Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 148 - Chương 148

/147




Nàng đã sớm biết mình là nữ tử có đúng không? Bạch Thánh Vũ nghe nàng nói chuyện đã xảy ra xong, nguy hiểm nheo mắt lại .

Trạch Linh giật mình, thành thực gật gật đầu.

Rất tốt, ta nhớ ta đã từng nói, nếu như nàng dám gạt ta chuyện gì. . . Bạch Thánh Vũ cười lạnh.

Trạch Linh lập tức cắt đứt lời của hắn, Ta chỉ muốn cho chàng ngạc nhiên!

Bạch Thánh Vũ nhíu mày, ngay sau đó cười đầy tà khí, cúi đầu hung hăng hôn nàng, ở khe hở giữ hai môi của hai người đang dây dưa thì thầm, Phản bác không có hiệu quả, đương sự nên ngoan ngoãn tiếp nhận trừng phạt! Linh Nhi Nhà hắn là tiểu mỹ nhân đã đặt ở trước mặt mà không ăn, khi hắn ngu sao?

Hai mắt Trạch Linh mờ mịt, đỏ lên vì tức cả khuôn mặt.

Bên kia, mọi người nghe Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết giải thích xong, liền cười vui vẻ, mập mờ nhìn về phía Bạch Thánh Vũ cùng Trạch Linh đang ở đằng kia ôm hôn, vận số của tên Bạch Thánh Vũ này đúng là tốt không thể nói được!

Thị lực Bạch Thánh Dao cùng Mộ Hỏa Nhi rất tốt nên cũng nhìn thấy khuôn mặt mềm mại của Trạch Linh, mắt liền phát ra ánh sáng, Tiểu bạch kiểm Trạch Linh thật đáng yêu!

Mộ Lê cùng Hoa Trảm Lãng thấy vậy, trong lòng liền cảm thấy đầy nguy cơ.

Nguyệt nhi, hai con nói huyễn lực của Trạch Linh rất đặc biệt, sẽ hấp dẫn Thập Đại Trưởng Lão? Hiên Viên Phỉ Cẩm cau mày, nếu nói như thế, Thập Đại Trưởng Lão rất nhanh sẽ tìm đến đây.

Huyễn lực của Trạch Linh không nội liễm giống với đám người Bạch Thánh Vũ, mà là hướng ngoại, từ rất xa cũng có thể cảm nhận được huyễn lực của nàng, Thập Đại Trưởng Lão đương nhiên sẽ cảm thấy huyễn lực này, dù sao trước khi Thành thần bọn họ phải giải quyết hết tất cả những huyễn lực gây trở ngại cho con đường của mình.

Mọi người nghe vậy, mặt liền trầm xuống.

Mộ Lương vừa định mở miệng, bỗng nhìn thấy từ trên không có một nhóm người mặc đen bay tới, đếm kỹ một chút, thì có chín người!

Trạch Linh, mau tới đây! Hoa Khấp Tuyết khẽ quát, hai người đang ôm hôn liền nhanh chóng tách ra, bay về phía Hoa Khấp Tuyết, một khắc sau, chỗ bọn họ liền xuất hiện một đám người áo đen.

Các ngươi là ai, tại sao ở trên thần đảo! ? Chín lão nhân tóc trắng xoá bay đến trước mặt bọn họ, lạnh lùng nhìn đám người trẻ tuổi, một người trong những người đó hỏi.

Mộ Lương híp lại mắt, kim quang trên người bọn họ mang theo rất quen thuộc, người lần trước bày ra kết giới hại hắn cùng A Noãn, chỉ sợ là bọn họ, không trách được chỉ còn lại chín người.

Đại Trưởng Lão, đã mười năm không gặp a! Hiên Viên Phỉ Cẩm chậm rãi từ phía sau đi tới, mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn chín người.

Hiên Viên Phỉ Cẩm? Chín người kinh hãi, nhanh chóng vận khởi Huyễn Lực màu vàng kim.

Tốc độ của Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết cũng không kém, hào quang màu tím nhạt hiện ra, chống lại công kích của Cửu Đại Trưởng Lão.

Các ngươi giam giữ Phụ thân và nương ta hơn mười năm, thù này, hôm nay phải giải quyết dứt điểm! Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn chín người đầy lãnh tuyệt.

