Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 123 - Chương 88.1

/147


Editor: Mộc Du

Hoa Khấp Tuyết đã đem thuốc về, Vương Khôi nhanh chóng phân phó người đi nấu thuốc, phân phát cho những người bị nhiễm ôn dịch, qua hai canh giờ sau những người bị nhiễm ôn dịch trên thân đã không còn đau đớn nữa, mọi người đều suy nghĩ muốn đến cảm tạ Thánh vương nhưng mà đi đến nơi Thánh vương nghỉ ngơi thì họ lại không dám.

Mộ Lương đứng ở vị trí trung tâm, hướng bốn phía tản ra lãnh khí, người mà đứng gần hắn một chút đều lạnh cóng cả sống lưng, mọi người thấy sắc mặt âm trầm của Mộ Lương, hai mặt nhìn nhau, đều nhất trí im lặng.

Vương Khôi, đi luyện binh, ngày mai huyễn trận sẽ mất tác dụng, tùy thời chuẩn bị đối địch.

Mộ Lương lạnh lùng nhìn Vương Khôi liếc mắt một cái.

Vâng, Vương Gia! Vương Khôi đáp ứng nhanh chóng liền lui xuống, trốn ra cửa phòng cũng nhân tiện đuổi hết dân chúng đang chờ ở bên ngoài đi, Vương gia hôm nay rất không thích hợp, hắn cũng không muốn đốt lửa.

Khụ khụ, Mộ Lương. Hoa Khấp Tuyết nhìn bộ dạng Vương Khôi chạy trối chết, vô tội sờ sờ mũi.

Di=n.d@n.l&.q#y.d%n

Mộ Lương lạnh lùng liếc nhìn nàng, gương mặt tuấn tú lúc này như đen như than, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.

Mộ Lương, đừng nóng giận. Hoa Khấp Tuyết vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, trong mắt liền nổi lên ý cười.

Nói còn chưa có dứt lời, thì thấy sắc mặt Mộ Lương càng đen hơn, Bá một tiếng liền đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Hoa Khấp Tuyết, nghiên răng nghiến lợi nói: Hoa Khấp Tuyết, ai cho nàng mang một cái con rắn chết về đây?

Ngày hôm qua, thiếu chút xíu nữa là có thể hôn được A Noãn nhà hắn rồi, thật không nghĩ đến lại hôn trúng một đoạn thân rắn chết trơn mượt ——

Làm cho hắn ngay lập tức trở về xúc miệng mười lần, mẹ nó, thật là ghê tởm!

Con rắn nhỏ là sống. Hoa Khấp Tuyết lặng lẽ nói, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Sống! Mộ Lương kìm nén, giận quá hóa cười: A, rất tốt, sống, vậy thì hiện tại ta liền biến nó thành chết! Dứt lời, từ trong tay áo của nàng bắt được con rắn nhỏ kia, liền muốn ném xuống đất.

Mộ Lương, bớt giận, bớt giận. Hoa Khấp Tuyết vội cứu con rắn nhỏ từ trong tay hắn xuống, thuận tay ném nó lên cái bàn ở sau lưng, ôm cánh tay của hắn, khẽ vỗ về lồng ngực của hắn.

Nam chủ tử! Ta nói cho người biết a, cái con rắn chết đó còn hôn chủ tử của ta! Thiêu Hồng nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, sau đó nhanh chóng chạy trốn.

Sắc mặt Mộ Lương trầm hơn, lạnh lùng nhìn Hoa Khấp Tuyết bên cạnh vẫn không nói chuyện.

Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, một hồi buồn bực, lạnh lùng liếc mắt nhìn Thiêu Hồng, lại xoay người ôm lấy Mộ Lương.

Mộ Lương nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ bé của Hoa Khấp Tuyết, hừ nhẹ một tiếng, cất bước đi ra ngoài cửa.

Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, vẻ mặt lạnh lùng nhưng nhiều hơn là sự ảo não, cắn răng một cái đuổi theo, nam nhân lòng dạ hẹp hòi!

Vương gia!

Mộ Lương chậm rãi đi ở trên đường, những người dân được cứu vừa nhìn thấy Mộ Lương đi tới, trên mặt từng người một đều là kích động, tranh nhau tiến lên nói lời cảm tạ.

Di=n.d@n.l&.q#y.d%n

Mộ Lương chỉ là thản nhiên nhìn bọn họ, dưới chân không ngừng lại nửa phân, không lâu lắm đã đi tới cửa thành, lại không nhịn được quay đầu lại nhìn thử xem, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Hoa Khấp Tuyết, sắc mặt trầm xuống, tung người nhảy ra cửa thành.

Nha đầu đáng ghét, nàng thật đúng là không đuổi theo!

Mộ Lương rất ngây thơ đá tảng đá trên đất trút giận, hung tợn đá chúng nó đi, đi về hướng dòng sông đằng sau Huyễn trận.

