Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 147 - Đại Kết Cục 7

/147


Trạch Linh mặt trầm xuống, giận dữ đẩy hắn ra, đi tới trước mặt Hoa Khấp Tuyết.

Để ta làm cho. Mộ Lương không muốn nàng dâu mệt nhọc, liền tự động đứng dậy.

Mặt Hoa Khấp Tuyết liền lạnh xuống, nheo lại hai mắt nhìn Mộ Lương đầy nguy hiểm, Chàng chắc chắn?

Mộ Lương ngẩn người, có chút khó hiểu, những người khác cũng như vậy.

Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đưa tay ôm eo Trạch Linh, ôm nàng vào trong lòng, Như vậy, chàng còn muốn giúp hắn giải phong ấn?

Mộ Lương buồn cười nở nụ cười, cuối cùng nhịn không được liền cười to, tâm tình rất tốt, A Noãn có dục vọng độc chiếm rất mạnh nha, ngược lại hắn lại quên Trạch Linh là nữ nhân.

Hoa Khấp Tuyết, ngươi làm gì vậy, buông Trạch Linh ra! Bạch Thánh Vũ ở phía sau liền xù lông, hai mắt trừng đến đỏ ngầu, cả người toàn dấm chua.

Ngăn lại. Hoa Khấp Tuyết không thèm nhìn hắn, chỉ quay qua nói với Mộ Lương.

Tuân lệnh! Mộ Lương khẽ cười, nhàn nhạt nhìn về phía Bạch Thánh Vũ, giơ tay lên xuất ra một đạo hào quang màu tím nhạt, nhốt hắn ở bên trong, làm cho hắn giãy giụa thế nào đều vô dụng.

Mộ Lương, nữ nhân của ngươi đang ôm Trạch Linh, ngươi ngăn ta lại làm cái gì! ? Bạch Thánh Vũ không thể tin được nhìn Mộ Lương, hắn không phải là dấm thùng sao? Tại sao thấy Khấp tuyết đang ôm nam nhân khác, hắn còn cười híp mắt, hắn có bị ngốc không?

Trên mặt của những người khác cũng đầy nghi hoặc, hành động của hai vợ chồng Mộ Lương đúng là quái dị. . . . . .

Hiên Viên Phỉ Cẩm cùng Sính Vũ cũng cau mày, vừa tính hỏi Mộ Lương một chút, lại bị hắn nở một nụ cười trấn an chận trở về.

Chuẩn bị xong chưa? Hoa Khấp Tuyết nhíu mày nhìn Trạch Linh đang sững sờ trong ngực.

Trạch Linh hồi hồn, thấy vương phi đang ôm mình, cả khuôn mặt liền đỏ lên, gật đầu một cái, cũng không dám nhìn vẻ mặt người bên cạnh, bên tai nghe Bạch Thánh Vũ giận dữ hét, trong nội tâm cũng run lên.

An tĩnh một chút. Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn về phía Bạch Thánh Vũ, không có ai nghi ngờ, nếu như hắn nói thêm một câu nữa, Hoa Khấp Tuyết sẽ đánh cho bất tỉnh hắn.

Bạch Thánh Vũ tức đỏ mặt, nhưng cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ oán giận nhìn Trạch Linh đang Thẹn thùng trong ngực Hoa Khấp Tuyết, hàm răng nghiến Ken két , Hoa Khấp Tuyết ôm hắn, tại sao hắn không đẩy ra? Lại còn ở trong ngực nàng đỏ mặt! Hắn muốn chết sao!?

Trảm Lãng, Hoàng thẩm. . . . . . Hoàng thúc. . . . . . Mộ Hỏa Nhi nhìn Hoàng thẩm ôm nam nhân khác, kinh ngạc đến không ngậm miệng được, cũng không biết phải hỏi thế nào.

Trước cứ nhìn một chút. mặc dù Hoa Trảm Lãng kinh ngạc, nhưng biết bọn họ làm việc gì đều có nguyên nhân của bọn họ, nên liền tĩnh xuống tâm.

Ngược lại Mộ Lê cùng Bạch Thánh Dao lại rất vui vẻ, đừng nhìn hoàng thúc hiện tại cười như không có chuyện gì cả, nhưng trong đụng không biết bao nhiêu dấm chua trong đó đâu!

Động thủ đi. Mộ Lương dững dưng cười, nhưng chỉ trong lòng hắn biết, hắn đã chua không chịu được, Trạch Linh là nữ nhân thì thế nào, cũng không thể chiếm ngực của nữ nhân hắn!