Trong mắt Mộ Lương cũng phát ra sát ý nồng nặc, chiêu thức đánh ra càng ngày càng ác liệt hơn.

Ngươi là Hiên Viên Quyết Nguyệt? Đại Trưởng Lão kinh ngạc, ngay sau đó mặt liền đầy sát ý, Ban đầu vốn chúng ta nên nhổ cỏ tận gốc, lưu lại ngươi đến bây giờ, hôm nay sẽ lấy luôn tánh mạng của ngươi!

Nghe vậy, sắc mặt của hai người càng lạnh hơn, mọi người cũng gia nhập chiến đấu.

Mơ ước thành thần của các ngươi vốn là hư ảo, nếu hiện tại các ngươi tỉnh ngộ, thả các tộc nhân ra, chúng ta sẽ lưu cho các ngươi một con đường sống! Mặc dù cảm thấy chuyện này là không thể, nhưng Hiên Viên Phỉ Cẩm vẫn nói ra.

Ha ha ha ha, Hiên Viên Phỉ Cẩm, ngươi đừng có mơ, chính ngươi không thể thành thần, liền không muốn chúng ta thành thần, thúi lắm! Đại Trưởng Lão cười lớn, thế công đánh ra lại càng thêm tàn nhẫn.

Dù sao cũng đã hấp thu huyễn lực của ngàn vạn người, huyễn lực của chín Đại Trưởng Lão so với mọi người cũng bất phân thắng bại.

Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết cũng không xuất hết toàn lực, bọn họ nhất định phải giữ lại thực lực, để khúc sau tu bổ vết rách, năm người kia cũng giống như vậy, nhưng cứ như vậy, đám người Hiên Viên Phỉ Cẩm cùng Sính Vũ đều phải cố hết sức, trên người dần dần đổ mồ hôi ướt nhẹp.

Hai mắt Hoa Khấp Tuyết liền lạnh lẽo, đẩy Phụ thân cùng nương ra, gọi Khiêu Hồng ra, đánh mạnh về phía chín người, một luồng Hồng Quang chói mắt liền đánh vào chín người.

Huyễn lực của Khiêu Hồng đã khôi phục hoàn toàn, đây là thần lực nên chín người phàm này làm sao có thể so sánh được.

Mộ Lương khẽ mỉm cười, giơ tay lên đẩy tất cả mọi người ra phía sau lưng, kề vai sát cánh cùng Hoa Khấp Tuyết, gọi Liệp Tử ra , đưa lên môi, chậm rãi thổi lên.

Giữa điệu nhạc du dương là sát khí bắn ra bốn phía, hào quang màu tím nhạt bọc chín người lại.

Cửu Đại Trưởng Lão khiếp sợ nhìn Khiêu Hồng cùng Liệp Tử, đôi nam nữ lại có thần khí trợ giúp, mà còn là Thủ Hộ sứ Giả.

Chín người liếc mắt nhìn nhau, đánh ra huyễn lực cực đại, ngay trước lúc huyễn lực của Hoa Khấp Tuyết cùng Mộ Lương sắp nghiền nát bọn họ, nhanh chóng chạy trốn mất dạng, bọn họ tuyệt đối không thể chống lại huyễn lực của thần khí, chuyện bây giờ bọn hắn phải làm, chính là tìm một chỗ trốn, chờ lúc vết rách mở rộng ra, nhanh chóng thành thần, như vậy cho dù là thần khí, nhất định sẽ không địch nổi chín người bọn họ, thần!

Người nằm mộng giữa ban ngày vĩnh viễn đều sẽ trở thành bi kịch, đây là chân lý từ xưa đến nay đều không thay đổi, hiện tại chín người luôn muốn thành thần, bọn hắn cũng không biết tương lai mà họ chờ đợi khốc liệt đến mức nào.

Giặc cùng đường chớ đuổi, đợi đến lúc vết rách mở ra, bọn họ tự nhiên sẽ hiện thân. Mộ Lương nhàn nhạt nhìn bọn họ thoát đi, muốn giết bọn hắn, dễ dàng, chỉ là hiện tại nếu giết bọn họ, những tộc nhân kia sẽ rất khó tìm thấy.

