Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 92 - Chương 68.5

/147


Editor: Mộc Du

Tiệc chúc thọ hôm nay thật là đặc sắc, Hoàng đế lập hậu rồi giải tán hậu cung, Thánh vương cưng chiều thê tử, thê tử của Thánh vương bộc lộ bản lĩnh, trưởng công chúa có tin vui, thái tử Phong quốc ra tay hào phóng. . . . . .

Vườn hoa Thánh Vương phủ.

A noãn, cười một cái thôi. Mộ Lương tựa ở trên ghế dựa, ôm Hoa Khóc Tuyết nhẹ giọng dụ dỗ.

Hoa Khóc Tuyết nhắm hai mắt, mặt không biểu cảm tựa vào trên người hắn.

A noãn, ta nhận lỗi với nàng vẫn không được sao? Đừng không để ý tới ta. Mộ Lương bất đắc dĩ thở dài, chóp mũi đụng vào cái trán của nàng.

Tốt, vậy chàng biết lỗi của mình là gì không? Hoa Khóc Tuyết mở mắt ra, ngồi thẳng người, từ trên cao nhìn xuống hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng.

Ta không nên không nói cho nàng phương pháp mở cái hộp ra. Mộ Lương một tay gác sau đầu, một cái tay khác ôm eo của nàng, cười híp mắt nói, nào có nửa điểm của bộ dạng nhận lỗi.

Tại sao không nói. Hoa Khóc Tuyết nhẹ trừng hắn, đừng xem nàng phá trận dễ dàng thật ra nàng đã mất không ít sức lực.

A noãn, nàng phải lập uy. Mộ Lương ngắt hông của nàng: Nếu ta nói cho nàng phương pháp, theo tính tình lười của nàng, khẳng định nàng sẽ dùng, người ta như thế nào nhìn ra được bản lĩnh của nàng, hả?

Hoa Khóc Tuyết nghe vậy, trong lòng ấm áp, ánh mắt giật giật, Mộ Lương nói không sai, nàng nếu biết phương pháp kia, nhất định sẽ không phí sức đi phá hủy cái rương đó, gây ra động tĩnh lớn như vậy. Nhưng nếu vậy thứ nhất, người khác không biết bản lĩnh của nàng, ngày sau nàng gả cho Mộ Lương, không chừng sẽ có người tới gây phiền toái nhưng hôm nay náo loạn như vậy, nàng coi như là trấn áp được không ít người, cũng vì nàng ngày sau giải trừ rất nhiều phiền toái. . . . . .

Hả? Mộ Lương nhíu mày: Suy nghĩ thông suốt rồi?

Ừ. Hoa Khóc Tuyết đáp lời.

Không tức giận? Mộ Lương dịu dàng cười, muốn đem nàng ôm về trong lòng, lại thấy nàng đưa tay ra chống đỡ lồng ngực của mình, lại bắt đầu trừng hắn.

Chuyện này coi như chàng vì ta mà suy nghĩ, vậy còn chuyện kia? Hoa Khóc Tuyết không cho phép hắn ôm, lạnh lùng liếc nhìn hắn.

Còn có chuyện gì? Mộ Lương ngẩn người, có chút không giải thích được.

Chuyện ta gả cho chàng, làm sao chàng lại nói ra. Hoa Khóc Tuyết nguy hiểm híp mắt, hắn tính kế nàng, cũng không chỉ một việc, nàng có thời gian cùng hắn từ từ tính sổ.

A noãn không muốn gả cho ta sao? Mộ Lương ủy khuất nhìn nàng.

Đừng có giả bộ. Hoa Khóc Tuyết hừ nhẹ một tiếng, bấu vào lồng ngực hắn cho đến khi người khác kêu đau cầu xin tha thứ mới thôi.

A noãn, ta biết rõ nàng sẽ xấu hổ, nếu ta hỏi nàng, nàng nhất định sẽ ấp úng không có được đáp án, cho nên. . . . . . Mộ Lương sờ mũi một cái, thành thật khai báo.

Chàng mới xấu hổ! Hoa Khóc Tuyết thẹn quá hóa giận, nện cho hắn một cái, đẩy hắn ra liền nhảy xuống đất.

Đừng đi. Mộ Lương nhanh chóng bắt được tay của nàng, cũng đứng lên.

Người nào thích gả thì gả đi, dù sao ta cũng không lấy! Tính tình xấu của Hoa Khóc Tuyết lại nổi lên, có là đối mặt với Mộ Lương đi nữa cũng đừng trông cậy Hoa đại cô nương nàng nể mặt.

Hoa Khóc Tuyết, ở Hàn Trì, nàng cũng đã đồng ý gả cho ta, ba ngày sau, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, nàng cũng phải ngoan ngoãn lập gia đình cho ta! Mộ Lương cắn răng, hung tợn nhìn nàng chằm chằm, hơi tức giận rống lên, hoàn toàn bị câu nói Không lấy của nàng chọc giận.

