Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 3 - Chương 3

/153




Lâm Khả Tụng nghiêng đầu, một cây gậy dò đường lại có công dụng lớn như vậy à? Anh ta không sợ tự làm mình bị kẹt mình sao?

Ngay cả người sáng mắt như Lâm Khả Tụng cô đây, thỉnh thoảng cũng sẽ bị cửa xoay kẹp lại đấy.

Có điều Lâm Khả Tụng cũng không nhìn thấy trai đẹp mà quên hết tất cả, bởi vì từ bộ dáng đến bước chân của chàng trai kia đều tỏa ra một cảm giác lạnh lẽo, nhìn lâu, trong lòng sẽ cảm thấy rất lạnh.

Lâm Khả Tụng đi vào khách sạn, mới biết Tống Ý Nhiên đã đặt một phòng riêng nhỏ. Đi theo người bồi bàn mặc chiếc sườn xám duyên dáng vào phòng, mới biết căn phòng nhỏ này cũng có nhiều đặc biệt. Nó ở tầng cao nhất của khách sạn, ba bức tường trong phòng là thủy tinh trong suốt, có thể nhìn hết phong cảnh thành phố.

Lâm Khả Tụng vuốt nhẹ chóp mũi, Đầu óc của Tống Ý Nhiên không bị hỏng chứ?

Mời cô ăn cơm, phải đặt một phòng riêng như vậy sao?

Gian phòng này chắc đắt lắm phải không?

Mặc dù vấn đề này rất thô tục, Lâm Khả Tụng vẫn quyết định hỏi ra.

Phí dịch vụ phòng là 10 phần trăm tiền ăn.

...

Quả nhiên, cái tên Tống Ý Nhiên này lại đang đốt tiền bừa bãi rồi.

Vừa lúc đó, cửa bị mở ra một lần nữa, tiếng giày cao gót cùng với tiếng cười nói truyền đến.

Lâm Khả Tụng chợt có dự cảm xấu.

Khi Sở Đình kéo Tống Ý Nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Khả Tụng, dạ dày Lâm Khả Tụng lại bắt đầu dời sông đảo biển.

Khả Tụng! Cô tới sớm vậy!

Giọng nói duyên dáng của Sở Đình vang lên, trong sự êm ái lại có chút hương vị con gái khiến người ta vừa thấy đã thương .

Chẳng trách Tống Ý Nhiên tính tình hay thay đổi thất thường lại vẫn chưa chia tay với cô ta.

Lâm Khả Tụng bỗng cảm thấy ý nghĩ của mình rất không đàng hoàng.

Đúng vậy. Vào giờ cơm, giao thông sẽ khá chật chội, tôi sợ không chen được lên tàu điện ngầm, nên tới sớm một chút.

Tàu điện ngầm còn tốt chán. Không giống lúc tôi và Ý Nhiên bị tắc đường ở Tam Hoàn. Cô biết anh ấy nói gì với tôi không?

Vừa đi tới, Sở Đình liền kéo tay Lâm Khả Tụng, tỏ ra thân thiết khiến toàn thân cô có chút không thoải mái.

Hả, anh ấy nói gì?

Ha ha, anh ấy nói nếu anh ấy lại đến muộn, Khả Tụng sẽ đá tung đầu của anh ấy!

Trán của Lâm Khả Tụng bốc khói. Đây là lời cô nói với anh ta, có cần phải kể lại cho người khác không?

Tôi đã nói sao có thể chứ. Có điều anh ấy nói như vậy, hại tôi cuống cả lên, chỉ sợ sẽ đến muộn. Nhưng mà không ngờ cô lại đến trước. Chưa đợi lâu chứ? Không giận chứ?

Mặc dù chỉ là giọng điệu đùa giỡn, vẻ mặt Sở Đình cũng chân thành, nhưng sao trong lòng Lâm Khả Tụng vẫn cảm thấy là lạ.

Đừng nghe anh ấy nói bậy, sao tôi có thể giận chứ?

Ba người ngồi xuống, Tống Ý Nhiên nhường quyền gọi đồ ăn cho hai cô gái.

Mà Sở Đình lại đẩy chiếc máy tính bảng cứng nhắc dùng để chọn món qua cho Lâm Khả Tụng.

Khả Tụng, cô muốn ăn gì thì chọn đi. Đừng khách khí nha! Ngày hôm qua vốn là Ý Nhiên muốn mời cô ăn cơm để nói một chút về chuyện anh ấy đi du học, không ngờ tôi tới sớm, làm hỏng chuyện của hai người. Ở đây xin được xin lỗi cô! Có điều nghe Ý Nhiên nói, tính tình của cô tùy tiện như bé trai, chắc sẽ không giận tôi đâu, đúng không?

À...Sẽ không. Lâm Khả Tụng trừng mắt với Tống

/153