Lúc vết rách mở ra, bọn họ sẽ tự tìm tới cửa, nhân lúc này, nhanh chóng tìm kiếm tung tích của các tộc nhân. Hiên Viên Phỉ Cẩm đồng ý gật đầu, trầm giọng nói.

Chớ phân tán. Hoa Khấp Tuyết chỉ lạnh lùng nói một câu, liền đi về trước đi.

Đám người của Trạch Lương bắt đầu từ phía bắc của thần đảo tìm kiếm dần xuống, hết năm ngày, nhưng cái gì cũng không tìm được, bọn họ không phải không nghĩ tới tìm nơi kết giới, nhưng vẫn không có kết quả, vết rách nơi chân trời ngày một mở rộng hơn, tốc độ nhanh đến kinh người, nhưng so với chuyện nứt ra hoàn toàn, thì vẫn còn rất lâu.

Chủ tử, chỉ sợ do lúc hai ngài ở trong đó hồi phục năng lực đã tác động đến vết rách, nên làm nó phát triển rất nhanh. Liệp Tử lạnh nhạt nói.

Mộ Lương cau mày, nếu không tìm được tộc nhân trước khi nó hoàn toàn mở ra, có lẽ vĩnh viễn sẽ không tìm được bọn họ, cả thần đảo bọn họ đã tìm hết, bao gồm dưới lòng đất, chỉ biết tộc nhân bị chín người kia hút đi huyễn lực lượng, nhưng không bị nguy hiểm đến sinh mạng, nên bọn họ không thể nào đều chết hết được.

Còn có một tiểu đảo độc lập ở phía tây chúng ta còn chưa đến đó tìm. Hiên Viên Phỉ Cẩm đột nhiên lên tiếng, hòn đảo nhỏ kia không lớn, đi một lát liền có thể đi hết toàn bộ, hắn cảm thấy sẽ không có người núp ở đó.

Đi xem một chút. Hoa Trảm Lãng suy nghĩ một chút, cảm thấy mặc kệ có khả năng hay không, đi xem một chút cho yên tâm.

Mọi người đều gật đầu, đi theo Hiên Viên Phỉ Cẩm đi đến hòn đảo nhỏ kia.

Nơi này trước kia dê bò khắp nơi, rất đẹp, nhưng bây giờ. . . . . . Sính Vũ nhìn màu xanh lá cây đơn điệu trên mặt đất, giọng nói có chút khổ sở, nơi này đã từng là quê hương rất tươi đẹp của bọn họ, lại bởi vì tà niệm của các trưởng lão, hiện tại đã biến thành bộ dáng này.

Nương, khi tất cả sự việc kết thúc, nó sẽ trở lại như trước đây. Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng nói, an ủi nàng.

Sính Vũ khẽ gật đầu, trìu mến nhìn Hoa Khấp Tuyết, khi tất cả mọi việc kết thúc, nàng cũng sẽ không ở đây, nàng sẽ ở chung với nữ nhi, giúp nàng dưỡng thai, cùng nàng nuôi đứa bé, từ từ bù lại cho thiệt thòi mười tám năm qua đã thiếu nàng.

Đây chính là hòn đảo nhỏ kia? Mộ lê nhìn tiểu đảo xuất hiện ở ngoài biển trước mắt mình, khẽ sờ mũi, đúng là rất nhỏ, giấu người ở nơi đâu được chứ?

Đi lên xem một chút. Hoa Khấp Tuyết hơi híp mắt lại, kéo Mộ Lương phi thân lên trên đảo.

Tiểu đảo không lớn, nhưng lại có rất nhiều tảng đá lớn, nhỏ nhất cũng cao gần nửa người, Mộ Lương tỉ mỉ quan sát những tảng đá này như được sắp xếp chứ không phải không có quy luật, mắt liền động.

“A Noãn, những tảng đá này là bị người tới đây”.

Mộ Lương lợi dụng Liệp Tử nói chuyện với Hoa Khấp Tuyết, nghe vậy, Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, nhìn dưới tảng đá lớn mặc dù hết sức che giấu, cũng không cách nào che đậy được dấu vết đã bị di chuyển qua, sắc mặt lạnh lẽo, kéo Mộ Lương bay đến phía trước, đi vòng qua phía sau một tảng đá lớn, ở đó liền nhìn thấy có người nằm trên đất thì kinh ngạc mở to mắt.

