Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 6 - Chương 6

/153


Editor: Tranh

“Nấm Khấu Bắc được cho vào súp nấm Khẩu Bắc quá nhiều. Nếu cho số lượng nấm Khấu Bắc vào vừa đủ thì có thể nâng cao hương vị của gan và ruột heo, nhưng nếu cho vào lượng nhiều hơn, sẽ át mất hương vị tinh hoa nhất.”

Nói xong, Giang Thiên Phàm đã chuẩn bị đứng dậy.

Lâm Khả Tụng nhìn chén gan xào giống như chưa từng bị đụng vào, đau lòng muốn chết. Mỗi lần cô mang món gan xào của bà Vương cho bầy mèo ham ăn trong phòng ngủ, chúng nó đều hận không thể liếm sạch sẽ. Nhưng Giang Thiên Phàm lại chỉ ăn một miếng, còn có giọng điệu soi mói.

Lâm Khả Tụng không muốn bà Vương nhìn thấy thức ăn còn nhiều như vậy, vội vàng lấy cái muỗng mà Giang Thiên Phàm đã dùng qua, ăn hết hai ba lần, thiếu chút nữa là bị phỏng.

Giang Thiên Phàm lại dùng gậy dò đường gõ lên bàn một cái, nhỏ giọng nói: “Đi. Đi tới một chỗ.”

Lâm Khả Tụng tùy tiện lau miệng, nghĩ thầm món gan xào của bà Vương không hợp với anh, thành phố lớn như thế, chắc sẽ có món hợp khẩu vị của anh.

Cô đỡ xe đạp, Giang Thiên Phàm ngồi lên, Lâm Khả Tụng nghĩ ở trong lòng tiếp theo nên đi chỗ nào.

Dần dần, bọn họ đi tới một ngõ nhỏ. Dưới bánh xe đất đá đầy đủ, làm cho xe không khỏi lắc lư.

Lâm Khả Tụng nghiêng ngã đến mấy lần. Cô vốn tưởng Giang tiên sinh ở sau lưng sẽ giữ cô, hoặc ít nhất thì ôm cái đệm, nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn bình tĩnh rũ hai tay xuống đùi.

Điều này làm cho Lâm Khả Tụng nổi lên ý tưởng xấu.

Cô cố ý kêu “ui da”, đạp xe xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước.

Nhưng lại khiến cho người ta thất vọng, theo đạo lý thì khả năng thăng bằng của người mù không tốt, nhưng Giang Thiên Phàm vẫn vững như núi Thái Sơn mà ngồi ở phía sau cô, một tiếng kêu lớn cũng không có.

“Thính giác của tôi rất tốt, Lâm tiểu thư. Trên con đường này rất ít người đi, mặc dù mặt đường không bằng phẳng nhưng với khả năng của cô thì có thể điều khiển tốt được thăng bằng.”

Giọng nói Giang Thiên Phàm lành lạnh truyền đến từ phía sau lưng.

Nhất thời tim Lâm Khả Tụng lập tức trầm xuống

Cô chỉ muốn vui đùa một chút thôi, chắc không bị trừ vào tiền “hướng dẫn du lịch” chứ?

“Cái này. . . . . . tôi chỉ cảm thấy bầu không khí hơi lạnh, nên muốn làm không khí thêm sinh động mà thôi. . . . . Ha ha. . . . . .”

Cô cũng làm chuyện giống như thế với Tống Y Nhiên, tên đó còn chẳng biết xấu hổ nói cái gì mà “muốn chết cùng chết”, sau đó hai người cười ha ha.

Nhưng khi chỗ ngồi phía sau đổi thành Giang Thiên Phàm, thật đúng là tự tìm chết.

“Quan hệ giữa tôi và cô là người thuê và người được thuê thôi, không cần phải làm bầu không khí sinh động.”

Giọng Giang Thiên Phàm đều đều như máy móc bình thường không có chút cảm xúc nào, thậm chí còn mang theo cảm giác lành lạnh của kim loại.

Thế nhưng Lâm Khả Tụng phát hiện mình không phản bác được.

Cô vừa đạp xe vừa nghĩ trong lòng, không hiểu hoàn cảnh sống của vị Giang tiên sinh này như thế nào. Ngay cả đạo lý đối nhân xử thế cơ bản nhất cũng không biết sao? Cho dù chỉ là quan hệ thuê và được thuê, nhưng cô khổ cực chở anh ta đi qua bao con phố lớn ngõ nhỏ, chẳng lẽ ngay cả tư cách nói cười liên tục hai câu cũng không có?

Nhìn anh ta ngồi xe sang trọng đến nhà hàng Lãng Hoa, giám đốc của nhà hàng lại tự mình ra đón, rồi cả trợ lý Lý Ngạn có bộ dạng sống chết quan tâm tới anh ta, nói anh là nhân vật quan trọng gì đó —— hơn phân nửa là một nhà tư bản đó!

Nhà tư bản thì cũng bị khinh bỉ!

Khi bọn họ cũng đi đến cuối ngõ nhỏ, chỗ giao nhau của thành phố lớn thì Lâm Khả Tụng dừng lại.

Một lúc sau, mùi dầu áp chảo truyền đến, cùng với mùi nước sốt đậm đà, Lâm Khả Tụng theo bản năng liếm môi một cái.

“Giang tiên sinh, chúng ta đã đến. Nếm thử món dạ dày nổ ở đây đi. Bình thường mọi người đều đến các nhà hàng lớn hoặc là các phố buôn bán ăn món dạ dày nổ. Thật ra đều là gạt người đó, những quán nhỏ ở trong hẻm hoặc lề đường như thế này làm món dạ dày nổ mới là chính cống.”

Ngoại trừ giới thiệu món ăn ra, Lâm Khả Tụng đã không còn muốn nói chuyện với anh nữa rồi.

Theo thường lệ, cô phải dọn dẹp chỗ ngồi của Giang Thiên Phàm trước khi anh ngồi xuống, dùng khăn lau chỗ ngồi cho sạch sẽ, lau đến khi mặt bàn đến một vết bẩn cũng không thấy.

Lâm Khả Tụng nghĩ ở trong lòng, còn chưa đến nhà


/153