Tìm kiếm nam chính

Chương 69: Vong linh pháp sư và khô lâu (3)

/99


Editor: Mèo Lười

"Nếu tôi ngăn cản Schreyer trở về thì sẽ thế nào?" Hạ Lưu gọi Hệ thống quân ra hỏi.

"Quan trọng nhất là con đường mấu chốt sẽ bị thay đổi, như vậy không chỉ cô và ta không thể trở về mà thế giới này cũng sẽ bị hủy diệt" Ngữ khí của Hệ thống quân rất nghiêm túc: "Cô đừng xúc động như vậy, vẫn có vài chỗ có thể cải biến mà, nhưng con đường mấu chốt thì không thể động, nếu không những người ở thế giới này đều sẽ chết"

Cô cúi đầu, nhắm hai mắt lại.

Hạ Lưu vẫn chờ đợi.

Cô biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cũng biết chuyện này là một biến chuyển rất lớn trong cuộc đời của Schreyer, nhưng cô lại không có thể lực để đi ngăn cản.

Chiếc nhẫn diệu thạch màu đen trên tay Schreyer hơi phát ra ánh sáng, Hạ Lưu từ bên trong xuất hiện, lẳng lặng đứng bên giường của Schreyer, vươn cánh tay áo che mất cả tay sờ đầu cậu.

Thiếu niên này, cũng chỉ mới mười sáu tuổi.

~o0o

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua ba tháng, cũng đã từ mùa thu sang mùa đông. Schreyer hiển lộ thiên phú không thể nghi ngờ, trong thời gian ngắn ngủi liền trở thành ma pháp sư trung cấp của hệ quang minh, phải biết người bình thường lúc này chỉ sợ vẫn là học đồ ma pháp sơ cấp.

Cùng với sự phát triển ngày càng mạnh của năng lực quang minh trên người cậu, Hạ Lưu cũng tận lực tránh ra ngoài. Thân là một vong linh như cô nếu không cẩn thận nhất định sẽ bị năng lực quang minh giết chết, bởi vậy, độ hảo cảm phảng phất dừng lại ở 11.

Cũng may Hạ Lưu vài lần ở thời điểm mấu chốt vô tình hoặc cố ý ngăn Schreyer đụng mặt Emily, cho nên hai người đến bây giờ vẫn chưa nói câu gì với nhau.

"Hạ Lưu, ngày mai chúng ta có thể trở lại công quốc Flan, tôi muốn mua một chút quà cho mẹ, cô có thể đưa ra vài gợi ý cho tôi không?"

Trên gương mặt ngây thơ của Schreyer còn mang theo một nụ cười rất vui vẻ, Hạ Lưu trong lòng nao nao, nhưng vẫn đáp ứng cậu.

Schreyer còn rất vui vẻ thương lượng với Hạ Lưu nên mua món quà gì cho người nào, ba me, lão quản gia, còn có em gái Dianna sáu tháng tuổi...

Di dọc theo con đường đi ra học viện này, thường thường đều có học đồ ma pháp cung kính hành lễ với Schreyer. Dựa vào thiên phú và cố gắng,

cậu đã thành thần tượng của rất nhiều tân sinh trong học viện ma pháp Hoàng gia, nụ cười ôn hòa thân thiết, cử chỉ ưu nhã cùng phẩm hạnh không thể soi mói, Schreyer bị mọi người lén gọi là con trai của thần Quang Minh. Lúc này đây cậu một thân áo bào pháp sư trắng thuần nhìn thật giống như từ nhỏ đã được tắm rửa trong hào quang.

"Con búp bê gỗ này tặng Dianna đi, nói không chừng con bé sẽ thích" Schreyer cẩn thận chọn quà, Hạ Lưu cũng cố gắng làm ra một bộ phối hợp góp ý cho cậu.

Chủ quán đứng ở bên cạnh là một ông lão nhưng mắt vẫn lộ ra tinh quang, sau khi phát hiện Schreyer là khách hàng lớn liền hợp thời lấy một vòng cổ bằng ruby ra, "Khách quan nếu ngài muốn tặng quà, vậy không bằng xem thử cái này. Cái vòng cổ ruby đỏ thẫm này là kiệt tác lúc còn trẻ của đại sư kim thuật Roy, trên mặt còn khắc trận pháp phòng ngự của Ma đạo dĩ cấp bậc đỉnh cao, ngài xem xem..."

Chiếc vòng cổ nhan sắc diễm lệ kia nằm trong lòng bàn tay Schreyer, dưới sự chiếu sáng của hòn đá phù thủy nó lẳng lặng phát ra ánh sáng chói mắt. Schreyer khép ngón tay lại, nắm chặt sợi dây chuyền trong tay.

"Hạ Lưu, mẹ nhất định sẽ thích nó, đúng không?"

Cậu không thể che dấu được giọng nói đầy mừng rỡ thông qua ý thức mà tới trong đầu Hạ Lưu, cô lên tiếng, nhẹ giọng nói, "Schreyer, chỉ cần là cậu tặng, bà nhất định sẽ rất quý trọng nó"

o0o

Dọc theo con đường tuyết rơi ngày càng lớn, Schreyer xốc mành che nhìn ra bên ngoài, mặt đất vô tận một màu trắng xóa mờ mịt cùng chân trời màu xám dần dần liền một mảnh ở phương xa.