Sư phụ! Hoa Khấp Tuyết ngồi xổm xuống, cau mày tra xét Hoa Liên Phong, thấy hắn không bị thương, liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Mộ Lương mím môi cũng không nói chuyện, từ trong lòng ngực lấy ra một lọ thuốc tử hoàn, lấy ra hai viên nhét vào trong miệng hắn, Hoa gia gia ngủ thiếp đi, chắc trong khoảng thời gian này đã không được ăn ngon.

Sau đó Hoa Trảm Lãng nghe được động tĩnh bên này, liền qua phía bên này nhìn thử, cả kinh trợn to hai mắt, Lão Đầu Nhi tại sao lại ở nơi này?

Mọi người nghe vậy, thì hiểu rõ Lão Đầu Nhi bẩn thỉu đang hôn nương này chính là Hoa Liên Phong, đối với nguyên nhân hắn sẽ xuất hiện ở nơi này cũng rất là tò mò.

Chờ hắn tỉnh lại đã biết. Mộ Lương nhàn nhạt liếc nhìn mọi người, liền đỡ Hoa Liên Phong dậy, lắc mình rời khỏi tiểu đảo.

Sợ rằng lúc Hoa gia gia thấy chúng ta lấy được Khiêu Hồng cùng Liệp Tử đã ra hiểu ta cùng với thần đảo này có quan hệ, mà người của thần đảo sẽ không rời khỏi thần đảo, cho nên hắn mới không kịp đợi mà tới thần đảo.

Mộ Lương đặt Hoa Liên Phong ở trên cỏ, phân tích nói.

Sư phụ làm sao biết thần đảo? trong mắt Hoa Khấp Tuyết có chút nghi ngờ.

Vũ di, ngài đối với sư phụ ta có ấn tượng không? Hoa Trảm Lãng lấy nước, lau sạch sẽ bùn bẩn trên mặt Hoa Liên Phong, lo lắng cau mày lại, nhìn Mộ Hỏa Nhi không ngừng thở dài, trong ngày thường không biết lớn nhỏ nhất chính là hắn, nhưng đến lúc mấu chốt, còn không phải chính hắn quan tâm sư phụ hơn so với ai khác.

Sính Vũ lắc đầu một cái, Thần đảo chưa bao giờ có liên lạc với ngoại giới. Nàng cũng rất kỳ quái, người này lại có thể thông qua kết giới tiến vào thần đảo.

Nguyệt nhi, hắn là sư phụ của con? Hiên Viên Phỉ Cẩm yên lặng nhìn Hoa Liên Phong hồi lâu, nhàn nhạt hỏi.

Dạ, khi hai người đưa con đến Mang sơn, là sư phụ đã cứu con. Hoa Khấp Tuyết gật đầu, hơi híp mắt nhìn phụ thân mình, Phụ thân, ngươi biết cái gì?

Chăm sóc nữ nhi của ta rất tốt, cũng không uổng năm đó ta cứu hắn. Đột nhiên Hiên Viên Phỉ Cẩm khẽ nở nụ cười.

Phỉ Cẩm. . . . . . A! Thì ra là hắn! Sính Vũ vỗ đầu một cái, nhìn Hoa Liên Phong lần nữa thì lại cảm thấy quen thuộc không ít, có chút xấu hổ cười cười, Mới vừa rồi đúng là đối với hắn không có ấn tượng gì .

Hiên Viên Phỉ Cẩm nhàn nhạt nhìn nàng một cái,trong mắt khẽ hiện lên ý cười, không có ấn tượng mới tốt, thê tử của hắn chỉ nhớ mình hắn là được rồi.

Phụ thân, nói một chút đi. Mộ Lương nhìn hai người bí hiểm nửa ngày, lại nhìn Hoa gia gia bên cạnh một chút, có chút ngạc nhiên.