Hoa Khấp Tuyết cười như không cười nhìn nam nhân giống như rất độ lượng một cái, ngược lại nâng cằm của Trạch Linh lên, cười có chút cợt nhã, trong mắt đầy tà khí, Linh Nhi, nếu đã chuẩn bị xong, vậy ta tới đây?

Lời này vừa nói ra, mọi người đều khiếp sợ, Hoa Khấp Tuyết lại đang đùa giỡn Trạch Linh, còn cười tà khí như vậy!

Lớp nguỵ trang của Mộ Lương liền hoàn toàn rách ra, gương mặt tuấn tú đầy âm trầm không thể tả nổi, trong lời nói cũng chứa mùi vị cắn răng nghiến lợi, Hoa Khấp Tuyết, nàng đừng quá phận!

Hoa Khấp Tuyết bật cười, thu hồi tà khí vừa rồi, im lặng nhìn Trạch Linh.

Trạch Linh hít sâu một hơi, gật đầu một cái, trên mặt cũng không còn đỏ như mới vừa rồi, Vương phi, ta phải làm như thế nào?

Đừng trốn là được rồi. Hoa Khấp Tuyết không giải thích gì làm cho trong tâm Trạch Linh có chút lo lắng.

Huyễn lực của Hoa Khấp Tuyết đột nhiên xuất ra, sau đó có một lớp tử quang nhàn nhạt bao lấy hai người, đây là nàng đang phòng ngừa đang trong lúc nàng đang loại bỏ huyễn lực cho Trạch Linh, sẽ có vài người xông vào phá hư việc.

Mộ Lương thấy vậy, hơi híp mắt lại, trong lòng đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, đây là A Noãn đang đề phòng hắn thôi. . . . . . Quả nhiên, dự cảm của hắn ngay sau đó trở thành sự thật.

Trạch Linh mặc dù nhỏ bé yếu ớt đi không ít, nhưng so với Hoa Khấp Tuyết thì vẫn cao hơn một chút, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng nhón chân lên, hôn lên hai mắt của Trạch Linh, nhưng hai tay vẫn ôm hông của hắn.

Cả người Trạch Linh cứng đờ không thể cử động, kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng , theo bản năng muốn tránh ra, lại phát hiện thân thể không thể nào cử động được, mặc dù biết vương phi làm vậy để giải trừ tầng bảo vệ kia cho mình, nhưng cả người vẫn xuất mồ hôi lạnh, một lát xong chuyện, hắn có thể sống tốt dưới tay của Vương Gia hay không đây?

Vốn huyễn lực của Trạch Linh, chỉ cần đánh một kích thật mạnh vào hắn thì vết thương sẽ tự động khép lại, huyễn lực kia tự nhiên sẽ hao hết, nhưng như vậy đối với Trạch Linh mà nói, rất không an toàn, nàng không biết mình mạnh đến trình độ nào, cũng không biết cực hạn chịu đựng của Trạch Linh là bao nhiêu, ngộ nhỡ bị thương nặng, liền xong đời, bây giờ, cũng không có thời gian cho nàng ta dưỡng thương nữa.

Khiêu Hồng từng lén nói với nàng, trên người của Trạch Linh có một chỗ là trung tâm của huyễn lực, trung tâm của tầng bảo vệ kia chính là mắt, chỉ cần chuyên tâm hôn đôi mắt của hắn, trung tâm của huyễn lực kia sẽ tự động tiến vào trong miệng của nàng, sau đó tập trung tất cả vào người nàng, nàng nghĩ, dù sao cũng đều là nữ nhân, thân ái một chút cũng không có gì, chỉ sợ những người khác không suy nghĩ như vậy, cho nên mới làm lớp phòng hộ, không để cho bọn họ cắt ngang.

Một cỗ huyễn lực hình từ giữa hai mắt Trạch Linh đi vào trong miệng Hoa Khấp Tuyết, Trạch Linh cũng từ từ bình tĩnh lại, khẽ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy một cỗ huyễn lực ở trong người biến mất, mà đổi thành một loại huyễn lực càng ngày càng cường đại đang từ bên trong tim, tuôn trào ra.

Hoa Khấp Tuyết, ngươi đừng lại cho ta! Bạch Thánh Vũ giận dữ, không biết vòng giữ hắn lại của Mộ Lương biến mất từ lúc nào, liền nhào tới, lại bị phòng hộ của Hoa Khấp Tuyết ngăn lại, chỉ có thể không ngừng đấm vào phòng hộ, giận dữ nhìn hai người bên trong chằm chằm, hận không thể xé Hoa Khấp Tuyết ra.

