Tìm Kiếm Ghi Chép Của Quỷ

Chương 5: Án tử hình

/8


- Cậu làm gì thế?

Tiếng bước chân của Dương Song Song vang lên phía sau tôi.

Tôi quay đầu lại bảo:

- Mình muốn xem nó đi nơi nào!

Tôi lập tức kêu "a" một tiếng, hình như trán đụng phải một cây nào đó trong vườn ươm. Lúc này mới nhớ ra bây giờ tôi là người nhìn thấy cõi Âm Dương, nhưng trong thế giới hiện thực lại như một người mù.

Tôi đành dừng bước, nhưng đã muộn... tôi đã nhìn thấy tất cả.

Cảnh tượng mà tôi thấy làm cả đời này khó quên, chắc chắn nó sẽ xuất hiện thêm nhiều lần trong mộng của tôi nữa.

Đầu tiên, tôi phát hiện ra rằng, tuy mặt trăng treo cao đang chiếu sáng nhưng trên mặt đất lại không hề có bóng của tôi. Vậy mà những cái bóng cao, thấp của các bia mộ lại rõ mồn một ngay trước mắt. Không cần giáo sư Dương phân tích, tôi cũng biết, mình hiện vẫn chỉ là một người đứng ngoài quan sát, cũng chưa tiến vào cái thế giới tám đời xui xẻ kia, cho nên “rắn có chân” cũng không cắn được tôi.

Cùng lúc ấy, ở trên mặt đất, tôi nhìn thấy một bóng đen mờ ảo đang chuyển động.

Hình chiếu màu đen in trên mặt đất trôi đi rất quỷ dị.

Tôi ngẩng đầu, dưới ánh trăng âm u, một con chim rất lớn giống chim ưng lượn từ trên không xuống.

Cảm ơn trời đất, mục tiêu của nó không phải tôi.

Mà là cái bóng người tái nhợt phía trước.

Đó là bóng lưng của một cô gái nhỏ nhắn mềm mại, áo trắng như sương, tóc dài như thác. Váy áo trên người cô không xác định được rõ là thời đại nào, cũng không phải là mốt đang phổ biến trong mùa hè này, hình như là mốt của mấy trăm năm trước. Cô dang rộng hai cánh tay, ngửa mặt lên trời.

Tôi suýt nữa hét lên thành tiếng, bởi vì dưới chân cô, có một thứ đang bò tới, chính là con rắn, à không, là quái vật giống rắn vừa rồi đã cố gắng tấn công tôi.

Không phải một con, mà là sáu con.

Con chim lớn từ trên trời giáng xuống, lúc này đã có thể thấy rõ một phần mặt và miệng của nó, giống chim ưng, nhưng so với ưng thì bộ mặt nó trông còn hung ác hơn gấp trăm lần. Khiến ta không thể nào quên được, là một đôi mắt đỏ tươi.

Đỏ tươi như máu.

Hai luồng ánh sáng máu lao thẳng tới cô gái áo trắng đang không một chút phòng bị.

Máu càng nhiều.

Gần như cùng lúc, trên mặt đất, sáu con quái vật rấn đều vồ lấy cô gái.

Tôi sợ hãi hét to! Tại sao cô không trốn? Tại sao cô không phản kháng?

Cô ấy vẫn dang rộng hai tay, ống tay áo nhẹ nhàng, giống như cánh bướm bay lượn trong gió, mặc cho sâu bọ, chim dữ gặm cắn.

Có lẽ cô cũng kêu rên, nhưng tôi không nghe được. Tôi chỉ là khách xem. Tôi muốn giúp đỡ cô nhưng không thể.

Tôi ôm chặt đôi mắt, trong lòng bàn tay toàn là nước mắt.

- Cậu làm sao vậy? Sao tự dưng lại hét toáng lên thế… Trời ạ, lại còn khóc nữa?

Giọng nói của Dương Song Song lại vang lên.