Hắn cũng coi là có duyên với thần đảo, bốn mươi năm trước, hắn là vị thần y, năm đó hết lòng trị hết bệnh cho một người thuộc thế gia vọng tộc, thế nhưng gia đình kia không hề cảm kích, ngược lại sợ hắn nói ra nguyên nhân bị bệnh không mấy tốt đẹp của mình ra ngoài, nên đã phái đại đội nhân mã đuổi giết hắn, thân thể hắn bị thương nặng bay tới kết giới ở ngoài thần đảo.

Hiên Viên Phỉ Cẩm cố gắng nhớ lại, chỉ có chút mơ hồ về chuyện cũ, chỉ nhớ rõ nhiêu đó.

Ảo thuật của Hoa gia gia rất cường đại. Mộ Lương có chút kinh ngạc, lúc hắn còn nhỏ, đã biết rằng ảo thuật của Vô Cực lão nhân là mạnh nhất Vân Huyễn Đại lục, làm sao lại bị người ta đánh đến bị thương nặng như vậy.

Khi đó hắn vẫn chỉ là thư sinh yến đuối, trừ một thân y thuật, làm gì có ảo thuật cao cường, hôm đó ta thấy hắn ở ngoài kết giới, hơi thở thoi thóp, nghĩ hắn nếu có thể tới thần đảo, vậy thì cũng coi như là hữu duyên với chúng ta, liền cứu hắn, còn truyền cho hắn một chút ảo thuật không truyền ra ngoài của Hiên Viên tộc cho hắn.

Sính Vũ nghe Hiên Viên Phỉ Cẩm vừa nói như thế, cũng nhớ lại chuyện cũ.

Ha ha, cái thứ duyên phận này thật đúng là khó nói mà. Mộ Lê không nhịn được cảm thán, nếu ban đầu Phụ thân cùng nương của hoàng thẩm không cứu Vô Cực lão nhân, thì sẽ không còn hoàng thẩm tới bây giờ rồi.”

Phụ thân, nương, hai người mấy tuổi? nãy giờ Hoa Khấp Tuyết vẫn trầm mặc đột nhiên hỏi.

Hơn sáu mươi rồi. trong mắt Sính Vũ tràn đầy ý cười, nữ nhi không nói, nàng thật sự đã quên nói cho nữ nhi chuyện này rồi.

60! ? Mọi người thất kinh, nhìn dáng vẻ xinh đẹp, nhìn thế nào vợ chồng hai người cũng chỉ hơn ba mươi, hai mắt liền trợn tròn.

Ảo thuật của Hiên Viên tộc có công hiệu kéo dài tuổi thọ, mà thể chất của người Hiên Viên tộc cũng rất đặc biệt, tuổi thọ trung bình của mỗi người đều hơn 150 tuổi, đây cũng là nguyên nhân khiến cho Thập Đại Trưởng Lão nghĩ đến chuyện trường sanh bất lão. Hiên Viên Phỉ Cẩm nhìn bộ dáng kinh ngạc của bọn họ, nhàn nhạt giải thích, nếu không phải biết tuổi thọ của mình so ngoại giới dài hơn rất nhiều, thì làm sao nghĩ đến chuyện trường sinh bất lão.

A Noãn, nếu ta chỉ có thể sống đến 100 tuổi, làm thế nào? Mộ Lương nhíu lông mày, có chút lo lắng.

Chủ tử, nếu các ngươi nguyện ý, hoàn toàn có thể Trường Sinh Bất Lão.

Còn không đợi Hoa Khấp Tuyết trả lời, Liệp Tử liền truyền âm thanh đưa vào trong đầu hai người.

Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết kinh ngạc mở to mắt, đang muốn hỏi nguyên nhân, lại thấy Hoa Liên Phong ho khan vài tiếng, chậm rãi tỉnh lại.

Lão Đầu Nhi! Lão Đầu Nhi! Ngươi đã tỉnh! Hoa Trảm Lãng sờ sờ mặt của hắn, kích động rống to.

Thối. . . . . . Tiểu tử, ầm ĩ chết được...! Hoa Liên Phong mơ mơ màng màng thấy nhìn thấy Hoa Trảm Lãng, theo bản năng liền mắng lên.

Sư phụ.

Hoa gia gia.

Hoa Khấp Tuyết cùng Mộ Lương cũng cười nhạt kêu một tiếng, lần này, cuối cùng lão nhân gia cũng tỉnh táo, chợt ngồi dậy, ngây ngốc nhìn một đám người ở trước mắt, đột nhiên phát hiện mệt mỏi vô lực trên người cũng đã biến mất.

