Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 130 - Chương 90.2

/147


editor: thao1504

Mộ Lương, thiếp không muốn sẽ hận chàng. Hoa Khấp Tuyết nhìn Phong Vụ Niên chết không có cảm giác nhiều lắm, đột nhiên nghĩ đến viên thuốc kia, trong mắt hiện lên bi thương nồng đậm, hốc mắt khẽ ửng hồng, cúi đầu nỉ non.

A Noãn, tin tưởng ta, chúng ta sẽ không quên đối phương! Mộ Lương làm sao sẽ bỏ qua cảm xúc vừa rồi Hoa Khấp Tuyết , trong bụng căng thẳng, cuống cuồng nói.

Thiếp hiểu rõ. Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nước mắt nơi khóe mắt biến mất, nhếch môi nói.

Vậy vừa rồi nàng bi thương cái gì? Lúc này biến thành Mộ Lương sững sờ.

Có chút nhàm chán, chọc chàng thôi. Hoa Khấp Tuyết coi như chuyện đương nhiên nói, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt, ngay lúc Mộ Lương còn chưa có lấy lại tinh thần, lắc mình chạy đi.

Gương mặt tuấn tú của Mộ Lương trở nên đen đến có thể chảy ra nước, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ một tiếng, liền lấy tất cả khó chịu trong lòng đều phát tiết trên người Phong Vụ Niên đã chết, Bùm một tiếng, thi thể Phong Vụ Niên biến thành bột, theo gió mà bay đi. . . . . .

Lúc này ở cửa ải Thiên Lãng, chiến tranh cũng đã đến giai đoạn gay cấn.

Trảm Lãng, đội linh xà của Phong Quốc lúc nào sẽ tới? Mộ Hỏa Nhi nâng cao cái bụng đã trở nên lớn lên không ít, đi vào doanh trướng chủ soái.

Hoa Trảm Lãng thấy nàng tới, sau khi gật đầu với những người bên cạnh, liền vội vàng nghênh đón, Không phải bảo nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi sao? Ra ngoài mò mẫm làm cái gì?

Ai nha, thiếp nào có yếu ớt như vậy, chàng lại không tin thiếp! Mộ Hỏa Nhi le lưỡi một cái.

Đội Linh xà, sợ rằng không lâu sau đó sẽ tới. Hoa Trảm Lãng cưng chìu cười cười, cũng không còn nhiều lời, híp híp mắt, kêu Đại Hoa lại.

Hoa Thủy Thủy, muốn làm gì? Đại Hoa đang ngủ, cảm ứng được Hoa Trảm Lãng gọi, nhanh chóng chạy tới, nhưng còn có chút choáng váng.

Đúng lúc, nhanh chóng kêu linh thú ở Mang Sơn lại đây, đại đội linh xà của Phong Quốc, không lâu nữa sẽ tới. Hoa Trảm Lãng nhíu mày, gõ nhẹ lên đầu Đại Hoa,nhân số quân đội hai bên cũng không nhiều, khí thế nghênh chiến của Phong Quốc cũng không cao, hiển nhiên là đang đợi đội quân linh xà của Phong Quốc bọn họ, tính toán ngày giờ, cũng nên đến.

Đại Hoa khó chịu lúc lắt đầu, gầm nhẹ về phía Hoa Trảm Lãng, Không phải chỉ mấy Tiểu Phá xà, một mình ta là có thể giết chết bọn họ!

Mặc dù huyễn lực của ngươi tăng lên rất nhiều, nhưng đối đầu với ngàn vạn linh xà, ngươi thắng không nổi! Hoa Trảm Lãng cau mày, Bớt ở chỗ này nói mạnh miệng, nếu để cho Tuyết Tuyết nghe, nàng sẽ cho ngươi một ánh mắt xem thường!

Nghe được tên tuổi Hoa Khấp Tuyết, Đại Hoa lầu bầu hai tiếng, nâng móng vuốt lên, bò bò trên đất bùn, Mang sơn thật nhàm chán, khuông muốn trở về nha. . . . .