Tôi buông tay, phát hiện cô bạn đang đứng trước mặt còn nhìn chằm chằm vào mắt tôi...

- Không có… Không có…

Tôi cố gắng giữ vững hình tượng lạnh lùng:

- Mình vừa ngáp một cái ấy mà… Con quái vật kia lại vừa làm tớ giật cả mình.

Tôi tiếp tục dõi mắt nhìn qua, vừa nãy còn thấy cô gái đó nằm yên một chỗ, giờ chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu. Toàn bộ mọi thứ đều như mơ hồ, nhìn không rõ lắm.

Nói thật, tôi cũng không muốn quan sát kỹ. Mặc kệ đây có phải là cõi Âm Dương hay không, thì nó cũng không nằm trong thế giới của tôi.

Nhưng lúc đó tôi cũng không hiểu sao mình lại muốn xem cảnh tượng so với chém giết còn thê thảm hơn gấp bao nhiêu lần ấy!

- Nhưng…

Tôi bắt đầu hoảng sợ:

- Bạn còn chưa nói cho mình biết, làm thế nào để thoát khỏi cái bãi tha ma này để trở về vườn ươm trong thực tế.

Cuối cùng, bộ xương của cô gái kia cũng dần dần tan biến hoàn toàn trong tầm mắt tôi, giống như vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng. Trước mặt tôi lúc này, dưới bóng đêm u ám, mênh mông vô bờ đều là nấm mồ và mồ mả. Nếu căn cứ vào phương hướng chính xác đi tới ký túc xá của mình, thì đêm nay tôi chỉ có thể nằm trên một nấm mộ để tiến vào giấc ngủ.

Cũng may, tôi có thể nhìn thấy ánh mắt của Dương Song Song qua cặp kính lóe ra, cô ấy cũng đang nghĩ tới một vấn đề giống tôi.

Cuối cùng, cô ấy đã mở miệng, tuy nhiên lần này giọng điệu có cảm giác là lạ, có phần hoài nghi, có phần mong đợi, lại pha chút hưng phấn, thậm chí, còn thêm hoảng sợ:

- Cậu…Cậu là ai?

Giờ tôi mới nhớ ra, từ nãy tới giờ tôi chưa giới thiệu bản thân cho cô ấy biết, dù sao dự tính ban đầu của tôi là “che dấu” mà. Nhưng bây giờ với tình hình này cũng không dấu diếm nữa, tôi đáp:

- Mình tên… Mình tên Âu Dương Phỉ.

Nếu lúc này tôi lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cái đầu phình to của Dương Song Song, bạn sẽ thấy một khuôn mặt với đủ sắc thái biểu cảm phức tạp nhất, rối rắm, kinh ngạc, uể oải, kích động, mê mẩn, vui sướng, sợ hãi… đan xen vào nhau.

- Cậu họ Âu Dương…

Xem ra, họ Âu Dương là được rồi, có hay không có phần tên sau cũng không quan trọng.

- Phỉ, Âu Dương Phỉ.

Tôi cần giữ đầy đủ họ tên của mình

- Âu Dương Sảnh là thế nào với cậu?

- Cô.

- Âu Dương San là…?

- Cô út.

Dương Song Song chấn động toàn thân, sợ hãi rụt rè lùi về phía sau hai bước:

- Cậu chính xác là con cháu nhà họ Âu Dương!

- Ơ…Đây không phải là lỗi của mình mà, họ Âu Dương đâu phải là do mình quyết định…

Bỗng nhiên Dương Song Song lao lên, ôm chặt lấy tôi, miệng lặp lại:

- Cậu thật sự là Âu Dương!

Giờ tôi mới hiểu, hóa ra ban nãy cô ấy lùi về phía sau là để lấy đà thực hiện cái ôm này.