Người đánh xe chỉ là người thường, lúc này đã lạnh đến run rẩy. Schreyer sau khi chú ý thấy liền thuận tay thêm một ma pháp hệ quang lên người hắn. Người kia sau khi cảm nhận được liền liên tục nói cảm ơn, sắc mặt đỏ lên bắt đầu khen ngợi Schreyer: "Thần Quang Minh phù hộ! Thiếu gia Schreyer thật đúng là hóa thân của quang minh!"

Nay, mọi người đều cảm thấy cậu là quang minh. Cậu là Schreyer, tương lai sẽ là pháp sư quang minh xuất sắc nhất.

Đất phong của gia tộc Vicen nằm bên cạnh rừng rậm khá phì nhiêu ở công quốc Fran, lúc này đây không biết mọi người đang làm gì nhỉ? Mẹ và cha có phải đang vừa chơi với Dianna vừa trông ngóng mình về không? Có lẽ hầu gái đã đốt lò sưởi lên, bàn gà quay cũng đã chờ mình trên bàn ăn, đúng rồi, còn có hoa thủy tiên mới nở nữa.

Mang theo chờ mong như vậy, Schreyer có chút vội vàng mà ló đầu ra cửa kính của xe, giữa bầu trời âm trầm, cậu đã nhìn thấy được nóc nhà nhọn của mình.

"Schreyer, lát nữa chúng ta vào từ cửa sau đi, được không?" Hạ Lưu đột nhiên mở miệng đề nghị, Schreyer có chút kinh ngạc cúi đầu nhìn cô, "Vì sao..."

"Để tạo bất ngờ cho mọi người, cầm quà xuất hiện từ sau lưng bọn họ, như vậy có phải rất tuyệt hay không?" trong mắt Hạ Lưu lộ ra vẻ không đành lòng, chỉ có thể cố gắng để cho giọng nói của mình nghe tự nhiên một chút.

Schreyer thế nhưng quả thực làm theo, trước khi tới trang viên cậu đã xuống ngựa, vòng qua đi cửa sau.

Gần như là nháy mắt bước vào cửa, cậu liền ý thức được điều không thích hợp. Qúa an tĩnh, không hề có âm thanh gì dù là của người hầu hay người nhà.

Hơn nữa, thứ làm cho người cảm thấy không đúng nhất là nguyên tố ma pháp tràn đầy ở xung quanh, hơn nữa còn là nguyên tố ma pháp hệ quang minh rất ít thấy.

Mắt thấy đã gần đến phòng trẻ của Dianna, Hạ Lưu lại đột nhiên xuất hiện. Cô nhanh chóng lấy viên đá hắc diệu trên chiếc nhẫn của Schreyer đặt vào ngọn lửa linh hồn của mình, sau đó lại mạnh mẽ áp đảo cậu vào trong một góc nhỏ.

Trong lúc nhất thời Schreyer không kịp phản ứng, con ngươi xanh thẳm của cậu mờ mịt nhìn Hạ Lưu, thì lời nói của cô đã thông qua ý thức mà truyền đến trong đầu cậu. Cô nói cô cảm nhận được hơi thở chết chóc, vậy nên muốn cậu phải ngoan ngoãn nghe lời ngồi ở đây.

Ngữ khí của Hạ Lưu đặc biệt nghiêm túc, Schreyer cũng thuận theo. Một bộ khung xương ghé vào trên người mình dướng như rất kỳ qái, nhưng lúc này cậu không rảnh suy nghĩ vấn đề đó, bởi vì cậu nghe thấy tiếng ồn ào, cùng với đó là cảm nhận về nguyên tố quang minh ngày càng mạnh.

"Giáo chủ đại nhân, thần Quang Minh đã chỉ dẫn tôi đến nơi này, tôi cảm giác được hơi thở của hai kẻ sa đọa Hắc ám.

Một ma pháp sư cầm thủy tinh cầu cung kính hồi báo với vị giáo chủ hồng y trước mặt, thủy tinh cầu trên tay ông phát ra màu vàng nhàn nhạt.

Bọn họ là người của Giáo Đình Quang Minh, Schreyer gần như chỉ trong nháy mắt liền nhận ra. Nhưng cậu lại không rõ, rốt cuộc bọn họ đang nói chuyện gì, cái gì gọi là người sa đọa Hắc ám? Vì sao người của Giáo Đình Quang Minh lại tìm đến gia tộc Vicen? Trong lòng tràn đầy mê hoặc cùng bất an, nhưng Hạ Lưu lại gắt gao giữ chặt lấy cậu, "Đừng động! Bây giờ là kết giới của chiếc nhẫn giúp chúng ta ẩn nấp, nếu bây giờ đi ra thì tiêu luôn đấy!"

Hồng y giáo chủ sắc mặt nhàn nhạt nhìn cánh cửa bên trong, nhấc chân bước vào.