Nếu như ngươi là con của Thú Vương đầy uy nghiêm mà nói, đi tới đó rồi quay lại không mất bao nhiêu thời gian. Hoa Trảm Lãng khinh thường nhìn Đại Hoa.

Ta làm sao mà không có uy nghiêm! Ta chính là Thú Vương. . . . . . Con trai của người nha! Đại Hoa không vui nhất khi Hoa Trảm Lãng hoài nghi năng lực của nó, lập tức vỗ vỗ nói, Đi thì đi, Hoa Thủy Thủy ngươi bảo vệ cửa thành cho thật tốt, chớ để ta còn chưa đưa các huynh đệ đến , đã bị người khác tiêu diệt trước!

Yên tâm, tiểu gia ta không phải ngươi. Hoa Trảm Lãng cười như không cười nhìn hắn một cái, ôm Mộ Hỏa Nhi xoay người rời đi.

Đại Hoa ở phía sau giận đến nhíu chặt mắt lại, cả người khổng lồ chuyển một cái, lắc mình rời đi.

Ngươi thật thích khi dễ Đại Bạch hổ. Mộ Hỏa Nhi sờ bụng một cái, liếc mắt nhìn Đại Hoa nhanh chóng biến mất, trêu ghẹo nói.

Không được sao? Cái này gọi là phép khích tướng, không phải khi dễ, không tin, ta có thể cầm binh thư tới cho nàng nhìn thử. Hoa Trảm Lãng cười rất giống một du côn, giơ tay lên đặt lên bụng Mộ Hỏa Nhi.

Mộ Hỏa Nhi thưởng cho hắn một cái liếc mắt nói, Ta nói không lại chàng!

Không phải Hỏa Nhi nói không lại vi phu, mà là vi phu có lý. Hoa Trảm Lãng hả hê cười.

Chàng thì không thể nhường người ta một chút, không nể mặt con của mình mà nhường một chút sao!? Mộ Hỏa Nhi cong môi yêu kiều lên, nhẹ nhàng đánh lên lồng ngực Hoa Trảm Lãng.

Hoa Trảm Lãng tà tứ nhìn xuống, bắt được tay nhỏ bé của nàng sao đó đặt lên môi khẽ hôn một cái, sau khi Hỏa Nhi mang thai, mượt mà lên không ít, da càng thêm bóng loáng nhẵn nhụi, trắng trẻo còn hơi hồng, càng thêm thành thục quyến rũ.

Thu hồi vẻ mặt đắm đuối kia của chàng! Mộ Hỏa Nhi bật cười, nhẹ trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng không biết cái trừng kia mình, ở trong mắt Hoa Trảm Lãng, đó là ngàn vạn phong tình, vạn chủng quyến rũ, cho dù là người định lực mạnh như Hoa Trảm Lãng, đối mặt mình cô gái yêu thích vô ý trêu đùa, cũng không cầm được.

Ôm hông của nàng từ phía sau, Hoa Trảm Lãng xoay đầu của nàng lại, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng mà hắn ngày đêm khát vọng, đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve, thỉnh thoảng lè lưỡi khẽ liếm ở trên làn môi nàng, đợi sau khi nàng mở to miệng, mới hung hăng hôn lấy nàng, quấn vòng quanh nàng cái lưỡi đầy thơm thoa của nàng, để giải đi mấy ngày này không nhìn thấy, không ăn được đầy đói khát.

Ưmh, Trảm Lãng. . . . . . Đừng làm rộn. Mộ Hỏa Nhi kéo tay hắn loạn động xuống, nhỏ giọng ngập ngừng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đầy mê người, hôm nay nàng có con, cũng không thể cho Hoa Trảm Lãng làm loạn.

Hoa Trảm Lãng hung hăng hít một hơi, nhắm mắt lại đè xuống ngọn lửa trên người, ủy khuất nhìn mộ Hỏa Nhi, Ta đột nhiên rất hối hận sao lại có vật nhỏ này rồi, ta đã rất lâu không có nếm qua tư vị của Hoả Nhi nhà ta rồi.