Bị một người gặp mặt không quá nửa giờ lại là “Bạn bè cùng giới tính” nhiệt tình ôm ấp như thế này, tôi nghĩ đổi lại là các bạn chắc chắn cũng sẽ cảm thấy mất tự nhiên, cũng may, lúc này, tôi còn thật cảm ơn “Nhân khí”.

Bỗng nhiên cô buông tay ra, hô hấp của tôi cũng thông thuận trở lại, nghe cô hào hứng nói:

- Tin tốt lành, tớ có thể ôm cậu, chứng tỏ cơ thể cậu vẫn còn ở trong vườn ươm, ở trong thế giới hiện thực, chỉ có điều, bây giờ có lẽ, đôi mắt của cậu... Đôi mắt của cậu có thể nhìn thấy cảnh tượng của cõi Âm Dương…

- Nhưng mà…

Tôi phản đối:

- Chuyện như vậy trước đây chưa từng xảy ra với mình!

Còn có loại gió vừa âm hiểm vừa lạnh lùng kia cứ chăm chăm quấn quýt lấy tôi giống như một đoàn ma tơ tằm vậy.

- Cậu cho là chỗ nào cũng có cõi Âm Dương sao hả? Điều này chứng tỏ, tại riêng nơi đây, riêng khoảng thời gian này, cậu có thể nhìn thấy mộ hoang của trăm năm trước…

- Nhưng tại sao bạn không nhìn thấy? Mà mình lại nhìn thấy?

Ánh mắt Dương Song Song lướt qua gọng kính nhìn chằm chằm tôi:

- Cậu không biết thật, hay đang giả nai?

- Giáo sư Dương ơi, bạn giảng cho mình hiểu đi.

- Tại sao cậu nhìn thấy? Cậu không biết thật á? Vậy chắc cậu biết cậu mang họ Âu Dương chứ?

- Họ Âu Dương có hàng ngàn, hàng vạn người!

- Nhưng cậu là con cháu ruột thịt có máu mủ theo nhánh với Âu Dương Sảnh và Âu Dương San mà! Được rồi, được rồi, chắc cậu không biết thật.

Dương Song Song thật là một đứa hết thuốc chữa:

- Tớ nói này, cậu đừng cảm thấy khó hiểu, cũng không phải sợ, tớ á, bởi vì quá hâm mộ Âu Dương Sảnh, cho nên đã điều tra cặn kẽ dòng họ Âu Dương…

- Bạn…Bạn đáng sợ thật.

- Thật ra cũng bình thường, hồi đó tớ còn nhỏ mà, không có ý xấu. Nhưng lại rất tò mò, căn cứ vào cách nói bây giờ giống như vỏ ngoài là "thịt người"... Tất nhiên so với nó còn muốn tìm hiểu sâu hơn, trọn vẹn hơn, chắc là "gân người", xương người" hay "máu người"...-

Mình hiểu ý của cậu, mau nói kết quả nghiên cứu của cậu đi!

- Họ Âu Dương trong thiên hạ, tìm nguồn gốc đều là đời sau Việt Vương Câu Tiễn ‘nếm mật nằm gai’, từ xưa đến nay xuất hiện không ít danh nhân, Âu Dương Chiêm, Âu Dương Tu, Âu Dương Hải, Âu Dương Chấn Hoa, Âu Dương Phong…

- Âu Dương Phong làm gì phải danh nhân.

Tôi kháng nghị.

Dương Song Song giả bộ như không nghe thấy:

- Nhà họ Âu Dương các cậu không giống người thường, vào triều Minh, xuất hiện một vị Đại ma pháp sư tiếng tăm lừng lẫy.

- Âu Dương Ba Đặc?