Mộ Lương bên kia cũng không tốt hơn bao nhiêu, thùng dấm đỗ, khuôn mặt càng ngày càng đen và hơi giấm cũng càng ngày càng chua, nhưng hắn không nóng nảy giống như Bạch Thánh Vũ, nhưng không khí quanh người đã bắt đầu đóng băng.

Đám người Hoa Trảm Lãng vừa sợ lại đầy thắc mắc nhìn hai người đang thắm thiết ôm nhau, tại sao muốn cho Trạch Linh khôi phục lực lượng, phải hôn ngay giữa mắt? Nếu như hôn là miệng. . . . . . Lặng lẽ nhìn Bạch Thánh Vũ cùng Mộ Lương, sợ rằng hai người này sẽ tức giận đến lật trời thôi.

Sính Vũ kinh ngạc nhìn bên trong, Phỉ Cẩm, bọn họ. . . . Bọn họ. . . .

Hiên Viên Phỉ Cẩm nhíu nhíu mày, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng nữ nhi, Nguyệt nhi làm như vậy, tự nhiên có đạo lý của nàng.

Sính Vũ cũng đành phải gật đầu, chợt xoay người qua liền nhìn thấy mặt sắc cực kỳ khó coi của con rể, âm thầm cầu nguyện một lát nữa ngàn vạn đừng xảy chuyện gì không may nhé!

Đột nhiên, từng luồng sáng màu hồng từ trong người Trạch Linh phóng ra ngoài, đánh vào lớp phòng hộ, không lâu sau đã lan toả hết bên trong lớp hộ, người bên ngoài không cách nào thấy rõ tình hình bên trong nữa.

Ưmh. . . . . . A a a a! Đầu tiên là một tiếng thở gấp thật trầm thấp của nam tử, sau đó liền biến thành tiếng kêu đau như tiếng chim hoàng oanh của một cô nương.

Đột nhiên huyễn lực phục hồi, đau đớn là chuyện khó tránh khỏi, nghe giọng của Trạch Linh một chút sẽ hiểu rõ.

Hoa Khấp Tuyết đã rời khỏi mắt của nàng, đi vào trong luồng ánh sáng, nhìn Trạch Linh từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, Trạch Linh biến thành nữ nhân, thật đúng là. . . . . . Mỹ!

Mắt to đang nhắm thật chặt, không khó tưởng tượng ra khi nó mở ra sau sẽ sáng chói mê người cỡ nào, trên lông mi thật dài còn đọng nước, trong suốt xinh đẹp, da thịt trắng nõn giống như trứng gà vừa mới bóc vỏ, có thể nhéo ra nước, môi anh đào đang run rẩy, mê người dị thường, nói tóm lại giống như trước kia không có gì thay đổi, nhưng xinh đẹp hơn rất nhiều.

Chậc chậc,lúc còn thân nam nhi chính là tiểu bạch Kiểm, biến thành nữ nhân, cũng là yêu nghiệt. Hoa Khấp Tuyết không thể không thừa nhận, nàng thích diện mạo này của Trạch Linh, trắng trẻo mịn màng, không giống với nàng là lạnh lùng tuyệt trần, nhìn thấy là yêu thích.

Vương phi! Trạch Linh từ quen huyễn lực cường đại trong cơ thể này, từ từ mở mắt, quả nhiên như Hoa Khấp Tuyết nghĩ, ánh mắt trong suốt sáng như ngọc, bởi vì có một tầng hơi nước, hết sức mê người.

Cảm thấy quen chưa? Hoa Khấp Tuyết khẽ cười, bấm bấm mặt của nàng, Nếu ta là nam nhân, nhất định sẽ yêu ngươi, tiện nghi cho Bạch Thánh Vũ rồi.

Cảm giác thật tuyệt, trong lòng nàng đột nhiên nảy ra ý muốn bảo vệ nha đầu này, cũng bởi vì ý muốn bảo hộ này, nhiều năm sau, Mộ Lương không ít lần ghen với Trạch Linh, nhìn nàng càng ngày càng không vừa mắt, nhưng bởi vì nàng dâu mình rất yêu thích nàng, không dám làm gì nàng.

Vương phi! mặt Trạch Linh đỏ lên, nhìn thân thể của mình, ít nhiều cũng có chút không thích ứng, nhưng nàng lại không cảm thấy có cái gì kỳ quái, giới tính đột nhiên chuyển đổi, cũng không ảnh hưởng gì với nàng, chỉ là.

Trạch Linh, lúc ngươi xấu hổ rất đáng yêu . Hoa Khấp Tuyết cong mắt cười, nhìn Trạch Linh trắng nõn mịn màng, thích đến chịu không được.

Vương phi. . . . . . Người...người. . . . . . Ta...ta. . . . . . Trạch Linh khiếp sợ, theo bản năng lui về phía sau hai bước.