Hừ, nói bậy gì vậy! Mộ Hỏa Nhi vừa tức giận, vừa buồn cười, ngắt hông của hắn, Chàng nói bậy như vậy, cẩn thận đứa bé nghe, về sau khi sinh ra không để ý tới chàng!

Tiểu tử thúi, vẫn còn ở trong bụng nàng đã chiếm được sự quan tâm thương yêu của nàng, ta ghen! khuôn mặt Hoa Trảm Lãng đầy khó chịu, nguy hiểm híp híp mắt.

Bảo bảo là con của chàng, chàng lại ghen với hắn! ? Mộ Hỏa Nhi tức cười, cho hắn một đấm.

Ta hối hận, sớm biết sẽ không. . . . . . Ai yêu, Hỏa Nhi nàng đánh ta! Hoa Trảm Lãng vẫn còn đang nói thầm gì đó, lại bị mộ Hỏa Nhi hung hăng đạp cho một cước.

Mộ Hỏa Nhi đẩy hắn ra, hai tay chống nạnh, mặt đầy giận dữ “Còn nói những thứ lung tung lộn xộn này nữa, về sau đừng đụng ta! Dứt lời, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vừa nãy còn nhăn nhó, ngay sau đó hai mắt liền lóng lánh đầy vui mừng, không thể tin được nhìn xuống bụng mình.

Hỏa Nhi, thế nào? Hoa Trảm Lãng hai bước đi lên, ôm nàng vào trong ngực, lo âu hỏi.

Bảo bảo, bảo bảo đá thiếp. Mộ Hỏa Nhi ngạc nhiên đỡ bụng của mình, phát hiện có một cái gì đó chống lại tay của mình, trong mắt càng thêm vui mừng, Bảo bảo bắt tay với thiếp ! Trảm Lãng, chàng mau tới sờ đi! Nói xong, liền tóm lấy tay Hoa Trảm Lãng, đặt lên trên bụng của mình.

Có cái gì tốt mà động vào, không phải là. . . . . . Hoa Trảm Lãng bắt đầu rất khinh thường, nhưng chờ hắn cảm nhận được chấn động trong bụng Mộ Hỏa Nhi thì cũng hơi sững sờ.

Như thế nào? Bảo bảo cử động nữa phải không? Trảm Lãng, Trảm Lãng? Mộ Hỏa Nhi nhìn Hoa Trảm Lãng sững sờ, kỳ quái gọi hắn hai tiếng.

Hoa Trảm Lãng hồi hồn, bất khả tư nghị nhìn bụng Mộ Hỏa Nhi, một hồi lâu, ngu ngơ mà cười lên, Hắc hắc, bảo bảo a.

Đứa ngốc! Mộ Hỏa Nhi dở khóc dở cười, mới vừa là ai vì bảo bảo mà tức giận mình, vào lúc này lại đức hạnh như vậy, thật không biết đức hạnh này của hắn lúc tốt lúc xấu.

Cũng là đã làm cha người ta, chững chạc một chút, cười ngu như vậy! Mộ Hỏa Nhi nhìn nam nhân cười khúc khích không ngừng vuốt ve bụng mình, yếu ớt nói.

Tại sao lại không động. . . . . . Hoa Trảm Lãng nhíu nhíu mày, nghe được mộ Hỏa Nhi lời nói, lập tức nghiêm mặt, giảm thấp giọng xuống nói, Ta đây đã chồng còn là phụ thân rồi còn chưa đủ chững chạc sao? Hả?

Mộ Hỏa Nhi liếc mắt, mặt từ ái vuốt ve bụng của mình, Trảm Lãng, thiếp rất mong đợi hắn đến nha.

Hoa Trảm Lãng bĩu môi, chọc chọc bụng của nàng, lại bị Mộ Hỏa Nhi trợn mắt nhìn, đánh tay hắn xuống.

Nam nhân đáng chết, chớ đâm hư hài tử nhà ta!

Hắn còn không phải là con của ta? Sao có thể yếu ớt vậy chứ?

Câm miệng!

. . . . . . Phụ nữ có thai tính khí quả nhiên nóng nảy!

Đại Hoa sử dụng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Mang sơn, cửa ái


/147