- Không sai biệt lắm, cậu có thể tra được từ một số bản ghi chép vào triều Minh và triều Thanh, có một vị cao nhân tên Âu Dương Thanh Phong, không phải Đạo, Phật, Đông Xưởng hay Cẩm Y vệ, nhưng lại có thể biết được quá khứ, tương lai, am hiểu nhất, chính là vào phục vụ cho Âm ti, điều tra đại án chết oan; em gái của ông ấy, Âu Dương Minh Nguyệt, nghe nói công lực còn mạnh hơn, có thể bắt giết ma quỷ, yêu nghiệt làm hại nhân gian.

Nếu mời Dương Song Song mở đầu một bài thuyết trình về trăm dòng họ, nhất định sẽ kiếm được một núi tiền.

Tôi thở dài:

- Mình hiểu rồi, hai người, một bà đồng, một thầy cúng, đây chính là nguồn gốc với họ Âu Dương có duyên với quỷ chứ gì?

- Chúc mừng cậu, xem ra cậu có được phần gen đặc thù này trong người!

- Chúc mừng? Mình không khóc đã là vĩ đại lắm rồi, nhưng bạn vẫn chưa nói cho mình biết, làm thế nào để có thể từ chỗ nghĩa địa này đi ra bên ngoài đây?

Dương Song Song thốt lên:

- Cậu làm tớ tức chết, nói nửa ngày, tớ nghĩ cậu đã hiểu rồi mới phải chứ?

- Bạn gọi mình là Âu Dương Nhị đi!

- Tớ sẽ giải thích cho cậu một lần nữa, cơ thể của cậu, thật ra luôn luôn ở trong thế giới thực, chỉ là cậu nhìn thấy cảnh sắc của cõi Âm Dương, cậu hoàn toàn là người đứng xem, bia mộ, nghĩa địa cậu nhìn thấy có phải giống một bức tranh hoặc là một tấm hình?

Không tin, cậu thử đi sờ bia mộ này xem, thử xem có cảm giác gì không.

Chính xác, một màn trước mắt, chẳng qua như một tấm hình, hay là một bức ảnh đen trắng ảm đạm. Tôi đi lên vài bước, vươn tay ra sờ một khối bia mộ cách tôi gần nhất, không đụng đến mặt đá, ngón tay lại bị đâm nhói một cái, hình như là nhánh cây. Tôi khẽ kêu ra tiếng.

- Ngón tay của cậu, đụng phải một nhánh cây mới bị bẻ gãy. Cơ thể của cậu còn ở vườn ươm Giang Y.

Dương Song Song nói không sai, tôi thực sự là người đứng ngoài quan sát nghĩa địa. Cơ thể của tôi vẫn còn ở chỗ cũ. Cảm ơn trời đất.

Nhưng tôi mới thở phào một cái, lại bị một trận gió âm u lạnh lẽo rét thấu xương thổi tới, làm tôi rùng mình liên tục.

- Tại sao bạn luôn miệng nói mình nhìn thấy cái gì mà cõi Âm Dương, có thể là mình chỉ nhìn thấy cảnh sắc trước đây của nơi này, giống như cặp mắt của mình có thể xuyên về mấy trăm năm trước…Không phải bạn nói, nơi này trước kia đều là nghĩa địa sao?

Dương Song Song ngẫm lại nói:

- Có lý, thuyết pháp cõi Âm Dương hoàn toàn là suy đoán của tớ. Dĩ nhiên muốn chứng tỏ có phải cậu nhìn được cảnh tượng hay không chỉ cần cậu thử đọc năm tháng được ghi lại trên bia mộ, nếu tất cả đều là người chết của mấy trăm năm trước, sẽ chứng tỏ cậu có thể nhìn được những thứ đã diễn ra. Chứng tỏ cậu “Biết quá khứ” giống như nam sinh mấu chốt trường Giang Y, có thể đoán trước tương lai.

Nghe cũng có lý đấy.

Cho nên tôi bắt đầu đọc lần lượt từng chữ viết, đặc biệt phần ghi năm tháng trên bia mộ. Ánh trăng lành lạnh chiếu vào các bia đá, cũng rất may điều đó làm cho tôi có chút ánh sáng để đọc.

