Tĩnh Nữ Truyền

Chương 118 - Chương 34

/222


Diều hâu bắt gà con!? Mọi người sững sờ, sau đó hai mặt nhìn nhau, đây là trò chơi gì vậy?

Phượng Tĩnh Xu vừa nhìn thấy mọi người đều là bộ dáng dê con ngơ ngác , cũng biết nhất định ở đây không có trò chơi này, không khỏi thở dài thật sâu, hài từ ở đây trải qua tuổi thơ thế nào chứ, ngay cả trò chơi kinh điển như vậy cũng không biết, thật không biết phải nói gì. . . . . .

Liếc mắt nhìn hứng thú trong mắt Phượng Duy Tĩnh, hắc hắc! Tiểu Duy tử, trong đám người ở đây chỉ có đệ may mắn nhất, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh ta, cái gì cũng có được chơi, hơn nữa sau đó có thêm Tĩnh Ảnh, thời hai người còn thơ ấu( ách, tạm thời coi Tĩnh Ảnh khi đó là còn tuổi thơ ấu thôi. . . . . . ) lại cùng với nàng đồng hành lớn lên với những món đồ chơi hiện đại. Chỉ là lại nói thật vẫn chưa chơi mấy loại trò chơi mang tính tập thể này với bọn họ. . . . . .

Bên này Phượng Tĩnh Xu nghĩ ra đến thất thần, bên kia Tuân Thư đã không kịp chờ đợi hỏi: Tỷ tỷ, cái gì là diều hâu bắt gà con vậy? Cái này phải thế nào chơi?

Lấy lại tinh thần, Phượng Tĩnh Xu bắt đầu nói đến cách chơi và quy tắc của trò chơi này.

Cách chơi rất đơn giản, chúng ta chọn một người làm diều hâu, một người làm gà mẹ, những người còn lại làm gà con. Đàn gà con xếp thành hàng dài, từng người níu lấy y phục của nhu, đi theo sau lưng gà mẹ, được gà mẹ bảo vệ. Diều hâu phải xông phá sự ngăn cản của gà mẹ, đi bắt lấy con gà con bất kỳ trong hàng, cho đến bắt được toàn bộ gà con mới thôi. Phượng Tĩnh Xu giới thiệu đơn giản, lại nói rõ từng chi tiết nhất để bắt đầu trò chơi thế nào.

Nghe rất thú vị! Phượng Tĩnh Xu giải thích xong, mọi người vốn cũng hiểu được, trên mặt từng người nổi lên hứng thú, mặc dù Tuân Thư nghe chưa hiểu rõ tất cả, nhưng cũng đầy hứng thú, nhao nhao muốn thử.

Hiện giờ các ngươi đã hiểu quy tắc rồi sao? Phượng Tĩnh Xu hỏi, thấy không một người nói chuyện, hai mắt tất cả mọi người sáng lên, cũng biết bọn họ đã không thể chờ đợi nữa. Vì vậy đầu tiên Phượng Tĩnh Xu giữ chức diều hâu một lần, để những người còn lại tùy ý chọn lựa một người làm gà mẹ , kết quả chọn lựa một con gà mẹ màu hồng , những người còn lại cũng đều xếp hàng phía sau gà mẹ , hoặc là lôi kéo y phục của người trước, hoặc là vịn hông của người trước, vì vậy, trò chơi bắt đầu.

Phượng Tĩnh Xu thong thả bước chân kêu lên ở phía trước đội ngũ: Mài mài, mài mài đao.

Gà mẹ màu hồng ” hỏi: Mài đao làm gì?

Giết gà con của ngươi.

Giết gà con của ta làm gì?

Ăn gà con nhà ngươi rồi ăn gạo nhà ta, uống nước nhà ta.

Ngày mai giết có được không?

Không được?

Ngày mai giết có được không?

Không được.

Hiện giờ giết có được không?

Được.

Chém đầu giết đuôi?

Phượng Tĩnh Xu hung tợn nói: Đầu đuôi đều giết! Nói xong, Phượng Tĩnh Xu bổ nhào về phía trước, công kích nhóm gà con .

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Tĩnh Xu cố làm vẻ hung ác, đánh tới phía sau Hoa Ngọc Dung.

Hoa Ngọc Dung làm gà mẹ vẫn rất tự giác giang hai cánh tay, trái che phải ngăn, không để Phượng Tĩnh Xu có cơ hội chui vào khoảng cách đằng sau bắt người. Hai người ngươi công ta phòng, hoạt động trái phải, càng đấu kịch liệt. Nhóm gà con đi theo sau lưng gà mẹ thay đổi vị trí của mình, còn bất chợt phát ra hàng loạt tiếng kêu, trong đó hai người Tuân Thư và Lục Tình La phát ra tiếng lớn nhất, kích động nhất. Những người khác bị hai người kéo theo, cũng cất cao giọng phát ra tiếng kêu sợ hãi, trong lúc nhất thời, bên dòng suối không ngừng phát ra tiếng kêu, tiếng cười liên tục.