Hoa Khấp Tuyết lúng túng ho khan một cái, Ta không phải đối với ngươi có suy nghĩ không an phận gì, về sau gọi ta tỷ tỷ đi, được chứ? Nàng nhớ Trạch Linh nhỏ hơn nàng một chút.

Trạch Linh sờ mũi một cái, gật đầu một cái, Vương phi. . . . . . Tuyết tỷ tỷ, người như vậy thật là không giống người trước kia. Vương phi bình thường đều là lạnh lùng, làm gì có chuyện lúc nào cũng cười vui vẻ như vậy, hơn nữa nàng cũng không phải là Vương Gia.

Bởi vì ngươi làm người khác yêu thích. Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nàng cho là nàng đối với người khác đều như vậy? bọn người Hỏa Nhi đều rất hiếm khi thấy được, chỉ là con người là động vật có tình cảm, nhìn vừa mắt rồi, thì còn cần trông nom những chuyện khác làm gì.

Vương Gia, sẽ giết ta. Trạch Linh nhớ tới khuôn mặt âm trầm của Mộ Lương, liền đỗ mồ hôi lạnh.

Hắn dám? mặt Hoa Khấp Tuyết liền trở nên lạnh lẽo, nếu nàng muốn bảo vệ Trạch Linh, thì ngay cả Mộ Lương cũng không thể khi dễ. . . . . . Nhưng mà, nàng cũng có tự tin có thể trấn an được hắn.

Nghĩ đến người nam nhân kia, đôi môi của Hoa Khấp Tuyết không nhịn được nở một nụ cười hạnh phúc.

Chuẩn bị tốt rồi, chúng ta đi ra ngoài?

Khoan, đợi một chút. . . . . . Trạch Linh có chút lui bước, nhìn thân thể thon nhỏ của mình một chút, nàng sợ một lát sau khi rời khỏi đây sẽ dọa không ít người.

Không muốn nhanh chóng thấy Bạch Thánh Vũ? Hoa Khấp Tuyết cười như không cười trêu ghẹo nói, Ngược lại ta thật ra có chút tò mò, một lát nữa hắn ta sẽ có vẻ mặt gì.

Tuyết tỷ tỷ! khuôn mặt nhỏ nhắn của Trạch Linh liền đỏ bừng, nàng có thể không cần vương phi đối với mình đặc biệt như vậy? dáng vẻ lạnh lẽo như bình thường thật tốt!

Nhưng người bên ngoài đã không cho phép hai người bọn họ ở bên trong do dự nữa, rốt cuộc Mộ Lương đã không nhịn được liền bộc phát, đánh một chưởng về phía phòng hộ, phòng hộ liền phát ra một tiếng rồi bể nát.

Mộ Lương, chàng làm gì vậy! Hoa Khấp Tuyết khẽ quát, trong giọng nói còn hàm chứa sự giận dữ trong đó.

Mộ Lương ngẩn người, tức giận trong lòng liền biến thành hốt hoảng, A Noãn, thật xin lỗi thật xin lỗi, không phải ta muốn làm tổn thương nàng?

Hừ, làm tổn thương ta còn được, chàng mà đả thương Trạch Linh, thiếp sẽ đánh chàng! màng sương màu hồng vừa tản đi, liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Khấp Tuyết đang tức giận nhìn chằm chằm Mộ Lương, người nàng còn che chở cho một bộ dáng nhỏ.

Mộ Lương liền biến sắc lần nữa, ngay sau đó lạnh lùng nhìn người đang ở trong ngực nàng, nhanh chống giơ tay ra, túm Hoa Khấp Tuyết trở về trong lòng ngực mình, chưa được bao lâu, lại làm cho A Noãn quan tâm như vậy, xem ra sau này phải tìm cơ hội bắt Trạch Linh đi chỗ khác.

Không cho phép khi dễ nàng. Hoa Khấp Tuyết khẽ vuốt khuôn mặt đang căng thẳng của hắn, híp mắt cảnh cáo.

Mộ Lương vừa tức vừa kinh ngạc, Hoa Khấp Tuyết, nàng quan tâm nàng ta làm gì?

Bởi vì nàng gọi ta một tiếng tỷ tỷ! Hoa Khấp Tuyết trừng hắn, nhìn đáy mắt ghen tức của hắn đã biến thành bão tố, trong mắt hiện lên ý cười, ngay sau đó nhẹ nhàng ôm hông hắn, nhỏ giọng làm nũng, Mộ Lương, nàng là muội muội của thiếp.