Hoa Khóc Tuyết bị hắn rống liền sững sờ, ủy khuất mím môi, đây là lần đầu tiên Mộ Lương giận dữ với nàng như vậy, nàng có chút khổ sở.

Mộ Lương phản ứng kịp, thiếu chút nữa muốn tát chính mình hai bạt tay, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của nàng, một hồi đau lòng, hắn hết mực cưng chiều tiểu nha đầu này, lúc nào thì dữ dội với nàng như vậy, lúc này đoán chừng là nàng rất thương tâm.

Thật xin lỗi, thật xin lỗi, A noãn, ta không phải cố ý, ta không nên hung dữ với nàng. Mộ Lương có chút bối rối khẩn trương cầm tay của nàng, trong giọng nói đều là ảo não.

A noãn, nếu như tức giận, liền đánh ta, mắng ta đi, đừng có hờn dỗi, được chứ? Mộ Lương thấy nàng chỉ là ủy khuất nhìn mình, cũng không nói chuyện, lòng như lửa đốt, giọng nói kia muốn bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu dịu dàng.

Để ta một mình yên tĩnh một chút. Hoa Khóc Tuyết thấy hắn như vậy, cũng hạ không được quyết tâm trách hắn, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, vừa muốn đem tay của hắn đẩy ra, nàng cần tìm một chỗ an tĩnh, để ổn định tâm tư hỗn loạn.

Nàng hiện tại rất loạn, ba ngày sau chính là lễ cưới rồi, nàng có chút khẩn trương, có chút mong đợi, có chút xấu hổ, cũng có chút sợ, nàng yêu Mộ Lương, gả cho hắn, nàng cam tâm tình nguyện, thậm chí nàng rất chờ mong nhưng nàng vẫn chưa biết cách làm một thê tử tốt. Mộ Lương đối với mình tốt như vậy, chuyện gì cũng đều vì nàng mà suy nghĩ rất tốt, nhưng nàng thì sao, trừ làm mặt lạnh với hắn, chính là tính tình hay đùa bỡn, nàng như vậy, có thể làm một thê tử tốt sao?

Bên này Hoa Khóc Tuyết vẫn còn đang suy nghĩ viễn vong nên không biết sắc mặt không ngừng biến hóa của nàng đã thu vào đáy mắt Mộ Lương, ở đáy lòng hắn nổi lên sóng lớn.

Mộ Lương nhìn vẻ mặt nàng thay đổi liên tục, trong lòng hoàn toàn trầm xuống, A noãn là đang hối hận sao? A noãn thật không muốn gả cho hắn rồi hả?

Hoa Khóc Tuyết nghĩ thì nghĩ, động tác lại không quên theo bản năng liền muốn tiếp tục đẩy tay Mộ Lương.

Sắc mặt Mộ Lương trắng nhợt, nắm thật chặt tay nàng, khẩn trương nhìn nàng, đôi môi bởi vì dùng sức mím môi mà trắng bệch.

A, đau. . . . . . Chàng làm gì đấy? Hoa Khóc Tuyết chỉ cảm thấy tay đau nhói, trong nháy mắt hồi hồn, cau mày nhìn Mộ Lương, muốn hắn buông tay, lại thấy hắn hai đầu gối mềm nhũn, Đông một tiếng quỳ xuống đất.

Mộ Lương, chàng mau đứng lên đi. Hoa Khóc Tuyết không biết là có chuyện gì xảy ra, thấy hắn quỳ xuống, trong đầu trống rỗng, dùng sức muốn kéo hắn, lại thấy hắn vẫn không nhúc nhích, không khỏi gấp chạy lên não.

A noãn, ta thật sự vô cùng yêu nàng, không cần cự tuyệt làm tân nương của được chứ? Nàng nếu không đồng ý, ta liền không đứng lên! Bây giờ đối với Mộ Lương cái gì khí khái nam nhi, cái gì tôn nghiêm nam tử tất cả đều không cần, hôm nay Hoa Khóc Tuyết nàng không gật đầu, Mộ Lương hắn cũng không đứng dậy trong con ngươi thâm thúy tất cả đều là nghiêm túc.

Hoa Khóc Tuyết ngơ ngác nhìn hắn, đầu óc có chút xoay chuyển không kịp.

Mộ Lương thấy nàng không có phản ứng, trong lòng gấp muốn chết, thấy nàng còn chưa có phản ứng, sắc mặt dần dần có chút chán nản, cầm lấy tay nàng, có chút run rẩy, cuối cùng tịch mịch buông ra. . . . . .

Hoa Khóc Tuyết cũng tại lúc này hồi hồn, hai mắt nhíu lại, phản ứng bắt lại tay hắn,


/147