàng đề phòng nhìn mình, không khỏi một hồi đau lòng, Tuyết Tuyết lúc này là vì chuyện Mộ Lương bị thương làm cho nàng trông gà hoá cuốc rồi hả?

Bạch Thánh Diêu bị Mộ Lê ôm, nên mới không xông lên.

Mộ Hỏa Nhân ở tẩm cung dưỡng thai, không có ở đây, nếu không nàng khẳng định lại gấp đến độ động thai khí.

May là bọn Trạch Linh đều không ở đây, nếu không sợ rằng sẽ loạn thành một đoàn.

Ở trong mắt bọn họ, hai người kia cho tới bây giờ đều là không gì không làm được, mà nay lại máu me khắp người, bản thân lại bị trọng thương, điều này làm sao mà bọn họ không khiếp sợ đây.

Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết là người thân của họ, hôm nay Mộ Lương bị thương nặng như vậy, trong lòng mỗi người đều gấp gáp và đau lòng, nhìn hai người gắt gao nắm chặt tay nhau, trên mặt Hoa Khấp Tuyết là một loại bi thương lại cố kìm nén không cho nó bộc phát ra, mọi người càng thêm nóng lòng.

Trong lúc nhất thời, bên trong Linh Việt cung có một loại yên tĩnh đến đáng sợ.

Trên người Mộ Lương không ngừng tản ra tử quang, Thiêu Hồng không ngừng rót lực lượng vào cho Liệp Tử đang ở trong cơ thể Mộ Lương, rồi Liệp Tử lại không ngừng truyền lực lượng vào cho Mộ Lương, vết thương ở trên người Mộ Lương lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được dần khép lại, không lâu sau, da thịt liền lành lại như lúc ban đầu.

Mộ Lương? Trong mắt Hoa Khấp Tuyết xẹt qua vui mừng, nhẹ giọng kêu, nhưng Mộ Lương lại không nhúc nhích, không có chút phản ứng nào.

Chuyện gì xảy ra, tại sao Mộ Lương còn chưa tỉnh! Đột nhiên Hoa Khấp Tuyết quát to lên, sự lạnh lùng trên mặt bị đánh vỡ, hôm nay linh hồn của nàng đã bi thương đến tột cùng, nàng quăng Thiêu Hồng xuống mặt đất, căm tức nhìn nó.

Ô ô, chủ tử, chúng ta chỉ có thể giúp hắn chữa trị ngoại thương nhưng độc mà hắn trúng lại là độc từ thời Thượng Cổ, chúng ta không có năng lực thanh trừ, nam chủ tử phải giống như chủ tử vậy, mở ra lực lượng chứa đựng ở bên trong cơ thể, như vậy mới có thể triệt tiêu độc tính, tự cứu mình!

Âm thanh của Thiêu Hồng rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở.

Liệp Tử chợt lóe tử quang, trở lại trên xương quai xanh của Mộ Lương nói: Cô nương, Thiêu Hồng nói không sai, chủ tử chỉ có thể tự cứu lấy mình.

Mộ Lương hôn mê bất tỉnh, ngươi muốn chàng khai phá năng lực đó như thế nào hả? Hoa Khấp Tuyết nhìn chằm chằm Thiêu Hồng, hơi thở trầm thấp quát, sau đó lại ôm lấy Mộ Lương, khổ sở nhắm hai mắt lại.

Chủ tử, nếu như nam chủ tử có ý chí muốn sống mạnh mẽ, mạnh đến nỗi có thể kích phát lực lượng trong cơ thể, là được rồi! Thiêu Hồng nói.

Ý chí muốn sống. . . Hoa Khấp Tuyết ngơ ngác nhìn phía trước, ôm chặt Mộ Lương, giống như một đứa trẻ không còn sức sống, máy móc lặp lại những lời này.

Tuyết Tuyết! Hoa Trảm Lãng thu hết phản ứng này của nàng vào trong mắt, cực kì sợ hãi, lúc nào Hoa Khấp Tuyết lại có loại vẻ mặt này, xem ra nếu như Mộ Lương gặp chuyện không may thì nàng sẽ hoàn toàn suy sụp.

Hoàng thẩm, vì ngươi hoàng thúc nhất định sẽ sống sót, người đừng như vậy! Mộ Lê cùng Bạch Thánh Diêu nhìn thấy cái bộ dáng này của Hoa Khấp Tuyết sốt ruột vô cùng, đè nén bi thương ở trong lòng, an ủi nàng, hoàng thúc đã ngã xuống, hoàng thẩm không thể cũng ngã xuống!

Tiểu thư, Lưu Nguyệt chuẩn bị quần áo cho người, tắm rửa sạch sẽ đã! Lưu Nguyệt tiến lên quỳ rạp xuống trước người Hoa Khấp Tuyết, trước đây không lâu nàng vừa mới bị thương, hiện tại sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nàng nhìn thấy bộ dạng này của Hoa Khấp Tuyết, đau lòng không chịu được.