- Vĩnh Lạc tám năm.

- Hoằng Lịch năm đầu.

- Vạn Lịch hai mươi mốt năm.

- Khang Hi bốn mươi ba năm.

- Quang Tự hai năm.

Tôi thở phào một cái, kết luận, xem ra, đây không phải một thứ mơ hồ gì đó cõi Âm Dương mà chỉ là cảnh tượng quá khứ: Vườn ươm Giang Y trăm năm trước chính là một nghĩa địa rất lớn.

Nhưng kết luận này lập tức bị đánh đổ, bởi vì từ khi lọt lòng tới nay chưa bao giờ tôi thấy được một cảnh tượng khủng khiếp như vừa rồi đến vậy.

Cùng lúc đó, trái tim của tôi trong nháy mắt như ngừng đập sau đó điên cuồng nhảy lên như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, gió lạnh ở nghĩa địa quanh quẩn giống như muốn bóp nghẹn trái tim tôi.

Tôi nhìn thấy nấm mộ của mình.

Có thể trong rất nhiều ngôi mộ tôi đã nhìn thấy, không phải lúc nào cũng xảy ra sự ngẫu nhiên may mắn tôi lại nhìn thấy phần mộ của mình, quả thật xác suất rất thấp. Lúc ban đầu, tôi định chọn bất kỳ vài bia mộ để đọc, nhưng sau đó lại bị một chuỗi dài các bia mộ được sắp xếp chỉnh tề hấp dẫn. Tuyệt đại đa số các phần mộ ở đây ít nhiều cũng có chút khoảng cách, sắp xếp bố trí chằng chịt, không theo một quy luật gì cả, giống như phá bỏ tất cả bia mộ của thiên hạ rồi đem vất nơi đây. Nhưng một nhóm bia mộ này lại không giống vậy, từng ngôi được sắp xếp gần sát nhau, đếm qua, tổng cộng có mười hai tòa.

Trên bề mặt của ngôi mộ ngoài cùng bên phải viết: “Âu Dương Phỉ chi mộ, sinh năm một chín chín ba, mất ngày mười sáu tháng sáu năm hai không mười một.”

Một người tên Âu Dương Phỉ nhìn thấy bia mộ của mình, nếu cô ấy không điên thì cũng sẽ biến thành kẻ điên mất.

Trong nháy mắt đó, phảng phất như có một cánh tay vô hình đưa đến lấy đi mất trái tim của tôi.

Mộ bia kia miễn cưỡng được cho là chuyên nghiệp, đá cẩm thạch, văn bia(văn tự khắc trên bia) khắc theo lỗi chữ lệ, có điểm nuối tiếc chính là, nội dung văn bia rất không sinh động, không thấy viết nhiều đến công lao vĩ đại của cả đời ngắn ngủi của tôi(nghĩ lại, thật ra cũng không có quá nhiều điểm tốt để viết) nhưng, nhìn sang bia mộ ngay cạnh kia, cũng không thể trách móc gì nhiều.

Mặt trên của bia mộ bên trái bia mộ tôi, viết: “Lý Tiểu Long, sinh năm một chín chín hai, mất ngày mười sáu tháng sáu năm hai không mười một.” Xem, cùng tên với một nhân vật cả đời là siêu sao kungfu, thế mà trên bia mộ cũng chỉ có mấy chữ này. Tôi đương nhiên lập tức chú ý tới, cái này thật là xui xẻo lại cùng ngày chết với tôi.

Hay là, trình tự sắp xếp chủ nhân của các phần mộ này là cùng một ngày tử vong?

Tôi nhìn lại ngôi mộ cạnh mộ của Lý Tiểu Long, văn bia trên tấm bia đều viết một dạng như nhau: “Bạch Liên chi mộ, sinh năm một chín chín tư, mất ngày mười tám tháng năm năm hai không mười một.”