Mộ Lương.

Đang lúc Mộ Lương oán niệm mà nhìn chằm chằm vào bóng của mình ở trong dòng sông, thì từ sau lưng truyền đến âm thanh của Hoa Khấp Tuyết, người nào đó ánh mắt vừa động, sắc mặt trong phút chốc liền dịu đi, tiếp đó lại làm bộ trầm xuống.

Đừng tức giận nữa. Hoa Khấp Tuyết thở ra một hơi, tiến lên kéo kéo tay áo của hắn: Cùng lắm thì, ta thả con rắn nhỏ đi thôi.

Gương mặt Mộ Lương giật giật, nghiêng mắt liếc nhìn cô gái nhỏ này.

Không phải chỉ là hôn một con rắn nhỏ thôi sao, cùng lắm thì, ta cũng hôn một lần. Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ một tiếng, hất tay áo của hắn ra.

Nàng còn muốn hôn nó? Giọng nói Mộ Lương trở nên hung ác khác thường.

Hoa Khấp Tuyết ngây ra, ý thức được mình vừa nói cái gì, trong mắt xẹt qua tia xấu hổ, thấy bộ dáng kia của Mộ Lương đích xác là sắp bộc phát, lặng lẽ thở dài một hơi, giơ tay lên ôm cổ của hắn, bất đắc dĩ nói: Đừng tức giận nữa mà, ta chỉ là thấy con rắn nhỏ đẹp mắt nên mới đem về thôi.

Đẹp mắt? Mộ Lương hừ lạnh: Có thể đẹp mắt hơn so với ta không?

Mộ Lương! Hoa Khấp Tuyết nổi đóa, dở khóc dở cười: Chàng là người còn nó là xà, làm sao chàng lại. . . . . .

Nàng ném nó đi, ta liền tha lỗi cho nàng. Mộ Lương mới không cần biết cái gì là người cái gì xà, trong lòng vừa nghĩ đến cái con rắn chết kia, liền khó chịu, đặc biệt là nghĩ đến A Noãn luôn vì con rắn nhỏ này mà lên tiếng bênh vực, thì càng bực mình.

Hoa Khấp Tuyết hơi nheo mắt, trong đầu đột nhiên thoáng qua một số hình ảnh, đáy mắt sáng lên, khẽ giương mắt nhìn về phía Mộ Lương, chiêu này của mình dùng trên người của Mộ Lương chắc là sẽ không phản kháng lại được, không biết là có hữu dụng không. . . . . .

Mộ Lương nhận thấy được ánh mắt nàng khác thường, nhíu nhíu mày, cảnh giác cúi đầu nhìn nàng, cô nàng này lại đang nghĩ đến cái biện pháp gì để giữ con rắn đó lại đây?

Nhưng không chờ hắn đoán ra nguyên cớ, người nào đó đã hành động liền làm cho hắn sững sờ tại chỗ ——

Mộ Lương, ta muốn giữ con rắn nhỏ này lại mà. . . . . . Hoa Khấp Tuyết đưa đầu đến cọ cọ lên cổ hắn, nhẹ nhàng mà cọ xát, âm thanh mềm nhũn, trong trẻo lạnh lùng lại mang theo một chút mềm yếu, rất quấy nhiễu lòng người.

Mộ Lương sững sờ nhìn nàng, không biết nên có phản ứng gì, A Noãn, A Noãn đây là đang làm nũng với hắn sao? A Noãn cứ tự nhiên không ngại ngùng gì mà làm nũng với hắn? Hắn có chút. . . . . . Thụ sủng nhược kinh, bao nhiêu tích tụ trong lòng ở khoảnh khắc này đều biến mất toàn bộ.

Hoa Khấp Tuyết thấy hắn nửa ngày không có phản ứng, nụ cười trên mặt cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, thấy vẻ mặt hắn cười đến bỡn cợt, mặt liền lúc trắng lúc đỏ, sau thì biến thành đen.

Thấy nàng muốn đẩy mình ra, Mộ Lương lập tức ôm sát nàng, cười đến nghẹn mở miệng: A Noãn, chớ đi. . . . . . Phốc. . . . . . Cuối cùng vẫn là không nhịn được mà cười lên.

Mộ Lương, chàng có tin ta đánh chàng hay không! Hoa Khấp Tuyết hít vào một hơi thật dài, hung hăng nhìn chằm chằm Mộ Lương.

Mộ Lương cười híp mắt lắc đầu, lúc sau chôn ở hõm vai nàng, giống như hành động nàng mới vừa làm cọ xát, mềm giọng nói: A Noãn, nàng sẽ không nỡ đánh ta.

Thân thể Hoa Khấp Tuyết run lên, đột nhiên bắt đầu sinh ra một




/147