"Những người phản bội thần Quang Minh, đều phải bị hủy diệt!"

"Gia tộc Vicen thế nhưng lại là dư nghiệt của giáo đình Hắc Ám.."

"Nghe nói tổ tiên của bọn họ mấy trăm năm trước từng là trưởng lão của giáo đình Hắc Ám... Đến bây giờ vẫn bị tra ra được"

Những giọng nói này rất nhỏ, nhưng những lời thốt ra từ trong miệng thành viên cấp thấp của giáo đình Quang Minh, Schreyer nghe không sót một chữ.

Thân thể Schreyer bắt đầu không thể khống chế mà run rẩy. Cậu cảm nhận được nguyên tố quang minh trong cơ thể đang hưng phấn, bởi vì hiện tại nồng độ nguyên tố quang minh nơi này vô cùng nồng đậm, chúng từ từ ngưng tụ ở một chỗ, cuối cùng...

"Người phụ nữ cùng đứa trẻ trong phòng kia, hành quyết đi!"

Giọng nói của Hồng y giáo chủ phảng phất như một trận gió, nhẹ nhàng bay tới bên tai của cậu.

Hai mắt Schreyer bỗng chốc trợn to, miệng há thật to nhưng lại không nói nên lời, hành quyết...Ở bên trong chính là mẹ và em gái của cậu, bọn họ nói muốn hành quyết hai người họ? Ý là giết chết?!

"Để tôi đi, van xin cô hãy để tôi ra ngoài!" Cậu một lần lại một lần hô, giọng nói ngày càng nghẹn ngào.

"Không, tôi không thể để cậu chết" Hạ Lưu trực tiếp từ chối cậu, bởi vì có chiếc nhẫn kia, ngọn lửa linh hồn của cô lớn hơn bình thường rất nhiều, ngay cả Schreyer cũng không có cách nào rời khỏi trói buộc của cô.

"Schreyer cậu phải sống, nếu cậu chết thì tất cả mọi chuyện liền thật sự kết thúc" giọng nói của Hạ Lưu tràn ngập run rẩy. Nguyên tố quang minh nồng đậm xuyên thấu qua kết giới, gần như muốn hòa tan triệt để thân thể của cô.

"Schreyer, hãy nghĩ đến mẹ của cậu, nếu cậu chết thì ai báo thù cho bà đây?"

Mẹ...

Cậu mờ mịt nhìn về cùng trời cùng tuyết ở nơi xa, thân thể bị trói buộc không thể động, suy nghĩ cũng ngừng lại, trong nháy mắt đó cậu giống như đã mất đi toàn bộ ý thức.

Hạ Lưu gắt gao bưng kín lỗ tai của cậu, nhưng giọng hét chói tai vẫn như cũ xuyên qua khe hở của bạch cốt truyền đến.

"A!"

Tiếng khóc của đứa trẻ cùng tiếng hét thê lương của người phụ nữ dừng lại, tất cả mọi thứ trên thế giới này đều đã kết thúc.

Thân thể Schreyer run lên, cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Những người sa đọa của gia tộc Vicen đều đã bị hành quyết, thưa giáo chủ đạo nhân"

Mọi người... đều đã chết?

Câu hỏi này không ngừng luẩn quẩn trong đầu Schreyer, một lần lại một lần.

Vì sao, chỉ còn lại một mình cậu?

Lúc đứng lên lần nữa, cũng đã là đêm khuya.

Người của Giáo Đình Quang Minh đều đã đi hết, chỉ còn lại nguyên tố quang minh không chịu tan biến lộ ra một nụ cười đáng sợ giữa không trung.

Mặt Schreyer không thay đỏi đi tới, một đường đi đến bên chân đều là thi thể người, biểu tình văn vẹo, mùi máu tanh nồng. Toàn bộ gia tộc Vicen yên lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng bước chân của cậu.

Cha của cậu bị kiếm quanh đánh trúng, ngực có một lỗ hổng còn đang không ngừng chảy máu.

Đầu lão quản gia bị nát một nửa rơi đầy đất.

Người hầu cùng kỵ sĩ của gia tộc đều nằm trên mặt đất.

Lò sửa đã sớm tắt, gà nướng trên bàn ăn cũng trở nên nguội lạnh, hoa thủy tiên rơi trong vũng máu, bị nhuộm thành màu đỏ.

Cậu đột nhiên nở nụ cười, cầm những món quà kia đặt lên từng thi thể. Sau cùng, cậu cầm con búp bê gõ vào căn phòng cuối cùng.

Thân thể nát bét, văng xung quanh đều là màu đỏ sậm.

Cậu ngồi xuống, đặt vòng cổ cùng con búp vê lên giữa đống thịt nát vụn. Buồn cười là xung quanh lại toàn là hơi thở quang minh, quang minh... A, quang minh, hãy chiếu sáng thế giới này đi.

Schreyer ngẩng đầu nhìn bầu trời đen thẳm, càng cười càng lớn tiếng, cuối cùng những giọt nước mắt lại chậm rãi rơi xuống.

/99