Xem ra giả thiết của tôi không đúng, chủ nhân của một loạt các bia mộ này, ngày chết không giống nhau.

Tôi đột nhiên cảm thấy, nơi này có cái gì đó không thích hợp cho lắm…Nói thừa, chứng kiến phần mộ của mình đã là không được bình thường rồi, còn có cái gì…

Mấy ngày tháng này đều là tương lai, Địa Cầu còn chưa quay tới nơi này!

Nói cách khác, có người đoán trước được tôi và mấy người xui xẻo khác tử vong, lập bia tưởng niệm.

Lúc này, bên tai truyền đến tiếng gọi của Dương Song Song:

- Âu Dương Phỉ, Âu Dương Phỉ, cậu ở đằng kia nhìn cái gì!

Tôi giờ mới nhớ ra, bên cạnh còn có một Dương Song Song, giả bộ không có chuyện gì đáp:

- Mình ở đây…Mình đang nhìn bia mộ của mình.

Dương Song Song sửng sốt một lúc, sau đó cười nói:

- Cậu thật thích trêu chọc người, thích nói lung tung, điểm ấy cũng rất giống…

- Âu Dương Sảnh?!

Tôi trực tiếp nói thay cô ấy, trong lòng thì đang gào thét như bệnh tâm thần. Nhưng không phải là mình đang nói đùa, nếu bạn tin mình, mình thật sự có như vậy song…Ách…Các đại sư quỷ học có “Mắt Âm Dương” gì đó. Nơi này một loạt mười hai bia mộ đơn giản giống nhau như đúc, cái cuối cùng này, chính là mình, viết tên của mình, năm sinh, cùng với…ngày chết, chính là qua sang năm.

Dương Song Song đại khái là có nghe ra giọng điệu dần dần cao vút lên, không phải là đang nói đùa, miệng há hốc, một hồi lâu mới nơm nớp thấp thỏm thì thầm:

- Đáng sợ quá…Là ngày nào?

Một người sắp chết, ngày nào còn quan trọng sao? Tôi nói tiếp:

- Ngày mười sáu tháng sáu.

Không biết lúc này nên khóc lớn hay cười thật to đây, khóc cho cái mạng nhỏ của mình sắp kết thúc, cười tất cả các chuyện này quá hoang đường vô lý.

Dương Song Song lại là một lúc lâu không mở miệng, đại khái là đang cân nhắc tầm quan trọng của ngày đặc biệt này. Hoặc là với kiểu lấm la lấm lét này, cô nàng đã biết được ý nghĩa của ngày này.

Tôi cúi đầu, tiếp tục xem mấy bia mộ còn lại.

Đều là tương lai.

Nếu bạn nhìn thấy bia mộ của mình, đoán trước được ngày chết trong tương lai của mình, bạn sẽ có cảm tưởng gì?

Tôi đột nhiên cảm thấy đầu đau như nứt ra, tôi biết, sau đêm nay, cuộc đời của tôi sẽ thay đổi.

Dương Song Song rốt cục mở miệng:

- Cậu có biết…Có khả năng…Đây là trò đùa dai của ai đó không. Tớ tuy là…Tuy là yêu chuyện ma quỷ, nhưng vẫn không tài nào tin tưởng…

Tôi dừng bước, quay đầu lại nói:

- Có phải là trò đùa dai hay không, ngày mai chúng ta có thể điều tra rõ trắng đen.

Dương Song Song kinh ngạc ngẩng đầu.

Tôi nói:

- Ngày tháng sắp xếp trên bia mộ này, đều không phải xảy ra trong tương lai, ngoài cùng bên trái có hai bia mộ, mặt trên viết ngày chết, đã qua…đã qua được hai tháng.

Người thứ nhất chủ nhân bia mộ, tên là Lục Sắc.

Người thứ hai chủ nhân bia mộ, tên là Cố Chí Hào.

/8