Nhìn kỹ đôi nam nữ mặc quần áo màu vàng kim trước mặt, đột nhiên kích động đến mù quáng, n công!

Liên Phong. Hiên Viên Phỉ Cẩm nhàn nhạt cười, gật đầu một cái.

Hoa Liên Phong nhìn ân nhân bốn mươi năm trước đã cứu mình, một lão nhân gia đã một bó tuổi lại ngồi dưới đất khóc to, những người khác thấy vậy không biết nói gì.

Tình huống hiện tại của Hoa Liên Phong đã không có gì, mọi người bắt đầu muốn biết hắn ở trên đảo nhỏ xảy ra chuyện gì.

Lúc Tuyết Nha Đầu cùng Lương tiểu tử vào Hàn Trì lấy được này bảo vật, ta liền nhận ra huyễn lực này đến từ thần đảo, liền nghĩ người của thần đảo sẽ không vô duyên vô cớ ra khỏi đó, liền tới đây xem một chút.

Hoa Liên Phong nói, Nhưng lúc ta nơi này, đã phát hiện nơi này thay đổi rất nhiều, tất cả người trên đảo đều không thấy, có một lần, ta đi theo nhóm người áo đen tới bên bờ biển, thấy bọn họ chui vào trong nước, nửa ngày không ra, liền có chút hiếu kỳ, chờ bọn hắn sau khi trở lại, ta liền chui vào nhìn một chút.

Dưới đáy biển của Đảo này, nhốt rất nhiều người, người nào ánh mắt cũng đờ đẫn, không còn sức sống, nhưng lại còn sống, ta muốn qua cứu bọn họ, nhưng, không thể ra sức. Hoa Liên Phong thở dài, Ta sợ mười người kia tìm được ta, liền núp vào, có thể do ảo thuật của ta quá thấp, cho nên bọn họ không phát hiện ra sự tồn tại của ta, chỉ là trên hòn đảo nhỏ này đúng là không có gì để ăn.

Hoa gia gia biết tộc nhân nhốt ở đâu? trong mắt Mộ Lương thoáng hiện lên vui vẻ, như vậy thì không cần phải tốn chút công sức nữa rồi.

Các ngươi đi theo ta. Hoa Liên Phong nhìn vẻ mặt mọi người đều có chút kích động, gật đầu một cái, đi về phía bờ biển.

Hoa Khấp Tuyết sờ mũi một cái, đột nhiên phi thân lên nắm cánh tay sư phụ, mang hắn đến bờ biển, nhẹ buông tay, liền ném hắn vào trong biển.

Tuyết Nha Đầu cái người không có nhân tính này, sao lại ném ta xuống! Hoa Liên Phong lớn tiếng mắng, lườm nàng một cái, lật người chui vào trong nước.

Phụ thân nương, các ngươi theo chúng ta xuống, những người khác, ở phía trên không cho phép xuống. Mộ Lương nói, sau đó kéo Hoa Khấp Tuyết xuống nước.

Phỉ Cẩm, chúng ta thực sự phải cám ơn Liên Phong rồi. Sính Vũ đỏ mắt.

Hiên Viên Phỉ Cẩm gật đầu một cái, ôm lấy nàng nhảy vào trong nước.

Hoa Liên Phong bơi thật lâu, thấy một bầy cá vòng quanh một chỗ, hưng phấn phất phất tay về phía bốn người, Ở giữ bầy cá!

Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết liếc mắt nhìn nhau, trong mắt thoáng hiện lên ý cười, phóng tới phía bầy cá.

Hiên Viên Phỉ Cẩm cùng Sính Vũ vọt tới, trong chớp mắt, hào quang màu tím nhạt cùng ánh sáng màu vàng khổng lồ bao vây lấy bầy cá, không lâu lắm, liền cảm thấy nước biển kịch liệt run chuyển, bầy cá phân tán ra, đám người bị vây bên trong liền chìm xuống biển đáy.

Bốn người lại tạo một phòng hộ cho bọn họ, mang bọn họ lên bờ.

Những người đó người nào sắc mặt cũng


/147