Tinh tế nữ võ thần

Chương 3: Không phải da mặt dày mà là thành thật

/7



Chương 2: Không phải da mặt dày mà là thành thật

Editor: Trục Nguyệt

     
     Lăng Hiểu đứng trên sân ga hiếu kỳ nhìn xung quanh, giống như dân nhà quê vừa mới vào thành phố, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người. Nhưng cô dường như hoàn toàn không phát hiện được chuyện này, vẫn tự cười một mình.

     Lúc trước thủ lĩnh luôn nói tố chất tâm lý của cô không tồi, cả người giống như không tim không phổi. Bây giờ nhìn lại quả đúng là như vậy, bằng không thì làm sao khi đến dị thế câu nói đầu tiên nghĩ đến lại là của Caesar?

     Có điều, có gì không tốt?

      Khát vọng "Chinh phục thế giới" này là chứng bệnh Chuunibyou [1]. Nhưng mà, dù sao cũng tốt hơn "Hủy diệt thế giới"? Hơn nữa, người bởi vì có khát vọng mà vĩ đại nha.

[1] Chuunibyou là một cụm từ tiếng Nhật, nếu dịch theo nghĩa đen nhất là “bệnh lớp 8″ nói tắt là “bệnh”, nói bình dân hơn là hoang tưởng cấp độ cao và tâm thần phân liệt mức độ thấp. Nếu mấy U muốn biết rõ hơn thì đọc sơ qua cái này hoặc không nữa thì coi cái phim chính của nó là nhanh nhất (Chuunibyou demo Koi ga Shitai!).

           Chứ nói chi, không phải mỗi người đều có cơ hội "Xuyên qua", Lăng Hiểu tuy nói không biết tại sao linh hồn của chính mình lại xuyên vào thân thể này, càng không biết chính mình sẽ ở lại thế giới này bao lâu, nhưng nếu đã đến một lần, không lưu lại chút dấu vết chứng minh mình đã từng tồn tại ở đây, thì cũng không khỏi quá đáng tiếc.
     
     Hơn nữa. . .

     Lăng Hiểu đưa tay ra che ngực, tuy nói cô căn bản không cảm giác được linh hồn của nguyên chủ tồn tại trong thân thể, cũng chỉ có được một phần kí ức của đối phương, nhưng cũng có thể cảm giác được, ước mơ lớn nhất của cô gái này trước khi "Biến mất" chính là -- chứng tỏ chính mình.

     Có lẽ là bởi cô đang dùng thân thể này, cho nên khi cô đang đọc ký ức thì có chút cảm giác "Cảm động lây", hoặc là nói, cô đối với nguyên chủ "Lăng Hiểu" tự nhiên có cảm giác thân cận. Khách trọ cũng có đạo đức của khách trọ, ở tình huống không biết làm gì để trở lại càng không biết có thể trở về hay không, cô chỉ có thể cố gắng kinh doanh giá cả thân thể, đồng thời --

     Thực hiện tâm nguyện chung của cả hai cô.

     Lăng Hiểu như một con tuần lộc nhạy bén nhảy lên trên lan can của sân ga gần đó, mở hai tay ra, hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị hô lớn để biểu đạt tình cảm của chính mình, cũng chỉ nghe được --

     "Ọc -- "

     Cô cúi đầu nhìn cái bụng: Được rồi, bước thứ nhất thực hiện ước mơ, bắt đầu từ việc lấp đầy bụng.

     Nhưng vào lúc này. . .

     "Căn cứ theo《 Luật lệ giao thông 》, trên lan can cấm đứng thẳng, người vi phạm cần phạt tiền giao nộp 100 tinh tệ."

     Một người máy có hình dáng giống thùng nhựa đường đứng trước mặt Lăng Hiểu, trên cái đầu kim loại tròn vo không ngừng lóe ra ánh sáng màu đỏ, âm thanh máy móc không ngừng vang lên.

     "Căn cứ theo《 Luật lệ giao thông 》, trên lan can cấm đứng thẳng, người vi phạm cần phạt tiền giao nộp 100 tinh tệ."

     "Căn cứ theo《 Luật lệ giao thông 》. . ."

     Lăng Hiểu: ". . ." Được rồi, bước thứ nhất thực hiện ước mơ, bắt đầu từ việc giao nộp tiền phạt.

      Cho nên mới nói kế thừa kí ức không trọn vẹn chính là hố cha nhất, bên trong hoàn toàn không có chút nào nói về về việc này.

     Cô bất đắc dĩ nhảy xuống lan can, đem đồng hồ đưa đến trước ra-đa người máy, một một màn hình chỉ có cô có thể nhìn thấy tự động hiện ra. Sau khi nhập mật mã rồi ấn xác nhận máy lần, 100 tinh tệ liền từ tài khoản của nàng chuyển vào trong tài khoản nhánh giao thông.

     Không sai, ở thế giới khoa học kỹ thuật cực kỳ phát triển, mọi người hầu như đều không sử dụng tiền thật nữa, bởi vì hiển nhiên sử dụng đồng hồ càng thêm thuận tiện. Hơn nữa, dù cho đồng hồ bị người ta cướp đi cũng không có chuyện gì, bởi vì tiền bạc đều ở trong tài khoản cá nhân, trong tài khoản cá nhân của mỗi người đều có chíp móc nối. Càng bất ngờ chính là, mỗi người mở tài khoản thì đều phải nhận được một "Mật mã báo động", nói cách khác, nếu người này trong tình huống không tự nguyện chuyển khoản thì có thể đưa vào "Mật mã báo động". Sau khi đưa vào sẽ thông báo có thể chuyển tiền ra ngoài, nhưng đồng thời, người điều khiển tất cả tinh võng cũng sẽ thu được "Tin tức báo động", lập tức chụp chíp tín hiệu, phái nhân viên chấp pháp đi cứu viện.