Rốt cuộc, dưới sự công kích không ngừng, Phượng Tĩnh Xu tìm được một khe hở, thừa dịp Hoa Ngọc Dung đứng ra ngăn cản nàng làm bộ công kích phía trái, đợi Hoa Ngọc Dung thầm hô hỏng bét cố cứu bên trái thì ngoài dự đoán của mọi người Phượng Tĩnh Xu lại lắc mình, đánh tới bên phải, cũng không sợ tránh eo của mình, chỉ lo bắt được gà con bại lộ mình chờ đã lâu.

Quả nhiên, dưới sự hướng dẫn an toàn của Hoa Ngọc Dung tất cả gà con vẫn rất tin tưởng Hoa Ngọc Dung nhanh chóng nhào qua chuyển về một phía, nhưng nhanh chóng đến đâu cũng không kịp, chợt, Phượng Tĩnh Xu đã nhào lên, bởi vậy, Phượng Duy Tĩnh ở cuối cùng đội ngũ đã không kịp ứng phó đã bị hai tay nhỏ bé của Phượng Tĩnh Xu khóa chặt. Hoảng hốt chạy bừa, Phượng Duy Tĩnh thấy một đôi tay tập kích tới đây, theo bản năng vận nội lực, dời chân ra, sử dụng khinh công.

Phượng Tĩnh Xu đoán ra đầu mối dưới chân Phượng Duy Tĩnh, cũng dùng khinh công theo, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn Phượng Duy Tĩnh một chút, nhào tới, vững vàng ôm lấy con gà nhỏ Duy nhi mới vừa thoát khỏi đội ngũ.

A!

Oa!

Phía sau là tiếng kêu hối hận của Hoa Ngọc Dung và tiếng kêu sợ hãi của những người khác, hiển nhiên là đã biết bị con diều hâu xảo trá này lừa.

Phượng Tĩnh Xu cười giảo hoạt, tựa như con gấu nhỏ ăn trộm được mật ong, hì hì mà nói: Bắt được bắt được rồi! Hắc hắc ~ bắt được gà con rồi ~! Quay đầu vẻ mặt phách lối nói: Gà con, bây giờ ngươi là của ta! Ngoan ngoãn ở chỗ này ‘ giữ nhà ’, chờ ta đi tìm thêm mấy người bạn nữa cho ngươi! Nói xong còn hả hê hí hửng hôn “chụt” một chút trên mặt Phượng Duy Tĩnh, khiến Phượng Duy Tĩnh sững sờ, lập tức đỏ mặt.

Chà sát tay xoay người, Phượng Tĩnh Xu cười xấu xa nói với mấy người ở sau lưng đang bị hành động to gan của nàng làm cho hoảng sợ ngẩn ra: Gà con, các ngươi cần phải chú ý đó, Diều hâu tới đây ~!

Mọi người thầm nghĩ Chẳng lẽ làm gà con bị bắt đều sẽ được nàng ấy hôn một cái?

Tuân Thư khoa trương hơn, trực tiếp rời khỏi đội chạy bước nhỏ đến, đi tới bên cạnh Phượng Tĩnh Xu tha thiết nói: Tỷ tỷ! Gà con này tự mình đưa tới có được không? Tỷ cũng hôn đệ một cái đi!

Hoa Ngọc Dung lại có chút thất vọng, nhỏ giọng lẩm bẩm: Không biết gà mẹ có thể cũng đều bị bắt đi không. . . . . .

Còn lại trong mắt Phượng Hàm Tiếu và Văn Nhân Tĩnh Phong cất giấu mong đợi, hai mắt lóe lên tia sáng. Hiện trường chỉ có một mình Lục Tình La cười đến thở không ra hơi.

Phượng Tĩnh Xu ra vẻ suy tính trêu chọc Tuân Thư nói: Tỷ tỷ thích tự mình bắt gà con, tự gà con đưa tới lại không thích ....!

Tuân Thư vừa nghe Phượng Tĩnh Xu không thích, vội vàng trở lại trong đội ngũ, lôi kéo vạt áo Lục Tình La thật chặt thúc giục: Nhanh, mau bắt đầu đi! Bộ dạng gấp gáp này, dường như ước gì mình bị bắt thật nhanh, chọc cho mọi người ồn ào cười to.

Ở dưới sự thúc giục của Tuân Thư, mọi người rất nhanh đã xếp thành hàng, lại bắt đầu một vòng mới. . . . . .

Khi Tĩnh Ảnh cùng phu xe xách theo hộp đựng thức ăn lúc trở lại, vừa lúc Lục Tình La bị Phượng Tĩnh Xu bổ nhào, trên trận cũng chỉ còn lại có một “gà con” Phượng Hàm Tiếu giữ vững trận địa —— mặc dù bản thân Phượng Hàm Tiếu rất muốn bị Phượng Tĩnh Xu nhào tới.

Nhìn ba người bên kia nhích




/222