Cút! Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nàng, giơ tay lên liền muốn đánh về phía nàng.

Dừng tay! Hoa Trảm Lãng tiến lên muốn ngăn Hoa Khấp Tuyết lại, bây giờ thần chí của nàng đã không rõ, nhận không ra ai!

Tiểu thư, ta là Lưu Nguyệt đây! Lưu Nguyệt khóc to lên, liều mạng ôm lấy tay của Hoa Khấp Tuyết.

Lưu Nguyệt. . . . . . Hoa Khấp Tuyết ngơ ngác nhìn nàng, chậm rãi thu tay, ngay sau đó trong mắt lại chảy ra huyết sắc, giọng khàn khàn nói: Lưu Nguyệt, Mộ Lương đã xảy ra chuyện, ta phải làm như thế nào đây. . . . . .

Mộ Lương. . . . . . Mộ Lương. . . . . . Hoa Khấp Tuyết run giọng gọi, bi thương nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộ Lương, trong lòng là sự bất lực trước nay chưa từng có.

Tuyết Tuyết, việc muội nên làm bây giờ chính là tắm sạch sẽ vết bẩn trên người của muội và Mộ Lương, sau đó muội ở cùng với hắn, cho đến khi hắn tỉnh lại! Hoa Trảm Lãng tiến lên kéo Lưu Nguyệt ra, hiện tại hắn không có lo lắng cho Mộ Lương mà ngược lại là lo lắng cho Hoa Khấp Tuyết, hắn tin tưởng có Tuyết Tuyết ở đây, ý chí muốn sống của Mộ Lương nhất định kích phát được lực lượng trong cơ thể hắn, hiện tại hắn lo lắng nhất chính là Tuyết Tuyết, nước mắt đều là máu, có thể thấy được nàng có bao nhiêu bi thương.

Thủy Thủy. . . . . . Hoa Khấp Tuyết bất lực nhìn Hoa Trảm Lãng, không biết nên làm cái gì.

Tuyết Tuyết, muội tỉnh táo lại, trước hết để cho Lưu Nguyệt dẫn muội đi tắm rửa đi, ta và Mộ Lê sẽ tắm rửa cho Mộ Lương. Âm thanh của Hoa Trảm Lãng nhẹ hết mức có thể, chỉ sợ sẽ hù dọa nàng, bây giờ năng lực chịu đựng của Tuyết Tuyết sợ rằng so vói đứa bé không có cao hơn bao nhiêu.

Không cần, ta không muốn cùng Mộ Lương tách ra! Hoa Khấp Tuyết nghe hắn nói muốn nàng và Mộ Lương tách ra, sắc mặt lập tức lạnh đến dọa người, phòng bị nhìn hắn.

Nếu các ngươi vẫn bẩn như vậy, sẽ bất lợi cho việc hồi phục của Mộ Lương, Tuyết Tuyết, nếu không như vầy đi, muội và Mộ Lương cùng tắm, có được hay không? Hoa Trảm Lãng hít một hơi thật sâu, nhịn xuống hốc mắt ẩm ướt, nhẹ giọng nói.

Được. Hoa Khấp Tuyết gật gật đầu, ôm cánh tay Mộ Lương lưu luyến một chút cũng không muốn buông ra.

Hoa Trảm Lãng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại hướng Mộ Lê cùng Bạch Thánh Diêu nháy mắt.

Hoàng thẩm, chúng ta đưa người và hoàng thúc vào trong bồn tắm đã. Mộ Lê gật đầu một cái, lôi kéo Bạch Thánh Diêu tiến lên, nhỏ giọng nói.

Hoa Khấp Tuyết cảnh giác nhìn bọn họ, sau nhận ra bọn họ là Mộ Lê và Bạch Thánh Diêu, mới thả lỏng đề phòng, gật đầu.

Bạch Thánh Diêu thấy vậy, thiếu chút nữa liền nhịn không được khóc lên.

Giằng co nửa ngày, cuối cùng là đưa hai người bọn họ vào trong bồn tắm, ở hồ tắm tháo bỏ quần áo xong, bốn người liền đi tới một gian phòng khác ở trong Linh Việt cung.

Hai người Tuyết Tuyết rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì, làm sao lại biến thành như vậy? Nước mắt Bạch Thánh Diêu đè nén nửa ngày rốt cuộc cũng chảy ra, khàn giọng hỏi.

Ngươi kêu là Thiêu Hồng đúng không? Hoa Trảm Lãng nhìn cây trâm trong tay, hỏi.

Các ngươi muốn biết chuyện gì xảy ra, ta có thể nói cho các ngươi biết. Thiêu Hồng đột nhiên lóe lóe hồng quang bay ra, ở phía




/147