     Ở thế giới này phạm tội trái pháp luật, nói ví dụ như chạy trốn không nộp tiền phạt sẽ phải trả giá đắt, hơn nữa tin tức liên quan đều sẽ viết trong tài liệu cá nhân của mỗi người, trở thành "Vết nhơ cả đời" .

     Nói ví dụ như Lăng Hiểu mới vừa rồi bị phạt 100 tinh tệ, số tinh tệ đó trong trường hợp bình thường ở cái thành phố này có thể ăn no nê rồi lại tìm một khách sạn ở một đêm. Cho nên mới nói, muốn phạm tội, trước hết phải bảo đảm chính mình sẽ không bị bắt.

     Về sau Lăng Hiểu ở đây chuyện quan trọng đầu tiên là phải chú ý hạng mục công việc, nhấc theo ba lô đi ra nhà ga.

     Tuy rằng đã đói bụng, nhưng cô hiển nhiên sẽ không kiếm ăn ở gần đây. Dựa vào điểm này mà nói, cô đã trải qua hai thế giới mà vẫn có tính cộng đồng, nói ví dụ như -- đồ gần nhà ga rất đắt!

     Cô không có mục đích đi lung tung một đoạn đường, một đoạn đường này thông qua màn hình ánh sáng chỉ có mình có thể nhìn thấy trên đồng hồ ở trong lòng bàn tay, xem xét số tài khoản còn lại. Kiểm tra phía dưới mọt chút, cô lại phát hiện một chuyện.

     Tên tài khoản cũng không phải là "Lăng Hiểu", mà là "Chung Hiểu Linh" .

     "A!"

     Cô che đầu, đồng thời khi phát hiện ra chuyện này, một mảnh vỡ lí ức vốn thuộc về nguyên chủ xuất hiện trong đầu cô.

     Mấy giây sau, cô lắc lắc đầu còn hơi đau, coi như đã rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến cuối.

     Thì ra chuyện là trước khi bỏ nhà ra đi, vì phòng ngừa bị người nhà tìm thấy, nguyên chủ đã dùng rất nhiều tiền tìm người ở trong chợ đen mua một "Thân phận mới", cũng đem tin tức của hắn ghi thêm vào bên ngoài cổ tay, vì đạt tới hiệu quả lẫn lộn. Nói cách khác, bây giờ ở trong mắt những người khác, cô không goi là Lăng Hiểu, mà phải gọi là "Chung Hiểu Linh" -- đáng tiếc cô không quen biết một người tên là Đoạn Tiểu Dự.

     Chỉ vì rời nhà trốn đi, liền đặc biệt lợi dụng thủ đoạn của chợ đêm nhập cư trái phép đi  đến một quốc gia khác, còn mua thân phận mới và tin tức rồi dựa theo cái gọi là "Giáo trình" tiến hành bước đầu ngụy trang, cô gái này đến cùng là có bao nhiêu thù oán đối với người nhà?

     Lăng Hiểu biểu thị đối với nguyên chủ thật đúng là không hiểu nổi, có điều. . . Quên đi, cô hoàn toàn không có được ký ức liên quan cùng với người này, nghĩ cũng vô dụng.

     Kí ức thân thể nguyên chủ như là một cái rương dùng tầng tầng lớp lớp chìa khóa khóa lại, trừ phi tìm được chìa khoá đặc biệt, bằng không căn bản không có cách nào mở ra. Mà mỗi lần mở ra, đều sẽ chỉ chảy ra một tí tin tức như thế. Có điều như vậy đối với cô càng không có lợi, bởi vì chỉ vẻn vẹn một chút ký ức đã khiến cho cô đầu óc đau đớn, nếu tất cả ký ức có được đều truyền đến, phỏng chừng cô sẽ trực tiếp bị chấn động thành ngu ngốc.

     Có điều, cô có linh cảm, chính mình sớm muộn gì cũng sẽ biết toàn bộ "Sự thật" .

     Lăng Hiểu thở dài, không phải vì ký ức, mà là vì số dư ít đến đáng thương còn lại. Cô rất muốn nói: Cô gái à, nếu cô có tiền như vậy, chuẩn bị đầy đủ hết như vậy, tại sao lại không nhớ chuẩn bị tiền vào trong tài khoản?

     Nhìn số tiền này, nhiều nhất là nửa tháng, cô liền phải nhịn đói. Chuyện đáng vui mừng duy nhất chính là, "Chung Hiểu Linh" là mười tám tuổi (Đúng vậy, tuổi trường thành ở thế giới này cũng là mười tám tuổi), hoàn toàn có thể đi làm rồi.

     Được rồi, bước thứ nhất thực hiện ước mơ, bắt đầu từ việc kiếm tiền.

--- ------ ------ ------ ------ -------

Lời editor: Xin lỗi vì sự chậm trễ này, dạo này em nó đang tập tành edit truyện tranh nên hơi lơ là hố, thành thật xin lỗi mọi người  ^:)^

/7