Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 10 - Chương 10

/153


Em lấy từ chỗ nào? Tống Ý Nhiên tò mò đi lại gần.

Nhìn thấy lông mi dài của anh ta tưởng chừng như muốn chợt hiện ra trước mắt cô. Lâm Khả Tụng vội lùng lui nửa bước về phía sau, tránh thoát.

Dù sao cũng không phải là bán thân hay bán thận, hợp pháp là được! Anh quản nhiều thế!

Lâm Khả Tụng khoá trái cửa phòng ngủ, thay quần áo, đi đến phố đối diện ăn Ma Lạt Thang với Tống Ý Nhiên.

Tống Ý Nhiên không hỏi 1000 Đô-la lấy từ đâu, ngược lại vừa gắp một miếng củ cải khô vào chén vừa hỏi cô: Em nói có lẽ em cũng đi Newyork Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cũng là đi du học sao?

Em đâu có tốt số như anh. Em đi giúp nhà hàng người Hoa của chú em một tay. Nếu như có thể góp đủ tiền, có lẽ sẽ suy tính học lên thạc sĩ.

Ồ, vậy thì cố gắng chọn học cùng trường với anh đi! Như vậy anh có thể bảo vệ em rồi!

Thôi đi, thật ra anh nghĩ là em học cùng chuyên ngành với anh, sau đó anh có thể sao chép bài tập của em chứ gì! Nhưng mà anh thật sự cảm thấy em nên đồng ý lời mời của chú em không?

Hiện tại sinh viên rất nhiều. Em muốn xinh đẹp cũng không xinh đẹp, muốn vóc người cũng không có vóc người, cũng không thể tự khen mình giỏi giang, nào có dễ để người khác nhìn thấy vẻ đẹp bên trong của em? Nếu như có điều kiện, đi ra xem một chút về thế giới bên ngoài cũng là chuyện tốt, có lẽ sẽ làm thay đổi vận mệnh cuộc sống của em. Hơn nữa em tới đó giúp chú em một tay, là kiếm tiền, chứ không phải là tiêu tiền. Em còn trẻ, cảm thấy nơi đó không thích hợp với mình hoặc là không không đến nơi đến chốn vài thứ rồi trở về, cũng không muộn. Nói không chừng đến thời điểm đó, suy nghĩ của em cũng chín chắn hơn, cũng sẽ không đến ba ngày hai bữa công ty đã đuổi việc em, mà là em đuổi việc công ty rồi.

Tống Ý Nhiên luôn dùng giọng điệu tuỳ ý nói chuyện quan trọng với người khác.

Nhưng là Lâm Khả Tụng biết, anh rất nghiêm túc.

Sau khi hai người ăn uống no nê, Lâm Khả Tụng đi ngân hàng đổi tấm chi phiếu kia.

Tống Ý Nhiên cảm thấy giá quy định rất thích hợp, để cho Lâm Khả Tụng lấy tiền vừa mới đổi ra, gửi vào trong thẻ.

Khi Lâm Khả Tụng bỏ thẻ vào trong túi tiền, Tống Ý Nhiên chợt giữ tay cô lại.

Tay em sao thế?

À? Cái này à? Không có gì! Ngày hôm qua không cẩn thận ngã xuống, bàn tay chà nhằm đất bị rách da!

Ngóm tay của Tống Ý Nhiên ấm áp, xuyên qua da thịt, cô có thể cảm nhận rõ ràng độ mạnh yếu của đối phương.

Máu không kiềm được kích động, giả vờ bình tình rút khỏi ngón tay của Tống Ý Nhiên.

Em đúng là không cẩn thận.” Tống Ý Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, Em như vậy, nếu thật sự đi giúp chú em một tay, cũng đừng làm rơi mâm rơi chén.

Vậy cũng tốt hơn cái người chưa rửa qua chén đĩa như anh.

Vừa lúc đó, điện thoại của Lâm Khả Tung vang lên. Điện thoại di động của không có hiện lên tên người gọi.

Điện thoại quấy rối sao. Đầu của Tống Ý Nhiên sáp lại gần hỏi.

Một nửa cổ trắng nõn nằm ngay trước mắt Lâm Khả Tụng, cô theo bản năng nuốt nước miếng, đang muốn đẩy đầu đối phương ra, Tống Ý Nhiên lại nói: Quả thật em có thể cúp, đây là số của Sở Đình.

Cái gì? Lâm Khả Tụng hơi sửng sốt, Nếu như là Sở Đình, nhất định em phải nhận.

Hai tay Tống Ý Nhiên ôm vào nhau nhíu mày lại, Em mà nhận thì phỏng chừng bịt lỗ tai đi.

Nếu như cô ấy chạy tới làm ầm ĩ nhà em, cả nhà em đều sẽ bịt hết lỗ tai.

Lâm Khả Tụng nhận cuộc điện thoại, Alo, tôi là Lâm Khả tụng, xin hỏi đầu dây là ai?

Ngay cả giọng nói của tôi cô cũng không nghe ra sao!

Hừm, cơn tức vẫn còn lớn.

A, Sở Đình à? Chuyện gì?

Bây giờ không phải là cô đang vô cùng vui vẻ ở chung một chỗ với Tống Ý Nhiên à ? Cái con hồ ly tinh này! Cô chọc tới Sở Đình tôi, nhà họ Sở chúng tôi chắc chắn sẽ không để cho cô sống tốt!

Đừng như vậy, cô yêu đương với anh ấy, lôi tôi vào làm cái gì? Thực sự là tôi ở chung một chỗ với Tống Ý Nhiên, chúng tôi vừa mới ăn Ma Lạt Thang !

Cô. . . . . . Cô. . . . . Lần trước còn nói với tôi, cô không có ý nghĩ gì khác với anh ấy! Cái con hồ ly tinh này! Cô. . . . . .

Chờ một chút, Sở Đình, bản thân cô sờ lại lương tâm mình mà hỏi xem, Lâm Khả Tụng tôi có vốn mà làm hồ ly




/153