Mộ Lương lạnh lùng nhìn nàng, không chút cử động, nhìn Trạch Linh đang ở đất ôm đầu bất động cùng với Bạch Thánh Vũ đang ở bên cạnh nàng ta, không lên tiếng trong lòng đang tính toán, mặc kệ nguyên nhân gì khiến cho A Noãn thích Trạch Linh như vậy, nếu hắn không thể gây tổn thương cho nàng ta, vậy thì sao không lợi dụng tiểu tử này một chút. . . . . . Không, nha đầu này tới tạo phúc mình một chút?

Trong lòng so đo một hồi, sắc mặt Mộ Lương cũng không còn kém nữa, cười nhạt, cả người đầy âm lãnh trong nháy mắt hóa thành hư vô, Nếu A Noãn thích, vậy thì giữ lại.

Hoa Khấp Tuyết cảnh giác nhìn hắn, nhưng cái gì cũng không nhìn ra được.

Muốn nghe chuyện xưa lại đây. Mộ Lương quét mắt nhìn khuôn mặt đầy tò mò của mọi người, đại phát thiện tâm.

Nghe vậy, mọi người nhanh chóng chạy đến bên cạnh hắn, tất cả đều mở to đôi mắt trông suốt ham học hỏi nhìn hắn.

Mộ Lương chau mày, dẫn bọn hắn đi, để không gian lại cho bạch Thánh Vũ cùng Trạch Linh.

Linh Nhi ngươi rốt cuộc sao rồi, ngẩng đầu nhìn ta, bị thương ở đâu. .. . . . Bạch Thánh Vũ lo lắng nhìn Trạch Linh không nhúc nhích, đưa tay ôm nàng vào trong lòng, lại nhanh chóng đẩy nàng ra, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng.

Ngươi là ai, Trạch Linh ở đâu!

Trạch Linh đột nhiên bị đẩy ra, té xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn liền hiện ra trước mặt Bạch Thánh Vũ, nàng vuốt vuốt cánh tay đau, mắt to hồng hồng nhìn hắn chằm chằm, dĩ nhiên, đây là đang tức giận.

Bạch Thánh Vũ ngươi khá lắm, lại dám đẩy ta! m thanh ngọt ngào, nhưng giọng nói kia của Trạch Linh lại chứa đủ mười phần tức giận trong đó.

Ngươi...ngươi. . . . . . Bạch Thánh Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân nằm trên đất, trong đầu trống rỗng, Linh Nhi, ngươi...ngươi là nữ nhân!

Ngươi không tự mở to mắt của mình ra mà nhìn đi! Trạch Linh giận dữ nhìn hắn chằm chằm, từ dưới đất đứng dậy sau đó xoay người rời đi, đã nghĩ ra rất nhiều cảnh tượng khi gặp mặt, lại không nghĩ tới chuyện mình sẽ bị đẩy ngã xuống đất, Bạch Thánh Vũ đáng chết, lão tử. . . . . . A không, lão nương không cần ngươi nữa!

Bạch Thánh Vũ sau khi ngây người liền nhanh chóng bế nàng vào trong lòng, trên mặt là không giấu được kích động, Linh Nhi thật xin lỗi, ta không biết là ngươi mới đẩy ra như vậy, thật xin lỗi thật xin lỗi, đừng giận ta được không?

Mặc kệ là nguyên nhân gì làm cho nàng biến thành nữ nhân, hắn đều rất vui mừng, ông trời thật là chăm sóc hắn nha, mặc dù hai người đàn ông này ở chung một chỗ cũng có thể hạnh phúc sống hết cuộc đời, nhưng nếu có thể thành thân sanh con, cuộc sống sẽ hạnh phúc hơn, giữa hai người cũng sẽ mất đi rất nhiều cản trở.

Trạch Linh trừng mắt nhìn hắn, lại không tránh cái ôm của hắn nữa.

Bạch Thánh Vũ ôm thân thể nhỏ bé hương hương nhuyễn nhuyễn của nàng, mỉm cười hạnh phúc, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, tâm cũng hóa thành một vũng nước, Ha ha, Linh Nhi của ta là nữ tử.

Là nam nhân sẽ không thích? Trạch Linh buồn bực, mặt trầm xuống.

Nói loạn gì vậy! Bạch Thánh Vũ trừng nàng, ngay sau đó dịu dàng nở nụ cười, Là nam tử ta cũng thích, nhưng mà là cô nương dĩ nhiên sẽ tốt hơn, hương hương nhuyễn nhuyễn , còn có thể sinh con cho ta!

Trong nháy mắt mặt của Trạch Linh liền đỏ rực, tức giận nhìn hắn, muốn đẩy hắn ra lại không được chút nào.

/147